Trạm y tế vào những năm chín mươi thì dù là tiền lương hay là kinh phí đều do xã quản lý, vì thế mà lãnh đạo xã rất có uy tín với trạm y tế. Nhưng khi Vương Tử Quân đến nhận chức ở xã Tây Hà Tử thì vị trạm trưởng giống như sinh bệnh, cho đến bây giờ còn chưa chịu đến báo cáo công tác với hắn.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua ủy ban xã, sau đó hắn nhân chân ga, chiếc xe chạy thẳng vào trong trạm y tế xã.
Không đợi Vương Tử Quân xuống xe, vài người mặc áo trắng đã từ trong trạm y tế chạy ra, đặc biệt là một tên mập hơn bốn mươi càng có vẻ gọn gàng linh hoạt, hắn cũng không thèm quan tâm mà chèn ép đám người đi về phía trước, chen đến trước xe của Vương Tử Quân.
Không đợi Vương Tử Quân mở cửa, trên mặt tên mập đã xuất hiện nụ cười như đóa hoa mào gà, sau đó nịnh nọt nói:
- Tôi còn tưởng là ai, thì ra là chủ tịch Triệu, hôm nay tôi còn nghe thấy tiếng chim Khách hót vui mừng trước cổng, thì ra là hôm nay chủ tịch đến chỉ đạo công tác, mời anh...
Vừa mới dứt lời thì thấy người xuống xe là Vương Tử Quân, vị trạm trưởng chợt ngây ngốc, sau đó tỏ ra xấu hổ, hắn ngượng ngùng nói:
- À, không phải là chủ tịch Triệu.
Sau đó tên mập đi sang một bên, chỉ là lòng nhiệt tình của hắn đã giảm xuống thấp, đỗ hiểu mạn lúc này đang cùng cô gái áo xanh đưa cô bé Tiểu Linh xuống xe.
- Bác sĩ, mau đến đây xem, đứa bé này rốt cuộc là bị gì vậy?
Cô gái áo xanh đi đến trước mặt đám bác sĩ mặc áo trắng rồi lên tiếng nói.
Tên mập thấy có người bệnh thì vung tay lên với đám bác sĩ ở phía sau, để bọn họ đưa đứa bé vào trong, mà bản thân hắn lại đi đến trước mặt Đỗ Hiểu Mạn hỏi:
- Hiểu Mạn, sao không thấy chủ tịch, anh ấy đâu?
Đang đứng trước mặt bí thư mà hỏi chủ tịch, rõ ràng không nể mặt bí thư, nhưng điều này cũng khó trách tên mập, vì Vương Tử Quân tiền nhiệm nhiều ngày nhưng còn chưa đến địa bàn của hắn để thị sát, đám chư hầu các đơn vị cũng chưa từng chủ động đến báo cáo công tác với bí thư, không biết nhau chỉ là thường tình.
Nếu như không phải thấy Vương Tử Quân cho Triệu Tứ Dược một tát thì sợ rằng Đỗ Hiểu Mạn sẽ trả lời vấn đề của tên mập không chút do dự, nhưng sau khi thấy bí thư biểu hiện uy nghiêm, trong lòng nàng thầm cảm thấy không yên.
Nếu Đỗ Hiểu Mạn trả lời không tốt, để cho bí thư ghi nợ, sau này sẽ không có lợi cho sự phát triển của mình; nhưng nếu trả lời quá mức, lời nói của mình rơi vào trong tai của chủ tịch Triệu, mà chủ tịch Triệu cũng không phải đèn cạn dầu, thỉnh thoảng cho người chèn ép mình, sợ rằng mình cũng không thể nào thừa nhận được.
Đỗ Hiểu Mạn dù công tác ở ủy ban không quá lâu nhưng thật sự hiểu rất nhiều vấn đề, nàng biết mình chỉ là một nhân vật nahor, không thể nào chịu được lửa giận từ hai vị lãnh đạo.
Làm sao bây giờ, nên làm sao bây giờ?
Khi Đỗ Hiểu Mạn còn chưa biết nên trả lời thế nào thì Vương Tử Quân đã mở miệng:
- Chủ tịch Triệu có việc cần xuống thôn, chúng tôi đi nửa đường thì gặp một cô bé sinh bệnh, thế cho nên tiện đường đưa đến đây.
- À, chủ tịch Triệu đi xuống thôn, lại dùng xe chở học sinh có bệnh đến trạm y tế, những năm qua chuyện tốt thế này cũng không có nhiều, đúng là công bộc của dân có khác.
Tên trạm trưởng bắt tay Vương Tử Quân rồi dùng giọng cảm khái nói.
Đỗ Hiểu Mạn nhìn tên trạm trưởng mập đang vuốt mông ngựa mà khóe miệng cong lên, thiếu chút nữa thì cười thành tiếng. Nàng thầm nghĩ, mập ơi là mập, lần này dù anh có nói tung tóe bao nhiêu nước miếng, chỉ sợ rằng vỗ mông ngựa sẽ xuống đùi ngựa. May mà những năm qua nàng công tác cơ quan đã có kinh nghiệm, vào những trường hợp như thế này cũng biết áp chế cảm xúc, không dám cười.
Bàn tay tên trạm trưởng mập đầy mồ hôi, có cảm giác ướt, nắm vào giống như cầm một khối thịt, cảm giác đầy mỡ. Vương Tử Quân tuy có chút phản cảm nhưng trên mặt lại không có biểu lộ gì khác thường, lúc này hắn là một Vương Tử Quân phong trần nhiều năm, không còn là Vương Tử Quân non trẻ năm xưa.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn tên trạm trưởng, trên mặt nở nụ cười khéo léo, điều này làm cho tên trạm trưởng cảm thấy thoải mái, hắn lại nói vài câu nịnh hót chủ tịch Triệu, sau đó khách khí hỏi Vương Tử Quân:
- Này cậu em, nhìn cậu lạ mặt như vậy, có phải vừa đi làm chưa lâu không?
- Đúng vậy, tôi vừa mới đến chưa lâu.
Vương Tử Quân muốn nhân cơ hội rút tay ra, nhưng tên mập bắt tay quá nhiệt tình, nắm rất chặt, hắn cũng không thể rút ra, thế cho nên cứ để cho tên mập giữa lấy.
- Chủ tịch Triệu quả nhiên là mắt sáng như sao nhìn thấu nhân tài, lái xe cho lãnh đạo rõ ràng là người tai thính mắt tinh, làm việc nhanh nhẹn. Tôi thấy cậu còn trẻ mà có thể là lái xe cho chủ tịch Triệu, xem ra sau này tương lai vô lượng, đến ngày phát đạt cũng đừng quên anh đây nhé?
Tên trạm trưởng thật sự là một kẻ khéo ăn nói, mới đó đã trở thành anh của Vương Tử Quân.
- À, tuyệt đối sẽ không.
Vương Tử Quân muốn nói vài câu đơn giản cho qua, lúc này tên trạm trưởng cứ nhiệt tình khách sáo, hắn không khỏi nhíu mày.
Hành động của Vương Tử Quân không làm cho tên trạm trưởng phát hiện ra, nhưng Đỗ Hiểu Mạn đứng bên cạnh tên mập lại thấy rõ ràng.
Thì ra vị bí thư Vương kia không thích người ta quá nhiệt tình, chính mình cần nên nhớ cho kỹ, đôi khi có vài việc nhỏ nhặt sẽ phạm vào điều kiêng kỵ của lãnh đạo, sẽ gieo xuống mầm tai họa phản cảm, ngày nào đó bị chèn ép cũng không biết nguyên nhân ở nơi nào.
- Cậu em, chút nữa có đi đón chủ tịch Triệu không? Nếu không có gì gấp thì chút nữa anh mời cậu uống vài ly nhé?
Tên mập trạm trưởng kéo tay Vương Tử Quân, lại dùng sức lắc qua lại, thái độ thành thật đến mức làm cho người ta khó thể nào chối từ.
- À, thật sự xin lỗi, tôi còn có việc khác, hôm nào rồi nói sau, tôi đi trước.
Hai mươi năm thăng trầm khốn khổ đã sớm tạo ra cho Vương Tử Quân thói quen che giấu những góc cạnh của mình, dù hắn rất chán ghét viên trạm trưởng này nhưng cũng không có chút biểu hiện nào khác.
- Trạm trưởng, người bệnh đã được đưa lên bàn giải phẫu nhưng chưa giao nộp đủ tiền viện phí, bây giờ phải làm sao? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Một tên bác sĩ hơn ba mươi tuổi vội vàng chạy ra, sau đó lớn tiếng nói với tên trạm trưởng.
- Không đủ tiền thì để cho bọn họ gom góp, quy định này mà cũng không hiểu sao?
Tên trạm trưởng có vẻ rất khách khí với Vương Tử Quân nhưng trước mặt thuộc hạ lại cực kỳ có khí thế.
Khi tên trạm trưởng mở miệng mắng người thì cô gái áo xanh vừa rồi đi theo vào bên trong lại chạy ra.
- Trạm trưởng, tôi là cô giáo của thôn Hồng Lĩnh, bác sĩ nói đứa bé bị viêm ruột thừa cấp tính, cần tranh thủ giải phẫu ngay. Anh xem, có thể coi đây là trường hợp đặc biệt, sắp xếp mổ trước, sau đó tôi sẽ đi gom tiền đưa sau được không?
- Điều này...
Tên trạm trưởng vừa nói vừa nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, vẻ mặt chợt biến đổi, hắn cười sáng lạn rồi dùng giọng khách khí nói:
- Ha ha, xem cô nói kìa, chưa nói đến những thứ khác, lần này người của chủ tịch Triệu tự mình đưa bệnh nhân đến, trạm y tế sẽ dùng toàn lực để đối phó. Tiểu Phó, cậu tranh thủ sắp xếp cho người giải phẫu, viện phí tính sau.
Sau khi nghe xong lời sắp xếp trước sau khác biệt của vị trạm trưởng, tên bác sĩ hơn ba mươi tuổi cũng không nói lời nào, hắn lập tức lên tiếng đồng ý, sau đó nhanh chân chạy về phòng cấp cứu.
Có lẽ vì quá sốt ruột nên bác sĩ Tiểu Phó chạy vào trong hành lang và đụng vào một người, dù hai bên không ai té ngã nhưng xem ra va chạm cũng khá mạnh.
- Tiểu Phó ơi là Tiểu Phó, anh đã hơn ba mươi tuổi, sao còn vội vội vàng vàng không chút ổn định như vậy? May mà anh đụng vào tôi, nếu đụng phải một người già, chẳng phải sẽ sinh bệnh sao?
Người bị đụng dùng tay ôm đầu rồi mở lời trách cứ Tiểu Phó.
Tiểu Phó cũng bị đau không nhẹ, nhưng khi thấy rõ người đến cũng không dám lên tiếng cãi lại, chỉ liên tục xin lỗi:
- Thật xin lỗi, anh Ngân Thương, em đang có một ca giải phẫu rất gấp, vì vội vàng mới như vậy, mong anh bỏ quá cho.
- Anh là một vị bác sĩ phẩu thuật, làm gì cũng phải trầm ổn bình tĩnh, như vậy mới làm cho người bệnh tin tưởng...
Ngân Thương còn định dạy bảo Tiểu Phó vài câu, đúng lúc ánh mắt rơi lên người Vương Tử Quân, bàn tay đang xoa đầu nhanh chóng hạ xuống.
- Bí thư Vương...Sao anh lại đến đây?
Khi đối phương gọi mình là bí thư Vương, Vương Tử Quân cũng nhận ra đối phương là ai. Người này tên là Tôn Ngân Thương, là phó tổ trưởng tổ công tác phía tây xã Tây Hà Tử, hắn có hơn kinh nghiệm công tác hơn hai mươi năm, coi như là lão quan trường, chỉ cần xét theo điểm này cũng đủ làm cho người ta không dám xem nhẹ, dù đứng trước mặt chủ tịch Triệu cũng rất có thể diện.
- À, thì ra là anh Tôn, tôi đưa bệnh nhân đến đây, anh cũng đến khám bệnh sao?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Tôn Ngân Thương, lại dùng giọng quan tâm hỏi.
Sau khi nghe được câu trả lời của Vương Tử Quân thì Tôn Ngân Thương có hơi ngây người, hắn công tác ở xã hai mươi năm, có dạng lãnh đạo nào mà chưa từng gặp qua? Sau khi thấy mặt Vương Tử Quân thì hắn cho ra đánh giá sơ lược: Đây là một vị lãnh đạo yếu đuối thư sinh, căn bản không là đối thủ của chủ tịch Triệu.
Lúc này hai bên chào hỏi nhau, dựa vào những gì Tôn Ngân Thương biết, hắn nghĩ rằng vị bí thư này cùng lắm là nói vài lời cho qua, nhưng không ngờ đối phương lại quan tâm đến tình trạng bệnh tình của mình, hơn nữa thái độ rất tự nhiên, căn bản không phải tỏ ra giả vờ.
- Chỉ là bệnh cũ mà thôi, tập thể dục đều đặn sẽ khá hơn, không chết được.
Tôn Ngân Thương dù sao cũng có chút kinh nghiệm thế sự, những lời buồn bực cũng không nói ra khỏi miệng.
- Anh Tôn, thái độ qua loa cho xong như anh là không được, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, anh liều mạng làm việc cũng không quá tốt. Hai ngày nữa anh lên huyện kiểm tra cho tôi, những thứ gì nên điều trị thì chữa cho tốt, đây là công tác, nếu trễ nãi thì tôi sẽ giữ tiền lương của anh.
Vương Tử Quân không để cho Tôn Ngân Thương tiếp tục lên tiếng.
Vương Tử Quân nói đến việc giữ tiền lương rất khí phách, điều này làm cho Tôn Ngân Thương cảm thấy được quan tâm, có chút ấm áp, trong lòng có hơi cảm động, thật sự vui vẻ.