Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bố, có phải là sắp xong rồi không, con đói đến mức bụng kêu rột rột cả lên rồi. Bố nghe xem, bố có thấy nó kêu không? Tiểu Bảo Nhi mặc áo có hình khủng long chạy vào phòng bếp, nó hếch cái bụng nhỏ của mình lên, muốn Vương Tử Quân ghé vào nghe ngóng một chút.

Vương Tử Quân quay đầu nhìn bộ dạng buồn cười của con trai, hắn vỗ vỗ lên vai con rồi khoát khoát tay: - Con ra ngoài chờ một chút, lát nữa sẽ xong ngay.

Khi mùi cá thơm nức bùng lên thì Vương Tử Quân mới thở dài một hơi, thầm nghĩ sau này làm gì cũng không nên quá vẹn toàn, đây là bài học cần khắc ghi.

Tối thứ bảy Tiểu Bảo Nhi không biết sao lại nói thích ăn món cá, khi đó Mạc Tiểu Bắc nói cả nhà ra ngoài ăn, Tiểu Bảo Nhi cũng không phản đối. Nhưng không biết Vương Tử Quân vì sao lại có chút xúc động thần kinh, hắn nói tự mình làm còn ngon hơn khách sạn bên ngoài, kết quả là nói thì sướng miệng nhưng kết quả thì khổ thân.

Buổi sáng chủ nhật sau khi xử lý vài công tác trong nhà, Vương Tử Quân định hưởng thụ một bữa trưa nhàn nhã, đột nhiên Tiểu Bảo Nhi chạy không kịp thở xách theo một con cá lớn vào nhà, sau đó nói cái này đặc biệt mua cho bố.

Vương Tử Quân nhìn con cá ba bốn cân và Mạc Tiểu Bắc nở nụ cười sau lưng Tiểu Bảo Nhi, hắn nào không hiểu rõ sự việc thế nào? Nhưng dù có hiểu thì hắn trước nay vẫn luôn nói với Tiểu Bảo Nhi rằng mình là người bố tốt, sao lại cho con trai thất vọng được?

Vì vậy kết quả cuối cùng là Vương Tử Quân mặc tạp dề của Mạc Tiểu Bắc, bắt đầu chinh chiến trong bếp.

Cũng may sau một lúc luống cuống tay chân thì Vương Tử Quân cũng làm xong món cá, khi hắn chuẩn bị bỏ vào mâm bưng lên thì điện thoại di động vang lên.

Vương Tử Quân đặt cái dĩa lên bàn, hắn đang định đi tìm điện thoại của mình. Lúc này Tiểu Bảo Nhi cầm điện thoại đi đến, hắn không khỏi vỗ vỗ vai con trai, sau đó nhìn qua màn hình điện thoại.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, người gọi điện thoại đến là Trương Bản Tiến, hắn cười nghe máy: - Chào chủ tịch Trương.

- Chủ tịch Vương, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi đấy chứ? Sau khi nối thông điện thoại thì Trương Bản Tiến cười nói. Lúc này đã có văn kiện bổ nhiệm, thế nên đã là một vị chủ tịch mặt trận tổ quốc.

- Không, bây giờ tôi không có chuyện gì, chủ tịch Trương, anh có gì cứ nói. Vương Tử Quân khoát tay áo với Tiểu Bảo Nhi, trong miệng lại cười ha hả nói với Trương Bản Tiến.

- Chủ tịch Vương, có một vị lãnh đạo thượng cấp đến tỉnh kiểm tra công tác, tôi hỏi xem buổi tối ngày có rảnh đến điều khiển trận thế hay không? Trương Bản Tiến nói mang theo vài phần nịnh nọt.

Vương Tử Quân trầm ngâmg giây lát rồi nói: - Để tôi xem một chút, nếu như không có chuyện gì thì tôi sẽ đi qua.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện điện thoại thì Vương Tử Quân thầm xem xét lại mối quan hệ giữa mình và Trương Bản Tiến. Trước kia Trương Bản Tiến có vẻ ôn hòa với mình, hơn nữa làm việc rất đắc lực, vì vậy mình rất tán thưởng. Khi người này tiến lên làm chủ tịch mặt trận tổ quốc thì càng có ý nghĩ dựa vào mình.

Người ta thường nói bị ghẻ lạnh vài năm trong quan trường giống như ở trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, không tự chủ được phải bị rèn thành thép. Xem ra Trương Bản Tiến thật sự có biến hóa như vậy cũng là vì trước đó rơi vào hoàn cảnh chán nản, thế nên cũng thấy rõ ràng là không ai hoàn mỹ.

Vương Tử Quân thầm cảm khái một câu, hắn lắc đầu thầm nghĩ mình quá hà khắc. Khi hắn nghiêng đầu sang bên cạnh, chợt thấy Tiểu Bảo Nhi đang cầm đũa gắp một miếng cá, đang ăn rất ngon.

"Đứa bé này!" Vương Tử Quân thầm cảm khái một câu, sau đó bắt đầu ngồi xuống bàn cơm.

