Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Vương Tử Quân đã buông điện thoại xuống, hắn căn bản có vài phần phán đoán về thân phận của tên đàn ông kia. Người có thể lên tiếng cho đám bảo vệ khách sạn Mật Đông, hơn nữa còn quen biết Tiết Xuyên Cường, không sợ hãi Tiết Xuyên Cường, rõ ràng là người tỉnh Mật Đông.

- Lỗ Trạch Cảnh, sự việc hôm nay đến đây thì dừng, tôi sẽ nói chuyện với giám đốc Lỗ về chuyện này. Tiết Xuyên Cường nói rồi quay sang đám bảo vệ: - Các anh còn đứng đó làm gì, còn không mau đi gọi giám đốc khách sạn ra đây.

- Chủ tịch Tiết, không phải hôm nay tôi không nể mặt anh, nhưng tôi cũng không thể để cho mình bị người ta đấm một cái không không như vậy được. Bây giờ là xã hội pháp trị, tôi cũng không tin không thể nói lý lẽ được. Lỗ Trạch Cảnh tiếp nhận một tờ giấy ăn trong tay viên bảo vệ để lau máu mũi, sau đó tiếp tục nói: - Chuyện này còn chưa xong đâu.

- Tất nhiên là chưa xong. Vương Tử Quân cười cười nói với Tiết Xuyên Cường: - Chủ tịch Tiết, chuyện này hãy để tôi tự xử lý.

Khi Vương Tử Quân vừa lên tiếng thì có vài cảnh sát tiến đến, bọn họ thấy Lỗ Trạch Cảnh đổ máu thì chợt giật mình, tên cảnh sát đứng đầu nói: - Giám đốc Lỗ, anh làm sao vậy? Ai dám đánh anh?

Lỗ Trạch Cảnh nhìn tên cảnh sát rồi dùng giọng hung ác nói: - Bọn họ đánh tôi, đồn trưởng Lưu, tôi muốn tố cáo bọn họ cố ý gây thương tích.

Đồn trưởng Lưu rõ ràng là người quen biết Lỗ Trạch Cảnh, hắn vừa nghe thấy Lỗ Trạch Cảnh nói như vậy thì đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc. Khi ánh mắt hắn rơi lên người Mạc Tiểu Bắc thì xem như hiểu nguyên nhân sự việc là gì.

Vói quan hệ giữa hắn và Lỗ Trạch Cảnh, hắn tất nhiên biết rõ Lỗ Trạch Cảnh là hạng người gì. Đây là loại người thấy gái đẹp là trợn trừng mắt, không bị người ta đánh cho mới là lạ. Bây giờ xem ra người này hái hoa không được còn bị ong chích vào tay.

Nhìn từ góc độ của đồn trưởng Lưu thì Lỗ Trạch Cảnh là kẻ đáng bị đánh, thế nhưng hắn vì quan hệ với Lỗ Trạch Cảnh mà có được không ít chỗ tốt, thế nên phải hướng về phía Lỗ Trạch Cảnh.

- Đánh nhau làm loạn, các người theo tôi về đồn công an. Đồn trưởng Lưu nói rồi đi về phía nhóm người Vương Tử Quân, vì hắn cảm thấy người ra tay phải là Vương Tử Quân.

Thạch Kiên Quân khẽ gật đầu với thư ký của mình, tỏ ý bảo thư ký nói rõ thân phận rồi xử lý cho xong. Hắn không ngờ mình mời Vương Tử Quân dùng cơm lại sinh ra chuyện mất hứng như vậy.

- Đồng chí, chúng tôi là cán bộ tỉnh Sơn Nam... Mã Sướng Quốc vừa chuẩn bị nói rõ thân phận thì đồn trưởng Lưu đã khoát tay nói: - Có chuyện gì đến đồn công an rồi hãy nói, bây giờ là đầu năm mới, không nên mất vui ở chỗ này.

Vương Tử Quân khoát tay áo với Mã Sướng Quốc: - Đến đồn công an cũng không là gì cả, nhưng phải chờ một chút, còn có chuyện còn chưa làm xong.

Khi Vương Tử Quân nói xong thì có vài người chạy đến, đám người kia thấy được Lỗ Trạch Cảnh thì vội vàng nói: - Giám đốc Lỗ, có chuyện gì xảy ra? Anh làm sao vậy?

- Làm sao à? Bị người ta đánh chứ sao? Lỗ Trạch Cảnh căn bản không chút khách khí với người mới mở miệng. Người kia căn bản không nổi giận với Lỗ Trạch Cảnh, ngược lại còn nói với đồn trưởng Lưu: - Đồn trưởng Lưu, đánh người ở chốn công cộng là phạm pháp, các anh cần phải xử lý thật nghiêm.

Tên đàn ông kia nói xong thì nhìn thấy Vương Tử Quân.

Khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì người đàn ông này chợt ngây người, hắn dụi dụi mắt, sau đó nhanh chóng tiến lên: - Bí thư Vương, ngài đến khi nào vậy? Tôi không biết là ngài đến đây, thật sự là đáng chết vạn lần.

Người vừa lên tiếng chính là chủ nhiệm Trương Hữu Trí của khu thường trú tỉnh Mật Đông ở thủ đô. Hắn cảm thấy nhức đầu vì chuyện Lỗ Trạch Cảnh bị đánh, bây giờ không ngờ Vương Tử Quân cũng có mặt ở chỗ này.

Khi Trương Hữu Trí thấy gương mặt âm trầm của Vương Tử Quân, hắn chợt sinh ra ý nghĩ xấu. Lúc này hắn hận mình vì sao phải xuất hiện nơi đây, nếu như mình không vội vàng chạy đến, sao lại gặp phải tình huống khó xử thế này? Dù là giám đốc Lỗ hay bí thư Vương đều không phải là người mà hắn có thể đắc tội.

Sau khi suy nghĩ giây lát thì Trương Hữu Trí đi đến bên cạnh Lỗ Trạch Cảnh rồi khẽ nói: - Giám đốc Lỗ, người đó chính là Vương Tử Quân.

- Cái gì mà là Vương Tử Quân? Sau khi hỏi một câu thì vẻ mặt Lỗ Trạch Cảnh cũng biến đổi, dù sao thì cái tên Vương Tử Quân đã truyền ra rộng khắp ở tỉnh Mật Đông, hắn cũng biết độ nặng của đối phương. Hắn thật sự không ngờ người phụ nữ xinh đẹp kia lại là vợ của Vương Tử Quân.

Nhưng Lỗ Trạch Cảnh cũng không sợ hãi, hắn do dự giây lát rồi tiến lên nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, chuyện này là tôi sai, sau này xin mời ngài dùng cơm.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Biết rõ sai là tốt, như vậy chuyện này có phải xong rồi không?

- Vâng, bí thư Vương, điều này chỉ trách tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, sau khi ngài đến Mật Đông tôi sẽ mời ngài dùng cơm. Lỗ Trạch Cảnh cũng là người khôn khéo, hắn nhanh chóng nở nụ cười.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua đồn trưởng Lưu rồi nói: - Đồn trưởng Lưu, tôi không phải đi đến đồn công an nữa chứ?

Đồn trưởng Lưu cũng biết ở thủ đô có rất nhiều người mình không thể trêu vào, bây giờ thấy giám đốc Lỗ cúi đầu thì hắn biết Vương Tử Quân không phải người dễ trêu chọc. Những chuyện này căn bản không có gì hay, bây giờ hắn cũng không muốn tự sinh ra phiền toái cho mình. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn cười nói: - Không có việc gì, không có việc gì.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Lỗ Trạch Cảnh không muốn tiếp tục ở chỗ này, vì vậy hắn cười cười nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, sau này gặp lại tôi sẽ mời ngài dùng cơm.

- Đồng chí, bây giờ anh không thể đi. Khi Lỗ Trạch Cảnh định bỏ đi thì có vài tên đàn ông đi đến bên cạnh, đi đầu là một người đàn ông trung niên, hắn đưa giấy chứng nhận công tác của mình ra rồi nói: - Chúng tôi là người của ủy ban kỷ luật, mong anh phối hợp công tác của chúng tôi.

Lỗ Trạch Cảnh chợ sững sờ, hắn dù thế nào cũng không ngờ ủy ban kỷ luật lại tìm đến mình. Hắn sững sốt giây lát rồi nói: - Có phải các anh lầm người rồi không? Tôi là thương nhân, các anh tìm tôi làm gì?

- Anh là người khả nghi hối lộ nhân viên công tác chính quyền, anh theo chúng tôi một chuyến. Người đàn ông trung niên kia cực kỳ nghiêm túc, hắn nhanh chóng cho đám người của mình tiến lên vây quanh Lỗ Trạch Cảnh.

Lỗ Trạch Cảnh có chút sững sốt, sau đó hắn lớn tiếng nói: - Tôi là Lỗ Trạch Cảnh người Mật Đông, anh nói tôi hối hộ nhân viên chính quyền, anh có chứng cứ gì sao?

- Có chứng cứ rõ ràng, nửa giờ trước có phải anh dùng một sợi dây chuyền kim cương để tiến hành đút lót cán bộ lãnh đạo tỉnh hay không? Mong anh theo chúng tôi một chuyến. Người đàn ông trung niên lên tiếng rồi đưa Lỗ Trạch Cảnh đi về phía trước.

Lỗ Trạch Cảnh lúc này nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, hắn phát hiện đối phương vẫn đứng đó rất bình tĩnh. Lúc này hắn mới biết mình tình nguyện hóa giải mọi chuyện thế nhưng lại có người không cho mình cơ hội này.

Bí thư Vương kia không phải là người lương thiện thích làm gì thì làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK