Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhưng nếu muốn để lại ấn tượng tốt cho bí thư Dương thì lời nói không là chưa đủ thuyết phục, chúng ta cần phải nắm công tác thực chất, vào thời điểm mấu chốt cần phải làm cho lãnh đạo nở mày nở mặt, chỉ có thể làm tốt hai phương diện này thì anh em chúng ta mới không còn gì lo nghĩ cho vị trí của mình nữa.

Triệu Trung Trạch móc ra một điếu thuốc ném cho Tiền Học Tu, sau đó hắn lại châm cho mình một điếu:

- Học Tu, bây giờ cơ hội đã đến, hai ngày nữa lãnh đạo thị ủy sẽ xuống huyện Lô Bắc nghiên cứu thị sát, xã Hà Loan chúng ta nhất định là địa điểm các vị lãnh đạo xuống xem xét, chỉ cần chúng ta có thể làm cho bí thư Dương nở mày nở mặt, như vậy ngày tốt lành của hai anh em chúng ta cũng không còn xa nữa rồi.

- Chúng ta phải làm thế nào?

Tiền Học Tu hít vào một hơi thuốc rồi khẽ hỏi.

- Dê thành đàn, cây ăn quả thành rừng.

Triệu Trung Trạch hít vào một hơi thuốc rồi nói.

Dê thành đàn, cây ăn quả thành rừng, tất nhiên Tiền Học Tu sẽ hiểu ý nghĩa của câu nói này, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

- Bí thư Triệu, bây giờ cả xã chúng ta cũng chỉ mới có hơn ba ngàn con dê, không bằng chúng ta tụ tập trên núi Khả Lạp Sơn cho lãnh đạo nhìn?

- Học Tu ơi là Học Tu, anh thật sự thứ gì cũng tốt nhưng tư tưởng lại quá bảo thủ, hơn ba ngàn con dê thì làm được gì? Đặt trên núi không phải là rải chút muối xuống đường rộng sao? Hơn nữa núi Khả Lạp Sơn cũng thấp, nếu thật sự kiểm kê thì thật sự không tồi, nhưng lần này là thể diện của cả huyện, nào có thể sơ sài như thế được?

Triệu Trung Trạch gạt tàn thuốc rồi dùng giọng u ám nói.

Tiền Học Tu không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào Triệu Trung Trạch, muốn nghe cao kiến của bí thư Triệu.

- Núi Khả Lạp Sơn quá thấp, chúng ta sắp xếp ở phía bên kia sông thì hay hơn. Dưới quê chúng ta không phải có câu: "Đứng ở bờ sông nhìn qua, phong cảnh bên kia sông mênh mông cuồn cuộn" sao?

Triệu Trung Trạch nói đến đây còn vô thức cất tiếng hát, tuy hắn hát không hay nhưng nghe vào trong tai mọi người lại không quá mức chói tai.

Tiền Học Tu là chủ tịch xã Hà Loan đã khá nhiều năm, tất nhiên hắn biết rõ địa hình trong xã là thế nào, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

- Bí thư Triệu, những năm qua vấn đề chăn thả gia súc ở hai bên bờ sông quá nghiêm trọng, rất nhiều nơi căn bản không còn cỏ dài. Hơn nữa nơi đó quá rộng, nếu muốn tạo nên hiệu ứng dê bò thành đàn, sợ rằng đàn dê ở xã chúng ta cũng không đủ.

- Không đủ dê thì phải tìm thêm về cho đủ, còn chuyện cây cỏ sao? Ha ha, dễ dàng thôi, chúng ta dùng sơn xanh, như vậy không phải đã xong rồi sao?

Triệu Trung Trạch cười hớn hở nhìn Tiền Học Tu, sau đó dùng giọng đắc ý nói.

Tiền Học Tu nghe được lời của Triệu Trung Trạch mà gương mặt chợt biến đổi, hắn dù thế nào cũng thật sự không ngờ vị bí thư này lại cho ra ý kiến như thế. Dù hắn là người làm quan nhiều năm, cũng đã làm không ít chuyện lừa gạt, thế nhưng một quyết định to gan như vậy của Triệu Trung Trạch cũng đủ làm hắn cảm thấy mặc cảm.

Tiền Học Tu muốn đề nghị Triệu Trung Trạch suy nghĩ kỹ một chút nữa, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn. Thế nhưng khi ánh mắt của hắn rơi lên gương mặt điên cuồng của Triệu Trung Trạch, lời nói đến bên miệng thì biến đổi, chuyển thành phụ họa theo đuôi: Text được lấy tại Truyện FULL

- Ý kiến hay, nhìn từ xa thì có ai biết được chứ?

Vẻ mặt Triệu Trung Trạch cực kỳ đắc ý, rất vui tươi, thật sự giống như trước mặt hắn xuất hiện một con đường tươi sáng đến tương lai vậy.

Cảnh tượng trên phố của huyện Hồng Bắc vẫn như trước, gió xuân bùng lên, không khí động tình. Vương Tử Quân đi trên đường cái huyện Hồng Bắc, trong lòng hắn đầy cảm khái, nhưng hai mắt của hắn chủ yếu lại rơi lên người cô gái Y Phong đang cúi đầu thẹn thùng ở bên cạnh.

Y Phong mặc một chiếc áo khoác màu trắng, mái tóc dày tung bay càng làm cho bộ dạng của nàng thêm quyến rũ xinh đẹp. Nhưng lúc này nàng lại cúi đầu, thật sự giống như một nha đầu chờ sai vặt vậy. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xấu hổ của nàng, hắn cũng không dám nghĩ rằng nha đầu này dám vỗ bàn với cục trưởng Lôi của cục công an huyện Hồng Bắc.

Dù Vương Tử Quân không được nhìn thấy tình huống Y Phong vỗ bàn với cục trưởng Lôi, thế nhưng hắn nghĩ đến nó mà cảm thấy trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, hắn thật sự không biết lúc đó nàng sẽ có bộ dạng thế nào.

- Sao lại không nói lời nào? Dũng khí vỗ bàn của em đi đâu hết rồi?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cúi đầu thật thấp của Y Phong, hắn không nhịn được mà khẽ hỏi.

Y Phong đối diện với câu hỏi của Vương Tử Quân, nàng ngẩng đầu lên dùng giọng thẳng thắn nói:

- Nếu như không phải bọn họ làm cho em quá tức giận, em cũng sẽ không làm như vậy.

Vương Tử Quân cười cười không nói gì, chuyện này nói trắng ra cũng không đáng trách Y Phong, ai bảo vị cục trưởng cục công an huyện Hồng Bắc kia quá đáng? Con trai của lão chạy xe cảnh sát không cẩn thận tông vào xe máy kéo của Biệt Huyện Trưởng, mà Biệt Huyện Trưởng lại chính là học sinh của Y Phong, được gọi là Nhị Hổ. Nhị Hổ được đặt tên là Biệt Huyện Trưởng(chủ tịch Biệt), nhưng cũng không phải là một vị chủ tịch huyện, cũng không phải huyện Hồng Bắc đã đổi chủ tịch, nếu như thật sự là chủ tịch huyện mà không phải là một cái tên, chỉ sợ sẽ không phát sinh sự việc thế này.

Hai bên đều không có ý muốn làm lớn chuyện, bố của Nhị Hổ thấy người ta chạy xe cảnh sát thì cũng nén giận mà thôi, cũng không muốn truy cứu. Thế nhưng hắn muốn bỏ qua thì con trai của cục trưởng cục công an huyện lại không, ép buộc bố của Nhị Hổ phải bồi thường chi phí sửa xe.

Nếu như chỉ là chút tiền thì bố của Nhị Hổ sẽ tự nhận mình không may, chỉ là tên khốn kia thật sự há rộng miệng, muốn hai ngàn đồng, thật sự làm cho bố của Nhị Hổ trợn tròn mắt. Lúc đó cho dù là người làm ra tiền, dù là quanh năm suốt tháng cũng khó tìm ra được hai ngàn, bố của Nhị Hổ nào tình nguyện ném số tiền lớn như vậy ra đường?

Dưới thao tác của con trai cục trưởng cục công an huyện Hồng Bắc, bố của Nhị Hổ bị nhốt vào nhà giam, khi nào giao tiền mới thả người. Trùng hợp là lúc này Y Phong về huyện thăm nhà, thế là Nhị Hổ và mẹ mình đến nhà Y Phong.

Y Phong từng là giáo viên của Nhị Hổ, nàng chạy đến cục công an yêu cầu thả người nhưng lại bị đuổi về. Nàng chợt nổi giận, thế là chạy đến tìm vị cục trưởng cục công an, yêu cầu đối phương quản giáo con trai nghiêm khắc hơn rồi thả người ra.

Vị cục trưởng lúc đầu cũng không thèm quan tâm đến một nha đầu nhỏ tuổi như Y Phong, lão dùng giọng ôn hòa châm chọc hai câu, kết quả làm cho Y Phong đỏ mặt tía tai. Nàng cực kỳ sốt ruột, thế là không kìm chế được mà vỗ bàn với vị cục trưởng kia, hơn nữa còn nói nếu không giải quyết chuyện này, nàng sẽ đẩy sự việc lên tuyến thành phố, thậm chí còn đưa lên tòa án tỉnh.

Dưới tình huống bị Y Phong chụp mũ, vị cục trưởng cục công an mới phát hiện cô nàng trước mặt không dễ chọc vào, lại thông qua người quen để biết được lai lịch của Y Phong. Nhưng lúc này trong đầu Y Phong đã tràn đầy ý nghĩ chính nghĩa, nàng lại không chịu bỏ qua cho vị cục trưởng kia, đẩy sự việc ra tòa.

Cục trưởng Lôi của cục công an huyện Lô Bắc cũng có quan hệ rất sâu rộng, Y Phong thật sự không thể làm gì hơn được. Dưới tình huống không biết phải làm sao, cục trưởng Lôi gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, muốn Vương Tử Quân khuyên Y Phong một câu, sự việc coi như xong, người ta tình nguyện bồi thường.

- Nếu không phải em là người của tòa án tỉnh, chỉ sợ tên kia sẽ không chịu bỏ qua, loại người cặn bã như vậy đúng là không ra gì, thật sự là vẽ đường cho hươu chạy.

Y Phong nghiêm mặt thở hồng hộc nói.

Vương Tử Quân khẽ cười, hắn dùng giọng địu dàng nói:

- Y Phong, có đôi khi quá cứng tay cũng không tốt, chuyện này vốn cũng không có gì lớn, nếu cứ gắng gượng sẽ không tốt cho cả hai bên. Cho dù em kiện đối phương ra tòa án tỉnh, như vậy cũng thật sự gây thêm khó khăn phiền hà cho nhà Nhị Hổ.

Y Phong cắn chặt khóe môi đỏ tươi, nàng không nói nên lời. Tuy lời nói của Vương Tử Quân rất mâu thuẫn với ý nghĩ của nàng, thế nhưng nàng cũng cảm nhận được sự việc phát triển theo chiều hướng nào, phương pháp mà Vương Tử Quân đề cập đến lại cực kỳ phù hợp vào lúc này.

Không những bố của Nhị Hổ nhận được bồi thường, hơn nữa sự việc sẽ được giải quyết sạch sẽ, không để lại chút di chứng nào.

- Dù biết làm như vậy là đúng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Y Phong ngửa đầu nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt lấp lánh.

Vương Tử Quân không tự giác được phải nắm lấy bàn tay của Y Phong, hắn dùng giọng âm u nói:

- Thật ra phương pháp tốt đẹp nhất là của em, anh mới là người nói sai, nhưng có vài vấn đề mà chúng ta không thể nào giải quyết theo đúng tình huống cụ thể, đi trên con đường như vậy sẽ là gây khó cho chính mình.

Vương Tử Quân nói hết lời thì hai người đứng đó mà không nói thêm lời nào, sau đó bọn họ tiếp tục tiến bước, cảm giác ưu sầu trong lòng cũng tan biến khá nhiều.

Nhưng lúc này điện thoại của Vương Tử Quân lại vang lên, hắn nhìn dãy số lạ lẫm, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một âm thanh:

- Alo, có phải là chủ tịch Vương không? Tôi là Lương Đống, cậu đến huyện Hồng Bắc cũng không nói một tiếng, có phải đã quên một người anh như tôi rồi không?

Giọng điệu của Tôn Lương Đống tràn đầy nhiệt tình giống như có kết giao rất sâu với Vương Tử Quân, hơn nữa bí thư Tôn còn xưng hô với Vương Tử Quân là "cậu", rõ ràng đã coi Vương Tử Quân ngang hàng với chính mình.

- Chào bí thư Tôn, tôi đến xử lý vài việc, vốn định tìm báo cáo tư tưởng với bí thư, thế nhưng ngại anh quá bận rộn, sợ làm trễ nãi công tác của anh. Vì thế mà tôi đang do dự, không biết nên vào quán dùng cơm trước rồi báo cáo với anh, hay là báo cáo với anh trước.

Tôn Lương Đống nghe xong câu trả lời của Vương Tử Quân thì thật sự vui vẻ, dù lão đã đặt Vương Tử Quân lên vị trí ngang hàng với mình, thế nhưng là người thì ai không thích nghe những lời nịnh hót? Hơn nữa trước kia Vương Tử Quân còn là thuộc hạ của lão?

- Ha ha ha, cậu đừng do dự mà nhanh chóng đến nhà khách huyện ủy, chúng ta uống vài ly, coi như anh đây mở tiệc đón gió tẩy trần cho cậu.

Tôn Lương Đống gọi điện thoại giống như một mở đầu, ngay sau đó là không ít cuộc điện thoại của các bạn bè cũ ở huyện Hồng Bắc, có người mời Vương Tử Quân dùng cơm, có người muốn ôn chuyện, giống như tin tức Vương Tử Quân quay về đã mọc cánh bay đi khắp huyện Hồng Bắc.

Sau khi từ chối vài lời mời thì Vương Tử Quân mới đặt điện thoại xuống hỏi Y Phong:

- Đi ăn cơm với anh nhé?

- Anh đi một mình thôi, em không có hứng.

Y Phong thật sự không muốn cùng đi với Vương Tử Quân đến gặp đám lãnh đạo huyện Hồng Bắc, hơn nữa bây giờ Vương Tử Quân mới kết hôn chưa lâu, đây là thời điểm người ta đang cần hâm nóng tình cảm, nàng là một cô gái trẻ, cũng cần tránh tị hiềm.

Y Phong không đi thì Vương Tử Quân cũng không làm gì hơn được, hắn lái xe đưa nàng về nhà, sau đó chạy xe đến nhà khách huyện Hồng Bắc. Khi hắn đến nhà khách thì Tôn Lương Đống mang theo vài thành viên ban ngành huyện ủy ra đón tiếp, hai bên vì nguyên nhân không có gì tranh chấp mà ăn uống rất ngon miệng, bầu không khí hòa hợp và nhiệt liệt không giống như bình thường.

Đã hơn một năm trôi qua, huyện Hồng Bắc dù có chút biến đổi, thế nhưng chút biến đổi ấy cũng không quá rõ ràng.

Ngoài vị bí thư Tiền bị điều đến nhận chức ở hội đồng nhân dân thành phố, cũngc chỉ có vài vị thường ủy tiến thêm một bậc thang nhỏ mà thôi, nhưng chút biến hóa về nhân sự như vậy lại càng thể hiện khả năng khống chế đại cục huyện Hồng Bắc của bí thư Tôn Lương Đống.

Những vị thường ủy đến tham gia bữa cơm lần này hầu như đều có quen biết với Vương Tử Quân, bọn họ ngồi với nhau rất hòa thuận vui vẻ, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vương Tử Quân thì rõ ràng là cực kỳ hâm mộ. Những vị thường ủy này không người nào không bỏ ra vài năm và thậm chí là chục năm để từ vị trí phó chủ tịch huyện tiến vào thường ủy, nhưng ngay sau đó lại bất động tại côỗ, không thể trở thành lãnh đạo đứng đầu khối chính quyền.

Vương Tử Quân lúc rời khỏi huyện Hồng Bắc thì chỉ là một vị phó chủ tịch tạm giữ chức, bây giờ đã là chủ tịch huyện Lô Bắc. Đám cán bộ huyện Hồng Bắc cảm thấy cơ duyên rất quan trọng, thế nhưng tương lai tươi sáng của vị chủ tịch huyện trẻ tuổi này đã quá rõ ràng rồi.

- Cậu Vương, nhà khách có một phòng nhạc, hay chúng ta vào đó hát vài bài?

Sau khi uống vài chai rượu, Tôn Lương Đống đã có men say, tuy ý nghĩ vẫn như trước thế nhưng hành động kéo tay Vương Tử Quân và lời nói lại hào sảng hơn trước đó rất nhiều.

Tửu lượng của Vương Tử Quân hơi kém, tuy hắn đã cố gắng uống ít, thế nhưng lúc này hắn cũng không khá hơn so với Tôn Lương Đống. Hắn cũng không có hứng thú với những trò ca hát kia, chẳng qua đó là sự biểu hiện lòng nhiệt tình của cán bộ huyện Hồng Bắc với hắn, nếu hắn cứ tiếp tục thì chỉ sợ người ta cũng sinh ra cảm giác phiền chán. Người ta mời khách thì tất nhiên sẽ nói lời nhiệt tình, chính mình cũng không thể cho là thật.

- Bí thư Tôn, không được rồi, tôi thật sự có tửu lượng rất thấp, chống đỡ không nổi nữa, chúng ta nên dừng lại thôi.

Vương Tử Quân vốn chỉ có năm phần say, thế nhưng lại giả vờ đi lại loạng choạng rất đúng.

Hai người kẻ xô người đẩy, cuối cùng Tôn Lương Đống cũng bày ra sự nhiệt tình của mình, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ càng cảm tạ không thôi, hai bên bắt tay từ biệt. Tôn Lương Đống vốn định sắp xếp Vương Tử Quân ở lại nghỉ ngơi trong nhà khách huyện ủy, thế nhưng Vương Tử Quân lại nói chuẩn bị quay về thành phố Giang Thị, đồng thời cũng xin miễn chuyện phái xe đi hộ tống của bí thư Tôn Lương Đống.

Vương Tử Quân đi ra khỏi nhà khách huyện ủy, hắn lấy điện thoại ra bấm số máy quen thuộc. Điện thoại nối thông, nhưng người tiếp điện thoại lại không phải là người hắn chờ mong.

- Alo, cậu tìm ai?

Giọng điệu của bố Y Phong vang lên, giống như âm thanh của một vị quan huyện đại nhân, thế là Vương Tử Quân vội vàng đổi giọng:

- Chào bác, xin hỏi Y Phong có ở nhà không ạ? Cháu là đồng sự của cô ấy, lãnh đạo có việc cần liên lạc với cô ấy.

Bố của Y Phong nghe thấy đó là đồng sự của con gái thì nhiệt tình hẳn lên, lão lên tiếng:

- Ôi, đồng chí thật sự gọi điện thoại đến không đúng lúc rồi, Y Phong đã đi được một giờ rồi, bây giờ có lẽ đã ngồi trên xe đi về thành phố Giang Thị, nếu không thì thế này, đợi đến lúc nó đến thành phố Giang Thị rồi liên lạc sau vậy?

Y Phong đi đến Giang Thị, Vương Tử Quân nghe tin tức này mà tâm trí mơ hồ có chút thất vọng. Y Phong đã đi, nàng về Giang Thị, không chờ mình...

Một ý nghĩ khó chịu lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, tuy hắn đã sớm có phán đoán này, thế nhưng lúc này hành động của nàng vẫn làm hắn đau lòng. Nàng là người ngoài mềm trong cứng, nàng dùng hành động để thổ lộ bản tính quật cường của mình.

Nhưng Y Phong làm như vậy là muốn thổ lộ cái gì? Sau khi kết hôn thì mình cũng chưa từng có yêu cầu gì với nàng, lúc này vì một sự kiện mà chỉ cần gọi điện thoại là có thể giải quyết, thế nhưng hắn lại xin nghỉ ở trường đảng để chạy về huyện Hồng Bắc, không phải vì muốn gặp nàng sao?

Vương Tử Quân có chút hoảng hốt, hắn đứng ven đường, nhìn dòng xe chạy qua lại như dòng suối, từng chiếc xẹt qua ngay bên cạnh, hắn cũng không đi mà đứng đó nhìn với ánh mắt đờ đẫn. Hắn đứng một lúc và cảm thấy mình rất cô độc, thật sự là cô độc từ tận những khớp xương. Lúc này trong lòng hắn giống như có một âm thanh vang lên rất dịu dàng, nó làm hắn cảm thấy đau đớn xương cốt, cảm giác đau phóng xạ toàn thân, hắn vô thức lên tiếng:

- Y Phong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK