- Chủ tịch Tử Quân, công tác ở thành phố Xan Hà nhờ cả vào anh. Bất cứ lúc nào cũng nên giữ liên lạc với tôi, có tình huống quan trọng thì gọi điện thoại cho tôi. Sầm Vật Cương nói xong thì cúp điện thoại.
Vương Tử Quân đưa điện thoại cho Triệu Hiểu Bạch, hắn trầm ngâm giây lát rồi vuốt mặt nói: - Đi thôi, chúng ta đi thăm hỏi các cán bộ nhân dân đang tham gia lao động.
Con đê rất dài, hơn chục kilomet, Vương Tử Quân đi trên mặt đê với nụ cười ôn hòa. Triệu Hiểu Bạch đi theo sau lưng Vương Tử Quân, nhìn chủ tịch Vương liên tục nói lời khuyến khích với những người vây quanh giống như trên người có lực lượng dùng không bao giờ cạn.
Triệu Hiểu Bạch đi năm kilomet đã cảm thấy hai chân như nhũn cả ra, vừa rồi thiếu chút nữa là trượt chân, may mà có người kịp thời đỡ lấy người hắn, nếu không hắn đã ngã cắm đầu xuống đất. Chính mình trẻ hơn chủ tịch Vương gần chục tuổi thế nhưng lại cảm thấy mỏi mệt như vậy, thế thì chủ tịch Vương sao có thể chịu đựng được?
- Chủ tịch Vương, tôi nghĩ... Triệu Hiểu Bạch suy nghĩ giây lát, hắn định lên tiếng. Đúng lúc này chợt có người chạy đến, người này mặc áo mưa màu đen, căn bản là không nhìn rõ mặt.
Khi người này chạy đến gần bên cạnh Vương Tử Quân, đúng lúc giẫm vào một khối bùn, cơ thể ngã mạnh xuống đất.
Vương Tử Quân thấy người kia sắp ngã sấp xuống đất, hắn vội vàng đưa tay ra giữ lấy tay của đối phương, lại dùng sức giật trở lại, thế là thế ngã của người này chợt thay đổi, không khỏi nhào về phía Vương Tử Quân.
Người này có thân hình nhỏ nhắn yêu kiều nhưng lực ngã lại khá mạnh, người này húc đến làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác chính mình muốn ngã xuống đất.
Cũng may Vương Tử Quân phản ứng nhanh, hắn lui ra phía sau hai bước, lúc này mới đứng vững bàn chân. Lúc này người bên kia đã đứng dậy, hai mắt có vài giọt nước.
- Nha đầu này, sao lại chạy lung tung như vậy? Mau chạy về bộ chỉ huy, nơi đó an toàn nhất. Vương Tử Quân nhìn Văn Ngư Nhi vừa mới ngã xuống đất lấm lem khắp cả người, hắn không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.
Văn Ngư Nhi có vẻ rất quẫn bách, nàng khóc lóc uất ức nói: - Tôi nào có chạy lung tung, là tôi xâm nhập vào tuyến đầu để phỏng vấn, tôi sao lại có thể trốn về nơi an toàn nhất được?
- À, được rồi, được rồi, phóng viên Văn có chức trách của mình, thế nhưng cô cũng nên chú ý an toàn cho mình. Vương Tử Quân gật đầu với Văn Ngư Nhi rồi cười lớn nói.
Lúc này những nhân viên công tác đi theo bên cạnh Vương Tử Quân đều nở nụ cười. Bọn họ đều biết thân phận của Văn Ngư Nhi, thế cho nên có hảo cảm với cô gái thẳng thắn này.
Văn Ngư Nhi hờn dỗi một tiếng, nhưng cuối cùng nàng vẫn cố gắng tỏ ra nghiêm túc để nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tôi phóng viên Văn Ngư Nhi của nhật báo Mật Đông, xin hỏi ngài có thể cho tôi phỏng vấn được không?
- Không được, bây giờ tôi đang công tác. À, này Ngư Nhi, chú cho cháu một lời đề nghị, phương diện tin tức cần chú đến thời điểm và tính tân kỳ, nếu như cháu muốn viết bài, cháu nên nắm giữ tư liệu trực tiếp. Cô bé à, cháu nghĩ lại mà xem, chú cảm thấy nếu như cháu có thể bám sát thực tế, căn bản sẽ là phóng viên vĩ đại. Vương Tử Quân nói rồi chỉ về phía đối diện: - Cháu nên xâm nhập vào giữa quần chúng mà không phải cứ chú tâm vào một người.
Văn Ngư Nhi nhìn bộ dạng Vương Tử Quân lên tiếng với ngôn ngữ chính đáng, nàng không khỏi có chút bực mình. Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận câu nói này của Vương Tử Quân là cực kỳ chính xác.
Văn Ngư Nhi vừa vội vừa tức, nàng duỗi ngón tay ra chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói: - Này, ai là cô bé chứ? Chủ tịch Vương, tôi cảnh cáo ngài, sau này không được gọi tôi như vậy, nếu không sau này tôi sẽ không quan tâm đến ngài.
Khi Văn Ngư Nhi còn định nói thêm điều gì đó thì có người vội vàng chạy đến nói: - Chủ tịch Vương, mười phút sau con nước lớn sẽ chảy qua.
Lúc này trong khu văn phòng thị ủy Linh Long, Đồ Phấn Đấu đang xem xét một văn kiện, thế nhưng hắn thật sự không cảm thấy yên tĩnh, tin tức sông Thanh Sa chảy ngược làm cho hắn đứng ngồi không yên.
Sông Thanh Sa chảy qua tỉnh Mật Đông, sự phát triển cao độ của thành phố Linh Long cũng nhờ vào dòng sông Thanh Sa này. Nhưng bây giờ Đồ Phấn Đấu lại cảm thấy không yên với dòng sông như bầu sữa mẹ của mình.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Đồ Phấn Đấu, hắn nói một câu mời vào, lại thấy chủ tịch Miêu Dược Hổ đi vào với hai mắt đỏ bừng. Lúc này Miêu Dược Hổ cũng không đi giày da như bình thường, thay vào đó là một cặp ủng nưựa, mỗi lần cất bước đều để lại giấu chân trên nền nhà.
Đồ Phấn Đấu là người thích sạch sẽ, thế nhưng bây giờ hắn cũng không quan tâm, sau khi Miêu Dược Hổ đi đến thì hắn dùng giọng không thể chờ đợi được nữa nói: - Chủ tịch Miêu, tình hình thế nào rồi?
- Vì sông Thanh Sa chảy ngược nên vấn đề của thành phố chúng ta là không quá lớn. Miêu Dược Hổ nâng ly trà không biết ai đã rót ra đặt sẵn trên bàn uống một ngụm cạn sạch, rõ ràng là hắn rất khát nước.
Đồ Phấn Đấu nhìn bộ dạng của Miêu Dược Hổ, hắn nhanh chóng cầm bình trà rót nước. Đây vốn là công tác của thư ký, thế nhưng thư ký đã được Đồ Phấn Đấu phái lên đê xem xét tình hình, thế nên bây giờ phải tự mình làm việc.
Đồ Phấn Đấu buông bình trà ra và gương mặt có vài phần khó coi. Dòng sông Thanh Sa chảy ngược với trách nhiệm thuộc về thành phố Linh Long, nếu như thành phố Linh Long làm tốt công tác nạo vét dòng sông phòng chống lũ, làm cho dòng sông sâu hơn chảy nhanh hơn, như vậy sẽ không đến mức nước lũ chảy ngược như thế này.
Hai ba tháng trước cục thủy lợi đã cho ra sắp xếp với các thành phố trong tỉnh, nhưng khi đó Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ không mấy quan tâm. Hai người bọn họ cảm thấy hơn hai mươi năm qua sông Thanh Sa không có vấn đề, đồng thời còn cảm thấy đây là Vương Tử Quân cố gắng ra vẻ, thế nên không có tâm tư đi theo.
Nhưng tình cảnh bây giờ làm cho hai người bọn họ cực kỳ chịu đựng. Mặc dù thành phố Linh Long không bị uy hiếp quá lớn, thế nhưng cũng vì nguyên nhân của bọn họ mà làm cho các thành phố như Xan Hà cực kỳ không lạc quan. Sau khi sự việc kết thúc, truy cứu trách nhiệm của một vài người căn bản là kết cục đã định.
- Bí thư Sầm có gọi điện thoại đến không? Đồ Phấn Đấu không nói lời nào thì Miêu Dược Hổ không khỏi lên tiếng.
- Bí thư Sầm bên kia còn chưa gọi điện thoại đến, nhưng vừa rồi thư ký trưởng đã gọi điện thoại thăm hỏi tình huống. Đồ Phấn Đấu rút ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa hít vào một hơi thì nói với Miêu Dược Hổ.
Miêu Dược Hổ biết rõ thư ký trưởng trong miệng Đồ Phấn Đấu là ai, hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng bức thiết nói: - Thư ký trưởng có nói bí thư Sầm có ý kiến gì với công tác của chúng ta không?
- Không. Đồ Phấn Đấu nói ra một tiếng rồi trầm giọng nói với Miêu Dược Hổ: - Tôi định báo cáo chuyện này với thư ký trưởng, thế nhưng thư ký trưởng không cho tôi cơ hội.