Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Quốc Giáp nói thêm hai câu, hắn định tiếp tục nói về đề tài vừa rồi thì Vương Tử Quân bên kia đã cúp điện thoại. Hắn nghĩ đến giọng điệu của Vương Tử Quân trong điện thoại, thế là không khỏi sờ lên đầu mình, thầm mắng mình quá ngu dốt. Dựa theo cấp bậc của Vương Tử Quân hiện tại, sao lại chú ý đến chút công lao nhỏ nhặt như vậy? Hơn nữa bí thư Vương không ôm công lao về mình, căn bản muốn đẩy Tề Quốc Giáp tiến lên.

Đồng thời Tề Quốc Giáp hắn có nói rõ công lao của Vương Tử Quân thì được gì? Trong tỉnh Mật Đông này còn gì xứng để ban thưởng cho bí thư Vương?

Bí thư Vương gọi mình là Quốc Giáp, không phải là giám đốc Quốc Giáp, đây chính là dấu hiệu tốt.

Đến giờ cơm tối, Vương Tử Quân chuẩn bị nấu cơm. Vừa rồi Triệu Hiểu Bạch đến báo cáo về vài bữa tiệc cần tham gia, thế nhưng Vương Tử Quân đều từ chối, vì hôm nay hắn thật sự không có tâm tình như vậy.

Vật dụng nhà bếp đã có rất đầy đủ, thế nhưng trong tủ lạnh ngoài mì ra cũng chỉ là mì, có thể thấy một người đàn ông sống một mình căn bản không có gì là tốt.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân đặt tô mì xuống. Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo, chợt thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang bối rối đứng trước cửa nhà.

Vì sao Vương Tử Quân lại không có ấn tượng với người này? Hắn có chút nghi ngờ, thế nhưng vẫn đi ra mở cửa.

- Bí thư Vương, đúng là ngài, tôi thấy đèn trong căn hộ của ngài vẫn còn sáng, thế nên đến đây một chút. Người đàn ông kia thấy được Vương Tử Quân thì gương mặt đỏ hồng vì kích động, hắn xoa xoa hai bàn tay rồi nói: - Tôi ở trong căn hộ đối diện với ngài.

Vương Tử Quân nghe nói người đàn ông này là hàng xóm thì cười nói: - Tôi vừa mới đi về, mời anh đi vào.

Người đàn ông trung niên thấy Vương Tử Quân mời mình vào nhà thì căn bản cảm thấy kích động không biết nên làm sao. Khi thấy Vương Tử Quân rót nước cho mình thì hắn nhanh chóng tiến lên cầm lấy ấm trà: - Ôi, bí thư Vương, cứ để đấy cho tôi.

- Không có chuyện gì, nào có chuyện để cho khách rót nước được? Vương Tử Quân nói rồi mỉm cười đặt một ly trà xuống đối diện với người đàn ông này.

Lúc đầu người đàn ông trung niên nói chuyện có chút căng thẳng, thế nhưng khi mà Vương Tử Quân mở miệng rất hòa ái, hắn cũng bình tĩnh hơn vài phần. Khi hai bên trò chuyện với nhau, Vương Tử Quân biết rõ người này tên là Tiêu Canh, là một vị phó ban ở phòng giám sát thuộc văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Vương Tử Quân khống chế rất tốt nội dung câu chuyện với Tiêu Canh, chỉ nói về những chuyện liên quan đến gia đình, thế nên bầu không khí rất bình thản.

- Bí thư Vương, từ sau khi ngài đến đây ở, cấp bậc của khu nhà này căn bản được đề cao lên rất nhiều. Anh có nhìn thấy những nhân viên an ninh bên ngoài kia không? Trước đó bọn họ chỉ đi tuần tra một đêm một lần, thế nhưng bây giờ đã biến thành tuần tra hai mươi bốn tiếng trong ngày. Tiêu Canh dùng giọng có chút nịnh nọt nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không biết về tình hình trước đó của khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy này, thế nhưng hắn cũng không cảm thấy bất ngờ vì lời nói của Tiêu Canh. Mình vào đây ở nếu như người ta không chú ý đến tình hình trị an thì mới là vấn đề.

- Bí thư Vương, ngài dùng cơm chưa? Trong nhà tôi có nấu món chim trĩ rất ngon, nếu như có thời gian thì mời ngài sang dùng cơm một lát. Tiêu Canh nói xong những lời này thì dùng ánh mắt có chút căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, vì thân phận của Vương Tử Quân là quá cao, hắn nói lời mời như vậy là khá đường đột.

Vương Tử Quân nghe vậy mà không khỏi cảm thấy động tâm. Tuy hắn không muốn ra ngoài xã giao, thế nhưng hàng xóm đối diện mời dùng cơm thì vẫn ngon hơn ở nhà ăn mì. Hơn nữa sau này hai bên là hàng xóm láng giềng, đẩy mạnh trao đổi cũng là chuyện tốt.

Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì cười nói: - Ôi, tôi đang lo không có chỗ dùng cơm, nếu anh nói như vậy, bây giờ tôi đã ngửi thấy mùi thơm rồi.

Tiêu Canh tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân lại đồng ý sảng khoái như vậy, thế là hắn kích động mà nói năng có chút lộn xộn.

Quyền lực tuyệt đối là thứ tốt, lời này nếu là người khác nói ra, chỉ sợ người ta sẽ cho rằng đây là kẻ tham ăn, có thể là kẻ ti tiện, thế nhưng Vương Tử Quân là người có vị trí cao vời, hắn nói năng sảng khoái như vậy căn bản không có kiểu cách nhà quan, có ý nghĩa vui mừng cùng nhân dân.

Nhà Tiêu Canh có bố cục khá giống với căn hộ của Vương Tử Quân, vợ Tiêu Canh là bác sĩ, là một người gọn gàng. Sau khi nghe Tiêu Canh giới thiệu về Vương Tử Quân thì nàng luống cuống tay chân, tranh thủ thời gian rót nước cho Vương Tử Quân, còn định đi ra ngoài mua thêm vài món. Vương Tử Quân nhanh chóng cản lại hành vi định muan thêm thức ăn của vợ Tiêu Canh, nói là mình đến đây cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ cần một chén canh chim trĩ là được.

Tuy Vương Tử Quân nói đơn giản nhưng vợ Tiêu Canh vẫn nhanh chóng vào bếp, sau khi làm xong bốn món nhắm rượu thì đưa ra, sau đó còn đưa ra một món súp đậu hũ trắng.

- Bí thư Vương, hai là chúng ta uống vài ly nhé? Tiêu Canh nhìn Vương Tử Quân, hai mắt có vài phần chờ mong.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Tiêu Canh, hắn không khỏi cười cười nói: - Vậy thì chúng ta uống ba ly, buổi tối uống nhiều cũng không nên, chủ yếu nên ăn là chính.

Ba ly rượu cũng không nhiều nhưng uống khá chậm, Tiêu Canh lấy ra chai rượu mình cất giấu vài chục năm, hương vị rất thuần khiết. Hai bên uống rượu trò chuyện, thế là khoảng cách cũng thu hẹp lại một chút.

Súp chim trĩ vừa ngọt vừa mềm làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác bay bổng, hắn vừa uống súp vừa cười nói: - Loại chim này không phải được nuôi trong nhà đấy chứ?

- Không, đây là của một người bạn học ở thành phố Linh Long đến biếu, cũng chỉ có trong núi của thành phố Linh Long mới tìm được loại chim này. Tiêu Canh tuy ngồi cùng bàn cơm với Vương Tử Quân thế nhưng vẻ mặt lại khác căng thẳng.

Món súp đậu hũ cũng có hương vị rất ấm áp, Vương Tử Quân thật sự muốn ăn cho no nên thỏa mãn. Tiêu Canh ở bên cạnh phàn nàn: - Anh công thứ gì cũng tốt, thế nhưng tôi căn bản không thích phương diện công tác của anh ấy. Không dối anh, vừa rồi anh ấy đã đi khỏi nhà năm sáu ngày, đến sáng hôm nay mới quay về.

Tiêu Canh căn bản có chút không được tự nhiên với sự lanh mồm lanh miệng của vợ, dù sao thì Vương Tử Quân cũng là lãnh đạo, anh đứng trước mặt lãnh đạo mà phàn nàn công tác vất vả, như vậy không phải đang oán trách lãnh đạo không quan tâm đến cấp dưới sao?

- Cô thì biết cái gì? Đây cũng là vì sự cố an toàn sản xuất, ngay cả chủ tịch Tô cũng phải đi đến nơi. Tiêu Canh nói rồi nhìn vợ mình: - Em cũng đừng nên quá ghen tuông như vậy.

Vương Tử Quân nghe Tiêu Canh nói đến chủ tịch Tô mà không khỏi sững sờ, nhưng sau đó nhanh chóng che giấu biểu hiện của mình.

Vương Tử Quân không biết ngày thường vợ Tiêu Canh đối đãi với chồng thế nào, thế nhưng bây giờ lại cực kỳ phối hợp với Tiêu Canh, nàng đứng lên đi vào nhà bếp, vừa đi vừa lầm bầm: - Trước kia không phải có nhiều chuyện còn nghiêm trọng hơn xảy ra sao? Khi đó cũng không cần chủ tịch Tô phải đi qua, lần này chỉ có hai người bị thương thế nhưng phải ở lại năm ngày, đúng là.

Vương Tử Quân nghe xong câu nói này thì tâm tình không khỏi trầm xuống. Hắn cũng không hỏi xem chủ tịch Tô không đi về thủ đô là vì xảy ra sự cố an toàn lao động như thế nào, thế nhưng bây giờ nghe lời nói của vợ Tiêu Canh, tâm tư không khỏi trầm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK