Giữa trưa ngày 17 tháng 8, sau khi dùng bữa cơm ở nhà ông nội, Vương Tử Quân thu thập đơn giản, sau đó bắt xe về huyện thành.
Giữa thập nhiên chín mươi thì lưu khách còn bình thường, vì thế trên xe cũng không quá chen chúc.
Hôm nay là ngày bố Vương Tử Quân lên tỉnh ủy báo danh, điều này có nghĩa là vận mệnh của gia tộc đã bước qua giai đoạn nguy hiểm.
Chuyện của bố và chuyện của Vương Tử Quân đã được giải quyết thích đáng, giữa trưa Tôn Khải gọi điện thoại cho hắn, nói rằng đã thu xếp xong một danh sách trúng tuyển vào trường.
Nghĩ đến tình huống hai người thân kiếp trước vì cố gắng của mình mà cuộc đời biến đổi, Vương Tử Quân thầm cảm thấy có chút an ủi.
Nhưng điều Vương Tử Quân suy nghĩ nhiều nhất chính là nói chuyện với ông nội. Ông cụ không đơn giản, dù hắn đã báo cáo một năm một mười rất rõ ràng, nhưng ông vẫn thông qua những con đường nào đó mà nắm rõ tất cả mọi thứ liên quan đến hắn ở xã Tây Hà Tử.
- Cháu nhớ kỹ, người không phạm ta thì ta không phạm người; nếu người phạm ta thì cần phải trị người; trị người có ba điểm: Ổn, chuẩn, hung. Nhưng cháu cần nhớ lấy, chỉ cần chính mình đi đường chính, ngồi thẳng lưng, dù chủ tịch xã có không phục thế nào thì cũng không thể nào lật được trời.
Giọng điệu thấm thía của ông nội giống như vẫn còn văng vẳng bên tai Vương Tử Quân.
"Cần phải giỏi dùng dương mưu, cần công khai, ngồi chính đáng, đi cho thẳng...!"
Sau nhiều lần nhai nuốt những lời dạy bảo của ông nội, Vương Tử Quân cũng hiểu ra được nhiều chuyện.
Nếu so với ông nội thì Vương Tử Quân hắn vẫn còn khá non.
Mãi đến khi sập tối thì xe mới đến huyện thành, Vương Tử Quân theo đám người từ trên xe bước xuống, sau đó đi về phía bãi xe buýt tuyến Tây Hà Tử, chỉ mong sao vẫn còn xe, nếu không chính hắn cũng chỉ có thể bắt taxi về xã.
- Bí thư Vương, bí thư Vương!
Vương Tử Quân còn chưa đi được vài bước thì nghe thấy có người gọi mình, hắn quay đầu lại nhìn, thì ra là lái xe Tiểu Tào chạy đén. Hắn tiếp nhận hành lý của Vương Tử Quân, sau đó thở hồng hộc nói:
- Bí thư Vương, xe ở bên kia.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt vui vẻ của Tiểu Tào, hắn vỗ vỗ vai của đối phương rồi nói:
- Tiểu Tào, sao cậu biết tôi về?
Tiểu Tào thầm đắc ý, thế nhưng ngoài miệng lại nói:
- Tôi đoán chiều nay anh sẽ bắt xe trở lại, cũng không biết anh ngồi chuyến nào, tôi cũng chỉ có thể đợi anh ở đây một ngày. Dù sao thì tôi cũng đang rất nhàn rỗi.
- À, Tiểu Tào, rất tốt, suy nghĩ chu đáo.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không nói thêm lời nào.
Vương Tử Quân ngồi trên xe jeep mà thở dài một hơi, cảm giác mệt mỏi khi phải ngồi trên xe khách xóc nảy cũng tiêu tán đi hơn phân nửa.
- Bí thư Vương, bây giờ chúng ta về xã sao?
Tiểu Tào khởi động xe rồi hỏi.
- Ừ.
Vương Tử Quân vung tay áo khẽ nói.
Tiểu Tào đồng ý một tiếng, xe chạy về phía xã Tây Hà Tử. Trên đường đi Vương Tử Quân tùy ý trò chuyện với Tiểu Tào, chỉ nói những chuyện vặt, giống như hỏi trong nhà có mấy người, làm gì...
Dù Vương Tử Quân không hỏi đến chuyện công tác nhưng Tiểu Tào vẫn rất kích động và hưng phấn, thậm chí còn có chú run rẩy bất an. Xem ra lần này hắn chạy xe đến đón lãnh đạo là rất phù hợp, lãnh đạo có thể trò chuyện về gia đình với mình, ít nhất cũng không xem mình là người ngoài.
Lúc bắt đầu thì Tiểu Tào còn có chút gò bó, sau đó nhanh chóng trầm tĩnh lại.
Những hành động và biểu hiện của Tiểu Tào tất nhiên sẽ không thoát khỏi ánh mắt của Vương Tử Quân, đây cũng chính là thứ mà hắn cần.
Là một lãnh đạo đơn vị, có thể lung lạc nhân tâm của thủ hạ để bọn họ hướng về phía mình, nghe mình sai bảo, điều này là vô cùng cần thiết. Nói theo lời của ông nội, lãnh đạo đứng đầu một xã thì giống như một người ngồi trên chiếu bạc dài, trình độ cao siêu cũng không phải là những kẻ luôn thắng, mà chính là những người bắt được bài tốt hay dù là bài xấu cũng có thể giảm thiểu thấp nhất tổn thất cho mình.
- Bí thư Vương, anh có đói bụng không? Tôi biết phía trước có một quán ăn ban vài món rất ngon, nếu không thì chúng ta đến đó ăn một chút cho ấm bụng nhé? nguồn TruyenFull.vn
Tiểu Tào thấy màn đêm đã buông xuống, hắn chú ý hỏi Vương Tử Quân.
- Không cần, cũng sắp về đến xã rồi, chúng ta về xã dùng cơm cũng được.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó từ chối lời đề nghị của Tiểu Tào.
- Tiểu Tào, gần đây trong xã có xảy ra chuyện gì không?
Vương Tử Quân hạ cửa kính xuống, một luồng gió lạnh bên ngoài ùa vào.
Tiểu Tào chợt sững sờ rồi nói:
- Bí thư Vương, nghe nói chủ tịch Triệu đi khám bệnh đã quay về. Bí thư Vương, tôi cảm thấy chủ tịch Triệu có thể đang cố ý làm khó ngài.
Tiểu Tào nói một câu như vậy thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái, còn sinh ra cảm giác giải thoát.
Nhưng Tiểu Tào thất vọng chính là bí thư Vương chỉ khẽ gật đầu, cũng không có phản ứng gì khác.
- Tiểu Tào à, hễ là những thứ gì tồn tại cũng đều hợp lý, sau này cũng không nên nói những lời lung tung ảnh hưởng đến uy tín của chủ tịch Triệu.
Vương Tử Quân nói như vậy làm cho trên mặt của Tiểu Tào có thêm vài phần quẫn bách, giống như một đứa trẻ bẩn thỉu tỏ ra xấu hổ trước mặt một người thánh khiết như Vương Tử Quân. Bộ dạng nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân cũng làm cho Tiểu Tào cảm thấy không yên, đừng thấy bí thư trẻ tuổi mà xem thường, nếu so với những bí thư khác thì bí hiểm hơn rất nhiều, bình thường cũng không nói nhiều, nhưng mỗi lần có đại sự xảy ra thì không nói hai lời, trực tiếp ra tay.
Lưu Căn Phúc trước đó là kẻ kiêu ngạo cỡ nào? Không phải đã bị bí thư Vương bóp chết sao? Biểu hiện là một kẻ tham ô tiền của ngành giáo dục, nhưgn bản chất của sự việc lại rõ ràng như con rận trên đầu hói: Lưu Căn Phúc kia ngã vào hố sâu cũng vì vị bí thư này ra tay đẩy!
Nghe nói khi đám người Lưu Căn Phúc bị ủy ban kỷ luật huyện ủy quyết định song quy, bí thư Vương đã từng nổi giận đùng đùng tự mình đến phòng làm việc của phó chủ tịch huyện để làm kiểm điểm sâu sắc. Sau khi bí thư quay về thì yêu cầu ủy ban kỷ luật xã thành lập tổ chuyên án, điều tra vụ này đến cùng, dù là ai liên quan, tất cả đều xử lý nghiêm khắc, không nuông chiều một ai.
Nhưng Tiểu Tào còn không biết một tháng sắp tới xã Tây Hà Tử sẽ thi triển một đợt thảo luận "Nâng cao hiệu suất làm việc và tính liêm khiết, chấp chính vì dân" do chính bí thư Vương Tử Quân sắp xếp. Vương Tử Quân còn tự mình đẩy mạnh độ giám sát, đào sâu tư tưởng. Tiểu Tào không biết tố chất của đám cán bộ ủy ban xã có tăng lên hay không, nhưng có một sự thật rõ ràng: Những kẻ giống như Lưu Căn Phúc đều bị dìm chết.