Chu Tiến Liên nói đến đây thì đột nhiên nói:
- Hai ngày nữa sẽ là mừng thọ mẹ tôi tám mươi, tôi sẽ đưa bà cụ đến đây kiểm tra sức khỏe, kính mong giám đốc Triệu sắp xếp kỹ càng dùm cho.
Giám đốc Triệu dù làm công tác y tế nhưng đầu óc lại vận chuyển rất nhanh, nếu không cũng sẽ không thể tiến lên làm giám đốc bệnh viện. Lời nói của Chu Tiến Liên căn bản cũng không phải là mời hắn tham gia bữa tiệc mừng thọ, mà nhanh chóng cho chị dâu xuất viện để có thể tham gia bữa tiệc mừng thọ mẹ mình.
Tuy chị dâu cũng không mang đến cho mẹ Chu Tiến Liên thứ gì quý giá, thế nhưng nếu chị dâu tham gia, như vậy Chu Tiến Liên sẽ cực kỳ có thể diện.
- Điều này xin chánh án Chu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngài phân công.
Giám đốc Triệu giống như một binh sĩ nhận được phân công của thượng cấp, hắn trầm giọng nói với Chu Tiến Liên.
Nụ cười trên mặt Chu Tiến Liên càng thêm sáng lạn, hắn khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Lúc này bác sĩ đã kiểm tra tốt cho người phụ nữ trên giường, sau khi báo cáo hai câu cho giám đốc Triệu thì đoàn người rời khỏi phòng bệnh.
- Anh Chu, anh cứ bận rộn công tác, cũng đừng bỏ quá nhiều tâm tư ở chỗ này, nên đi xử lý công tác của mình đi.
Sau khi nghe giám đốc Triệu nói chỉ sau vài ngày nữa là mình có thể xuất viện, chị Lý có vẻ rất vui, giọng nói cũng dễ gần hơn.
- Chị dâu, tôi tuy bề bộn công tác nhưng vẫn phải có thời gian trò chuyện cùng ngài. Tôi đã vài ngày không được nghe những lời dạy bảo của ngài, lần này căn bản là đến đây bổ sung.
Chu Tiến Liên vừa ngồi xuống ghế sa lông vừa nở nụ cười nói.
Khi hai người đang trò chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông không quá cao to ôm một lẵng hoa lớn đi vào, khi đi đến cửa thì nói:
- Chị dâu, tôi nghe nói chị không thoải mái, tôi đến xem ngài thế nào.
Khi thấy người đến thì nụ cười trên mặt Chu Tiến Liên lộ ra vài phần, hắn chào hỏi đối phương rồi cười nói:
- Trưởng phòng Lục, đã khá lâu rồi ngài chưa triệu kiến thuộc hạ, ngài xem khi nào có rảnh thì để cho tôi đến báo cáo công tác một chút chứ?
Người được gọi là trưởng phòng Lục chợt vỗ vỗ lên vai Chu Tiến Liên rồi nói:
- Anh Chu vẫn là bộ dạng như vậy, chúng ta năm xưa đi theo chủ tịch Chử cùng là những chiếc thìa trong nồi, có gì mà báo cáo hay không báo cáo?
Lời nói của trưởng phòng Lục càng làm cho nụ cười trên mặt Chu Tiến Liên thêm sáng lạn, hắn cười ha hả nói:
- Trưởng phòng, ngài là người bình dị gần gũi, là điều mà cả tình đều biết. Nhưng anh Chu tôi nếu như không biết nghiêm nghỉ là gì, như vậy chẳng phải lãng phí công tài bồi của hai vị lãnh đạo sao?
Chu Tiến Liên tâng bốc rất cao minh, làm cho nụ cười trên mặt trưởng phòng Lục nở rộ ra thêm vài phần. Trưởng phòng Lục nhìn Chu Tiến Liên rồi cười ha hả nói:
- Được rồi, anh Chu, cũng không cần rót mật vào lòng tôi, tôi cũng không theo đúng ý anh đâu.
So với Chu Tiến Liên thì trưởng phòng Lục khá gấp gáp, thế nhưng hắn vẫn ở phòng bệnh hơn hai mươi phút mới rời đi. Chu Tiến Liên nhìn trưởng phòng Lục rời đi mà khóe mắt khẽ run, trong mắt càng tràn đầy hâm mộ.
Tuy Chu Tiến Liên và trưởng phòng Lục cùng một cấp, thế nhưng nói về thực quyền thì kém khá nhiều, dù sao thì trưởng phòng Lục cũng là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức.
- Tút tút tút.
Sau khi trưởng phòng Lục rời khỏi phòng bệnh thì điện thoại của Chu Tiến Liên vang lên. Chu Tiến Liên nhìn qua số điện thoại gọi đến, sau đó tiếp nhận điện thoại nói:
- Cục trưởng Chân, ngài có gì cần dặn dò sao?
Giọng nói của Chân Hồng Lỗi phát ra từ trong điện thoại:
- Anh Chu, chẳng lẽ anh không biết hôm nay là lần đầu tiên bí thư Vương tổ chức hội nghị liên tục khối tư pháp sao?
- Chủ tịch Chân, điều này tôi biết rất rõ, nhưng hôm nay sức khỏe của tôi không tốt, bất đắc dĩ lắm mới để cho anh Tân đi thay. Ha ha, cảm ơn anh đã nhắc nhở.
Chu Tiến Liên mở miệng cười ha hả, thế nhưng trong lòng có vài phần oán trách. Chân Hồng Lỗi này đúng là cảnh sát Thái Bình Dương, quản việc quá rộng.
- Anh tốt nhất nên gọi điện thoại giải thích cho bí thư Vương biết.
Chân Hồng Lỗi có chút do dự, sau đó khẽ nói với Chu Tiến Liên.
- Được được, tôi sẽ giải thích, tôi nhất định sẽ giải thích
Chu Tiến Liên cúp điện thoại, trong miệng hừ lạnh một tiếng:
- Đúng là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, anh nghĩ rằng mình là bí thư ủy ban tư pháp sao?
Chu Tiến Liên đặt điện thoại xuống, sau đó căn bản không quan tâm đến lời nói của Chân Hồng Lỗi, lại tiếp tục đi đến phòng bệnh trò chuyện với chị Lý.
Hai người nói chuyện hơn hai giờ, mặc dù chỉ là bàn chuyện năm xưa, thế nhưng Chu Tiến Liên vẫn cảm thấy rất vui mừng. Thông qua buổi trò chuyện lần này mà hắn đã tăng tiến thêm mối quan hệ với chị dâu, tất nhiên sẽ có nhiều chỗ tốt cho tương lai cầu tiến sau này.
Chu Tiến Liên đi ra khỏi bệnh viện thì Tân Quảng Phi gọi điện thoại đến. Chu Tiến Liên khá khách khí với Chân Hồng Lỗi thế nhưng nói với Tân Quảng Phi lại tràn đầy vẻ uy nghiêm của một vị lãnh đạo:
- Anh Tân, có việc gì không?
- Chánh án Chu, tôi báo cáo cho ngài về tinh thần của hội nghị liên tịch hôm nay.
Tân Quảng Phi nói bằng giọng điệu cực kỳ cẩn thận.
- Nói như vậy là vị lãnh đạo mới của chúng ta có căn dặn gì sao?
Chu Tiến Liên nói với vài phần ý nghĩ ngã ngớn.
Tân Quảng Phi lên tiếng:
- Không, bí thư Vương cũng không cho ra chỉ thị cụ thể nào vào hội nghị lần này, chủ yếu là nghe ngóng các nơi báo cáo công tác mà thôi.
- À, vậy thì tốt, chỉ sợ đến rồi làm loạn, làm cho mọi người sống không yên ổn.
Chu Tiến Liên nói đến đây thì lại nói:
- Được rồi, nếu không có việc gì thì tôi cúp điện thoại, chỗ này của tôi còn có chút chuyện cần xử lý.
Tân Quảng Phi có chút do dự, sau đó mới nói:
- Chánh an Chu, tối hôm nay bí thư Vương sẽ cùng dùng cơm với vài đơn vị, anh xem có thể đi không?
- Dùng cơm tối?
Trong lòng Chu Tiến Liên khẽ động, thế nhưng hắn lại nhớ đến tình huống gặp mặt trưởng phòng Lục vào tối nay, thế nên mở miệng từ chối:
- Hôm nay thật sự quá khó, anh đại biểu cho hệ thống pháp viện mà đến uống với bí thư Vương hai ly đi.
Chu Tiến Liên nói xong thì cúp điện thoại, Tân Quảng Phi ở đầu dây bên kia tỏ ra khó xử. Lần này tham gia họp liên tịch, hắn cảm thấy bí thư Vương luôn cười ha hả cũng không phải là một người dễ dàng gì. Hắn gọi điện thoại cho Chu Tiến Liên căn bản là muốn báo cáo vài vấn đề, để cho đối phương điều chỉnh thái độ của mình với Vương Tử Quân, không ngờ đối phương lại căn bản không thèm quan tâm.
Anh không thèm quan tâm thì tôi gấp gáp làm gì? Tôi cũng mặc kệ. Tân Quảng Phi thầm mắng một tiếng, sau đó quay về phòng họp.
Hội nghị liên tịch của khối tư pháp lần này căn bản chỉ là một hạt muối bỏ biển, thế nhưng lực ảnh hưởng của nó cũng làm cho những người có ý thức kéo dài ra.
Khi Vương Tử Quân cùng nhóm người Tân Quảng Phi, Chân Hồng Lỗi dùng cơm với nhau, thế là bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân có cơ hội làm nổi bật thân phận của mình. Tin đồn Chu Tiến Liên không nể tình bắt đầu được truyền ra sôi nổi trong thành phố Đông Hồng.
Khi nghe được tin tức này thì có phản ứng của mọi người căn bản là không đồng nhất, có người cảm thấy Chu Tiến Liên là người ngông cuồng, có người cảm thấy nên là như vậy, không có gì đáng nói. Chu Tiến Liên là tâm phúc của chủ tịch Chử, như vậy mới là đúng. Nhưng phần lớn thì chủ yếu là xem náo nhiệt, đối với bọn họ thì những chuyện thế này căn bản không liên quan gì đến mình.
Những tin đồn có lực đả thương rất lớn, đặc biệt là những tin đồn có liên quan đến lãnh đạo. Thông qua hội nghị lần này thì cũng có người phán đoán suy luận, đó chính là bí thư Tử Quân nếu muốn khống chế được hệ thống tư pháp, chỉ sợ còn phải chờ vài năm nữa.