- Ai gọi điện thoại cho anh thế? Mạc Tiểu Bắc gần đây không hỏi những gì liên quan đến công tác của Vương Tử Quân, nàng khẽ buông đũa rồi chợt hỏi.

Vương Tử Quân hiểu trước đó mình đồng ý đưa vợ và con đi chơi vào buổi chiều, xem ra không biết có thực hiện được hay không. Hắn không khỏi cười nói: - Là điện thoại của chủ tịch Trương, buổi tối có công tác tiếp đãi cần anh ra mặt.

- Chủ tịch Trương, anh nói đến vị chủ tịch Trương vừa được bổ nhiệm đấy sao? Mạc Tiểu Bắc uống một hớp nước rồi tươi cười nói: - Gần đây trong thư viện của em có không ít người nói chủ tịch Vương rất lợi hại, bí thư Sầm đề cử một người nhưng không được tiến lên, cuối cùng vẫn là chủ tịch Trương kia tiến lên.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Đây là quyết định của thượng cấp, người khác không biết nhưng em cũng không nên quy trách nhiệm lên người anh.

Tuy Vương Tử Quân nói rất thoải mái nhưng dưới cái nhìn soi mói của Mạc Tiểu Bắc thì không khỏi có chút chột dạ. Hắn lập tức cười xấu hổ, sau đó nâng ly lên uống một ngụm.

Đường cao tốc thành phố Linh Long, có vài chiếc xe đang xếp hàng nơi này, tuy thời tiết có chút lạnh thế nhưng người trên xe đã sớm đi xuống đứng thành hàng. Nếu như là những người thường hay xem chương trình thời sự của đài truyền hình thành phố Linh Long sẽ biết mặt những người này.

Đồ Phấn Đấu là bí thư thị ủy Linh Long, lúc này hắn mặc một chiếc áo khoác đen, nhìn qua cực kỳ phấn chấn tinh thần. Hắn nhìn những chồi non đã xuất hiện trên thân cây ven đường, thế là không khỏi nhìn Cao Viễn Lực đứng cách đó không xa nói: - Trưởng phòng Cao, anh nói cho tôi biết xem, vì sao bây giờ những thông tin mặt trái của thành phố Linh Long ngày hôm đó vẫn còn ở trên mạng?

Cao Viễn Lực có chút cảm giác sợ hãi dưới ánh mắt của Đồ Phấn Đấu, hắn tuy cực kỳ oán hận Đồ Phấn Đấu thế nưhgn lại không thể không giữ vững tinh thần nói: - Bí thư Đồ, chúng tôi đã liên lạc với phía trang web kia, thế nhưng người ta căn bản không thèm quan tâm đến yêu cầu của chúng ta.

- Không thèm quan tâm? Đây là câu trả lời của anh với tôi sao? Anh công tác như thế nào vậy? Tôi sắp xếp cho anh làm gì? Tôi không muốn nhìn vào quá trình, chỉ quan tâm đến kết quả. Nếu như anh bày ra một mớ lý do, tôi sẽ nghĩ rằng anh không chịu làm việc. Lúc này thành phố Linh Long thay đổi từng ngày, nhiệm vụ phát triển là quan trọng, chúng ta cũng không phải ngồi không ăn bám, chúng ta phải là người làm việc thực tế. Đồ Phấn Đấu nói càng lúc càng lớn, thế nên ánh mắt người khác không khỏi nhìn về phía bên này.

Cao Viễn Lực đỏ mặt, hắn thầm nghĩ chính mình không làm tốt công tác chỉ là một lý do, nguyên nhân quan trọng là Đồ Phấn Đấu muốn trút giận lên người mình. Nhưng hắn dù có không thoải mái thì cũng chỉ chịu đựng mà thôi.

Dù sao thì quan lớn hơn cũng đè chết người, nếu như mình có phản kháng, như vậy kết quả còn thảm hơn hiện tại. Nhưng Cao Viễn Lực cũng thầm an ủi mình, bây giờ Đồ Phấn Đấu không quan tâm đến phong độ để phê bình mình, còn không phải chưa thoát ra khỏi bóng ma thất bại sao? Người này càng biểu hiện thất thố thì càng nói rõ chịu đả kích quá lớn.

Cao Viễn Lực thầm an ủi mình như vậy, thế là cảm giác tức tối tiêu tan vài phần. Hắn bày ra biểu hiện lắng nghe lời nói của Đồ Phấn Đấu, thế nhưng thực chất lại không xem ra gì.

Vài phút sau Đồ Phấn Đấu mới nói xong những lời phê bình của mình, thư ký bên cạnh không khỏi mang đến một ly nước đặt vào tay hắn. Hắn nâng ly trà lên uống một hớp rồi lại nói: - Trưởng phòng Cao, không phải là tôi thích phê bình anh, thế nhưng công tác của anh có vấn đề, tôi hy vọng anh coi đây là bài học, sau này nên làm tốt công tác của mình. Thành phố Linh Long chúng ta là một tập thể đoàn kết tiến tới, tôi không hy vọng có một số người khi làm việc lại phát sinh vấn đề.

Đồ Phấn Đấu nói rồi vung tay lên làm một động tác bóp chặt trên không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK