Hào Nhất Phong ném cho Mã Nghênh Tường một điếu thuốc rồi thản nhiên nói.
Mã Nghênh Tường cũng căn bản không nghĩ nhiều về vấn đề của Hào Nhất Phong, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Bí thư Nhất Phong, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của anh. Bây giờ tình huống của bí thư Vương Tử Quân là như vậy, biện pháp tốt nhất là cho anh ấy thời gian để loại trừ ảnh hưởng, tỉnh ủy làm như vậy là bảo vệ đồng chí Vương Tử Quân, tôi tin đồng chí Vương Tử Quân sẽ hiểu rõ điều này.
- Bí thư Nghênh Tường nói đúng, tôi nhớ khi vận động viên xuất phát chạy nước rút thường có tư thế ngồi chồm hổm để có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái tốt nhất, có thể thấy ngồi xuống cũng là một quá trình tích súc năng lượng.
- Hoa màu cũng là như vậy, cần phải ngồi xuống mới có thể vun được gốc cây. Xuất phát từ góc độ này, tôi cảm thấy nên bảo vệ đồng chí của mình, cũng không phải đề bạt cậu ấy đến vị trí gì, mà phải là xuất phát từ góc độ có lợi nhất cho sự phát triển của đồng chí của mình. Nếu chúng ta vẫn cứ nâng lên trong tình huống dư luận ồn ào như vậy, chẳng khác nào đẩy người ta lên đầu sóng ngọn gió, thật sự chống đỡ không được.
Hào Nhất Phong nói rồi đứng lên, sau đó bày ra bộ dạng cực kỳ cảm khái.
Mã Nghênh Tường cũng cười cười, sau đó đứng lên theo nói:
- Thật sự là một phương án bảo vệ cán bộ cực kỳ hiệu quả của bí thư Nhất Phong, cũng vì bí thư Nhất Phong có những phương án tốt như vậy mà tỉnh Sơn Nam mới có được cục diện tốt vào lúc này.
Vài phút sau khi Mã Nghênh Tường rời khỏi phòng làm việc của Hào Nhất Phong, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan Vĩnh Hạ đẩy cửa đi vào. Hắn nhìn thấy bí thư Hào Nhất Phong vẫn đứng bên ngoài cửa sỏo, thế là có chút chần chừ, sau đó chuẩn bị lui ra.
- Có chuyện gì sao?
Hào Nhất Phong quay đầu sang rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi Quan Vĩnh Hạ.
Quan Vĩnh Hạ cẩn thận đi đến bên cạnh Hào Nhất Phong, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Nhất Phong, vừa rồi tôi nghe nói ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã có kết quả điều tra về chiếc đồng hồ trên tay Vương Tử Quân có phải không?
- À, tiểu tử kia thật sự đã tránh được một kiếp.
Quan Vĩnh Hạ là người mở miệng rất đắn đo suy tính, rất có chừng mực. Nhưng khi đối diện với Hào Nhất Phong thì lại khác, hắn căn bản là có gì nói đó, không che giấu ý nghĩ thật lòng của mình.
Hào Nhất Phong cười nhạt một tiếng nói tiếp:
- Đúng vậy, tuy tránh được một kiếp nhưng cũng phải trả giá rất lớn, chưa nói những thứ khác, lần này căn bản không còn cơ hội tiến vào thường ủy tỉnh ủy.
- Nếu như sự kiện này không diễn ra, chỉ sợ sẽ có một tình huống long tranh hổ đấu.
Hào Nhất Phong đi hai bước đến bàn làm việc của mình, lúc này mới nói tiếp:
- Lúc này xuất phát từ phương diện bảo vệ cán bộ, căn bản không còn kết quả nào khác.
- Vâng, bí thư Hào suy xét thấu đáo, tôi tin tưởng các vị thường ủy khác sẽ không có dị nghị gì khác.
Quan Vĩnh Hạ nói rồi nâng bình trà ở cách đó không xa để châm đầy ly cho bí thư Hào Nhất Phong.
- Chuyện này nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, chiều tối mở hội nghị thường ủy, trước khi họp tôi còn phải liên hệ với các vị thường ủy khác, dù sao đây cũng không phải là việc nhỏ.
Hào Nhất Phong gật đầu rồi thản nhiên nói.
Quan Vĩnh Hạ ngoài miệng nghênh hợp với lời nói của bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng trong lòng lại có những ý nghĩ khác. Hắn thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ bí thư Nhất Phong đã sợ tình huống bị Vương Tử Quân làm loạn? Nếu là trước kia thì đây là sự việc như ván đóng thuyền, bí thư trực tiếp làm chủ là xong. Bây giờ vì ổn thỏa mà phải liên hệ với các vị thường ủy tỉnh ủy còn lại, thật sự không hay.
Hào Nhất Phong cũng không biết Quan Vĩnh Hạ đang nghĩ gì, lão nói:
- Chút nữa cậu gọi điện thoại cho chủ tịch Thạch Kiên Quân, để xem anh ấy có thời gian hay không, nếu rảnh thì mời đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
- Vâng, tôi sẽ đi liên hệ với chủ tịch Thạch.
Quan Vĩnh Hạ cầm lấy điện thoại đi ra ngoài gọi điện.
Sau khi nói vài câu trong điện thoại, Quan Vĩnh Hạ quay về báo cáo với bí thư Nhất Phong:
- Chủ tịch Thạch nói nửa giờ sau sẽ đến.
Hào Nhất Phong gật đầu nói:
- Anh nói Tiểu Tần chuẩn bị sẵn hộp trà mà bí thư Triệu tỉnh Giang Tô tặng tôi vài ngày trước, sau này dù gặp phải chuyện gì cũng phải ngẩng đầu làm việc nhưng an phận làm người mới được.
- Vâng.
Quan Vĩnh Hạ hiểu ý của Hào Nhất Phong là gì, hắn cười cười rồi rời khỏi phòng làm việc của bí thư Nhất Phong.
Sau khi nhận được điện thoại của Quan Vĩnh Hạ, Thạch Kiên Quân đang trò chuyện cùng Trương Đông Viễn ở trong phòng làm việc, trên tay của hắn chính là một bản báo cáo điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Cuối cùng cũng không có chuyện gì.
Thạch Kiên Quân đưa văn kiện cho Trương Đông Viễn, sau đó dùng giọng thoải mái nói. Trương Đông Viễn tuy đã nhận được tin tức, thế nhưng sau khi mở văn kiện ra vẫn không khỏi dùng giọng tiếc nuối nói:
- Tuy không có vấn đề nhưng thật sự đáng tiếc.
Thạch Kiên Quân nhìn ánh mắt của Trương Đông Viễn, hắn hiểu nó có ý nghĩa như thế nào. Trương Đông Viễn này không hỗ danh là con nhà thế gia, cho dù thật lòng muốn đẩy Vương Tử Quân tiến lên, nhưng bây giờ cũng hiểu căn bản không nên quá cứng nhắc.
Dù Vương Tử Quân đã làm thông không ít công tác để tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng lúc này ở giai đoạn quyết định lại có chút vấn đề. Điều này không khỏi làm cho đám thường ủy tỉnh ủy phải nghĩ đến mình sau khi nghĩ đến Vương Tử Quân, cũng không muốn lãnh đạo gõ búa lên đầu mình.
- Coi như bỏ tiền mua một bài học nhớ đời.
Thạch Kiên Quân thở dài rồi thản nhiên nói.
Vương Tử Quân bước xuống xe, gió thổi mái tóc tung bay, có hương vị rất ấm áp.
- Bố, bố!
Khi Vương Tử Quân cất bước về phía nhà mình, Tiểu Bảo Nhi mặc một thân tây trang đang nhấc hai chân mập mạp chạy về phía hắn.
Khi thấy tiểu tử đáng yêu kia thì tâm tình Vương Tử Quân chợt giãn ra, hắn duỗi hai tay ôm con vào trong lòng.
- Bố, con nói nhỏ bố nghe nha, hình như con thấy mẹ khóc.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị hôn con trai một cái, chợt thấy Tiểu Bảo Nhi ghé sát bên tai hắn nói.
"Mạc Tiểu Bắc khóc sao? Đây là có chuyện gì?"
Vương Tử Quân chợt có chút sốt ruột, hắn khẽ hôn một cái lên mặt con trai, sau đó khẽ hỏi:
- Con trai ngoan, nói cho ba biết nào, mẹ sao lại khóc?
- Vừa rồi con vào phòng mẹ lấy bóng cao su, thấy mẹ khóc.
Tiểu Bảo Nhi vung tay lên, bộ dạng khua tay múa chân.
- Bố, có phải con làm cho mẹ tức giận không? Hay là mẹ không muốn hai cha con mình nữa?
Tiểu Bảo Nhi nhếch miệng lên, bộ dạng giống như muốn khóc.