Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thư viện tỉnh?" Văn Thành Đồ có chút sững sốt, sau đó chợt nói: - Người phụ trách xây dựng tòa nhà thư viện tỉnh này là ai?

- Bí thư, theo tư liệu mà tôi điều tra, người quản lý hạng mục này chính là phó giám đốc Mạc Tiểu Bắc. Gương mặt của viên kinh tế khá nghiêm túc, giống như không biết Mạc Tiểu Bắc kia là ai.

Văn Thành Đồ nhìn thư ký rồi khẽ gật đầu, sau đó khoát tay với viên thư ký, lúc này viên thư ký cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.

Khi cửa phòng chậm rãi đóng lại thì Văn Thành Đồ nhìn chằm chằm vào những tài liệu có được, sau đó trực tiếp đặt trong ngăn kéo bàn làm việc.

Tần Hoài Chung đưa mắt nhìn con đường cao tốc trải dài ra phương xa mà tâm tình khó thể nào bình tĩnh. Hắn căn bản là hết lòng hết sức với phương diện xây dựng con đường cao tốc này.

Mặc dù có được sự giúp đỡ to lớn của chủ tịch Vương, thế nhưng hắn là người phải chịu trách nhiệm vì những việc ở thành phố Thanh Chuyên. Khi con đường cao tốc này được xây dựng, tình hình giao thông khốn khó làm ảnh hưởng đến phát triển kinh tế của thành phố Thanh Chuyên được giải quyết, Thanh Chuyên giống như tiến vào giai đoạn đầy cơ hội, đầy ưu thế, tình thế phát triển ngày càng rõ ràng đã kích phát dũng khí không sợ khó khăn, phấn chấn tinh thần cán bộ quần chúng Thanh Chuyên.

Tần Hoài Chung bị bầu không khí phấn chấn nhân tâm, phát triển sự nghiệp này lây nhiễm rất sâu, hắn quyết định theo đà phát triển, cùng vài triệu nhân dân thành phố Thanh Chuyên cùng hợp sức hợp lòng dùng hai năm để cho ra những thành tích làm cho người khác phải lau mắt mà nhìn.

Nhưng đúng lúc này một tin tức tốt khác lại đến cửa: Chủ tịch Vương điều động hắn về tỉnh đảm nhiệm vị trí thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Tuy vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên và thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đều là cấp giám đốc sở, thế nhưng chênh lệch lại không nhỏ. Thậm chí có nhiều người nói vị trí thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh cực kỳ tiếp cận chức vụ phó tỉnh.

Sau khi biết được tin tức này thì Tần Hoài Chung tỏ ra cực kỳ phấn chấn, nhưng khi mà điều lệnh sắp được đưa xuống, hắn lại có chút thất lạc nói không nên lời.

Cảm giác thất lạc này là gì thì Tần Hoài Chung hiểu rõ, nhưng hắn cũng biết nước chảy đá mòn, quan trường luôn có những chuyện như vậy, dù là bất kỳ người nào cũng khó thể nào cứ ở mãi một vị trí.

- Chủ tịch, bí thư Phùng bên kia gọi điện thoại đến, hỏi ngài đang ở nơi nào, anh ấy đang chờ ở bên kia. Thư ký nhanh chóng đi đến bên cạnh Tần Hoài Chung rồi khẽ nói.

Tần Hoài Chung nhìn thư ký đi theo mình hai năm qua, hắn không khỏi thầm cảm khái, chỉ sợ thư ký lúc này cũng có vài phần không yên. Dù sao thì vận mệnh của người này cũng buộc chặt với mình.

- Tiểu Vương, cậu có ý nghĩ gì không? Tần Hoài Chung hỏi một câu giống như không có câu trả lời rõ ràng, thế nhưng Tiểu Vương ở phía đối diện căn bản hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đạo. Hắn trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: - Thư ký trưởng, tôi nghe ngài.

- À, như vậy thì theo tôi về tỉnh, khởi điểm cao thì bước đi nhanh. Tuy nói rằng cần phải có thêm kinh nghiệm, thế nhưng có câu dao sắc không đốn củi mục. Tần Hoài Chung vỗ vỗ vai của thư ký rồi cười ha hả nói.

Hai mươi phút sau Tần Hoài Chung gặp mặt Phùng Vũ Trách. Lúc này Phùng Vũ Trách nở nụ cười sáng lạn, sau khi ngồi xuống ghế thì cười nói: - Chủ tịch Tần, nói thật thì tôi thật sự không nỡ để anh đi.

- Hai người chúng ta hợp tác ở thành phố Thanh Chuyên có thể nói là quần anh tụ hội, bây giờ kinh tế thành phố Thanh Chuyên đang biến chuyển từng ngày, nếu như không phải là chủ tịch Vương thấy rõ nhân tài, cần đón anh đến làm thư ký trưởng, tôi nhất định sẽ thỉnh cầu vài lời với chủ tịch Vương, ngàn vạn lần không nên điều anh đi trong thời điểm mấu chốt thế này. Lúc này anh về tỉnh xem như đã lấy đi nửa giang sơn của thành phố Thanh Chuyên.

Tần Hoài Chung hợp tác với Phùng Vũ Trách và không thiếu những lúc có va chạm, thế nhưng với quan hệ giữa hai người thì căn bản không có trở ngại quá lớn. Hơn nữa Tần Hoài Chung là người phải đi, lúc này Phùng Vũ Trách cần gì phải keo kiệt lời nói của mình? Phùng Vũ Trách tuy có điểm cong của mình, thế nhưng hắn làm quan nhiều năm, ít nhất cũng phải có phong độ, hoặc ít nhất vẫn phải có ánh mắt nhìn đại cục.

Tần Hoài Chung nghe những lời thành khẩn của Phùng Vũ Trách thì cũng động tình: - Bí thư Phùng, nếu như không phải tổ chức cho ra quyết định, tôi cũng thật sự khó thể nào bỏ đi được.

- Ôi, đây là anh thăng chức, không bỏ được cũng phải đi. Hơn nữa thế cục bây giờ là chủ tịch Vương cần một người có thể tin tưởng được để giúp đỡ làm tốt công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Phùng Vũ Trách nói đến đây thì gương mặt tươi cười trở nên nghiêm túc.

Tần Hoài Chung là một người mẫn cảm, rất nhiều chuyện hắn có cảm giác không giống. Sau khi nghe xong lời nói của Phùng Vũ Trách, hắn không khỏi dùng ánh mắt chăm chú nhìn Phùng Vũ Trách.

Phùng Vũ Trách nâng ly trà lên uống một ngụm rồi thở dài nói: - Chủ tịch Tần, anh không nên nhìn thấy thế cục của chủ tịch Vương bây giờ rất tốt mà chủ quan, bây giờ bí thư Sầm và chủ tịch Vương có vài phương diện đạt thành hiệp nghị, thế nên cũng không hề từng bước áp sát. Nhưng theo ý nghĩ của tôi, với tính cách của bí thư Sầm, anh ấy cũng không phải là người thích thỏa hiệp.

- Sở dĩ có thể đạt đến cục diện hiện tại, chủ yếu là vì anh ấy cần ổn định, ổn định để tỉnh Mật Đông cho ra thành tích. Phùng Vũ Trách rất ít khi nói trắng ra như vậy, là một thủ hạ cấp dưới thì không ai dám cho ra những đánh giá rõ ràng với lãnh đạo của mình. Lòng người căn bản là khó dò, ai có thể bảo chứng sau này anh không cho ra những lời như vậy với mình? Nếu như là trước kia với trí tuệ chính trị của Phùng Vũ Trách, chắc chắn sẽ không nói ra những lời như vậy. Thế nhưng bây giờ thì khác, Tần Hoài Chung sắp tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, vị trí này quyết định Tần Hoài Chung là người của Vương Tử Quân. Nếu kết quả tốt thì Tần Hoài Chung sẽ học được nhiều thứ từ Vương Tử Quân, nếu kết quả không tốt, học vẹt cũng không là vấn đề.

Tần Hoài Chung uống nước mà gương mặt dần trở nên nghiêm túc. Hắn sao không hiểu rõ ý nghĩ thật sự của Phùng Vũ Trách? Sầm Vật Cương bây giờ càng ngày càng có tin đồn tiến lên, nếu như Sầm Vật Cương tiến lên một bước và rời khỏi Mật Đông, như vậy sẽ là chuyện tốt cho chủ tịch Vương, nhưng nếu như Sầm Vật Cương không thể rời khỏi Mật Đông, như vậy thế cục sẽ có biến chuyển lớn.

Dù sao thì Sầm Vật Cương cũng chiếm ưu thế lớn trong hai thế lực đối lập ở Mật Đông, nếu như Sầm Vật Cương tiến lên, như vậy lực ảnh hưởng ở Mật Đông sẽ ngày càng lớn. Khi lực ảnh hưởng của Sầm Vật Cương tiến lên quá mạnh, như vậy chủ tịch Vương muốn giữ được thế cục tốt đẹp như hiện tại là không dễ dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK