Người đàn ông trung niên cũng không thèm nhìn Trịnh Hiểu Nam, hắn lạnh lùng nói:
- Tu Châu, tháng này cô quản nó cho kỹ, không cho nó ra ngoài.
Hà Tiến Chung và viện trưởng Lý đưa mắt nhìn nhau một cái, cũng không nói điều gì, thế nhưng vẻ mặt hai người có chút khác thường. Bọn họ hiểu rõ phương pháp đối nhân xử thế của Trịnh Hiểu Nam, đây là thanh niên nhiệt huyết, nói lời cay độc, hành động của những hạng người này cũng làm cho người ta nghẹn họng bất ngờ.
- Cục trưởng Hà, viện trưởng Lý, hai anh là những cán bộ lão thành của thành phố la nam, hai anh có thể nói cho tôi biết, vị bí thư mới đến nhận chức liệu có thể vững vàng phát triển ở thành phố La Nam này không?
Người đàn ông trung niên nâng ly rượu lên uống một ngụm rồi khẽ nói.
Hà Tiến Chung trầm ngâm một lát, sau đó mới khẽ nói:
- Giám đốc Trịnh, vị bí thư mới đến tuy trẻ tuổi nhưng cũng cực kỳ có thủ đoạn, bây giờ nhờ vào uy vọng có được khi kéo hạng mục đường sắt Mân Cô về La Nam mà hầu như đã đứng rất vững vàng.
Hà Tiến Chung nói đến đây thì thở dài một hơi:
- Từ sau khi hội đồng nhân dân cũng tham gia giám sát cán bộ, cuộc sống của lão bí thư cũng không dễ chịu gì cho lắm, một đám người trước nay thích nịnh nọt đều đã dựa về phía chủ tịch Thường. Lúc này tất cả tinh lực của bí thư Trình đều đổ đồn vào tranh chấp quyền lực với chủ tịch Thường.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm một chút rồi mới khẽ nói:
- Nếu đã không làm địch thì chỉ có thể làm bạn, cục trưởng Hà, làm phiền anh nghe ngóng xem bí thư Vương này thích cái gì?
Giám đốc Trịnh dù nói rất khách khí nhưng bên trong lại ẩn giấu nội dung không thể nghi ngờ. Hà Tiến Chung khẽ gật đầu, xem như đồng ý.
- Anh Hà, chuyện kia các anh chuẩn bị xử trí thế nào?
Sau khi uống vào vài ly rượu, hai má mập mạp của viện trưởng Lý đã có vài phần đỏ ửng. Hắn đưa mắt nhìn Hà Tiến Chung, sau đó trầm giọng hỏi.
- Vẫn xử trí như trước, điều tra một lượt, kết quả vẫn là tự sát.
Hà Tiến Chung nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó trầm giọng nói.
Viện trưởng Lý nghe được hai chữ cuối cùng của Hà Tiến Chung thì vẻ mặt chợt thả lỏng một chút, nhưng hắn vẫn có chút chần chừ, cuối cùng dùng giọng lo lắng hỏi:
- Phía bên kia luôn nắm chặt vụ này, có phải có tìn đồn gì không?
Trong mắt Hà Tiến Chung lóe lên cái nhìn hèn mọn, hắn nhìn thoáng qua viện trưởng Lý rồi nói:
- Kết luận của chúng tôi đều có chứng cứ rõ ràng.
- Đúng, đều có chứng cứ, ha ha ha.
Hà Tiến Chung nói làm cho viện trưởng Lý không những không nổi giận mà ngược lại còn tỏ ra cực kỳ vui vẻ, hắn nâng ly rượu lên uống cạn, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Giám đốc Trịnh cười tủm tỉm nghe hai người Hà Tiến Chung lên tiếng với nhau, âm thanh nồi lẩu sôi lên sùng sục lúc này càng thêm lấn át tất cả. Khi thấy hai người Hà Tiến Chung không mở miệng thì giám đốc Trịnh nói:
- Chuyện này quan trọng nhất chính là rút củi đáy nồi, anh nghĩ mà xem, nếu chúng ta dập hết lửa, như vậy dù có người cố tình muốn gây sóng gió trên sự kiện này cũng chẳng thể làm ra trò trống gì được.
- Giám đốc Trịnh nói đúng.
Hà Tiến Chung nâng chén súp lên làm một ngụm, sau đó mới cười nói:
- Chúng ta ở bên này tất nhiên sẽ tăng lực tác động, nhưng đối với người nhà của nạn nhân, còn cần giám đốc Trịnh hoạt động nhiều hơn.
Giám đốc Trịnh không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
Nồi lẩu nóng hổi và rượu đế cao độ rất dễ làm cho đám đàn ông say xỉn chóng mặt. Sau khi uống cạn một chai rượu, viện trưởng Lý ăn mặc rất chính quy cũng không khỏi cởi bỏ hơn phân nửa số cúc áo trên người.
- Cục trưởng Hà, viện trưởng Lý, hôm nay thời tiết có hơi nóng, lát nữa lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt.
Giám đốc Trịnh đặt ly rượu xuống rồi khẽ lên tiếng.
Viện trưởng Lý nghe lời mời của giám đốc Trịnh thì nụ cười trên mặt càng tươi sáng, hắn cười ha hả nói:
- Tôi sẽ không khách khí, hôm nay ăn vào thật sự cảm thấy nóng cả người.
Hà Tiến Chung trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Tôi sẽ không đi, ngày mai còn có hành động, tôi sẽ đi trước.
Hà Tiến Chung nói rồi nhanh chóng đứng lên.
Giám đốc Trịnh cũng không nổi giận vì hành vi không nể tình của Hà Tiến Chung, ngược lại hắn nở nụ cười càng thêm sáng lạn:
- Cục trưởng Hà nếu bận rộn thì tôi cũng không giữ lại, thế nhưng lần sau chúng ta cần phải chơi đùa cho thật vui mới được.
Viện trưởng Lý nhìn thấy Hà Tiến Chung muốn bỏ đi, gương mặt mập mạp có hơi run rẩy, thế nhưng hắn nhanh chóng khôi phục như thường rồi cười ha hả nói:
- Cục trưởng Hà, vậy anh về trước đi, ngày mai chúng ta gặp mặt sau.
Sau khi tiễn Hà Tiến Chung đến cửa thì giám đốc Trịnh và viện trưởng Lý mới đi về. Viện trưởng Lý dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn thoáng qua giám đốc Trịnh, sau đó mới nói:
- Lá gan của anh Hà càng lúc càng nhỏ, anh cho rằng bây giờ kéo khoảng cách với chúng tôi thì sẽ sạch sẽ sao? Hừ, thuần túy chỉ là bịt tay trộm chuông mà thôi.
Giám đốc Trịnh không nói gì nhưng bước tiến có hơi lớn, khi đi đên đại sảnh thì bốn cô gái vừa rồi đã thu dọn xong bàn thức ăn rồi đặt hai ly trà nóng trước mặt hai người.
- Anh Lý, uống một ly trà cho ấm.
Giám đốc Trịnh ngồi xuống ghế rồi khẽ nói với viện trưởng Lý.
Viện trưởng Lý nhìn bốn cô gái thu dọn bàn, ánh mắt có chút mê ly, thế nhưng hắn vẫn ngồi xuông theo lời của giám đốc Trịnh. Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó mới khẽ nói:
- Giám đốc Trịnh, ngài cần phải cẩn thận với Hà Tiến Chung, người này rất muồn bò lên trên, chỉ sợ sau này hắn sẽ bán đứng chúng ta.
- Sẽ không có chuyện này xả ray đâu, anh cứ yên tâm.
Giám đốc Trịnh dùng giọng điệu tuyệt đối đáng tin nói, sau đó lại cười: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Sự nghiệp của chúng ta đều có liên hệ với nhau, đã tham gia thì phải cùng tiến, không thể nào rút chân ra được, phường nhuộm làm gì có vải trắng?
Viện trưởng Lý không nói thêm điều gì, thế nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì rõ ràng là cực kỳ tin tưởng vào lời nói của giám đốc Trịnh. Hắn miễn cưỡng uống xong ly trà, sau đó hắn duỗi lưng mệt mỏi nói:
- Giám đốc Trịnh, cũng không còn sớm, tôi muốn đi nghỉ ngơi. Bây giờ không thể so với dĩ vãng, làm việc không thể nào kiên trì được nữa rồi.
- À, anh đi nghỉ đi, hôm nay có hai cô gái đến từ đoàn xa múa nhạc tỉnh bạn, nếu anh Hà đã không thích, như vậy thì anh cứ hưởng thụ. Nhưng này anh Lý, đồ tốt cũng phải có chừng mực, không thể làm cho bản thân chết mệt, nhất định phải kiềm chế một chút.
Giám đốc Trịnh nở nụ cười trêu đùa nói.
- Ha ha ha, giám đốc Trịnh, ngài không cần lo lắng, người nào không biết anh Lý tôi là ai? Đừng nói là hai cô, cho dù đến thêm hai cô nữa thì tôi cũng có thể làm cho các nàng trở nên dễ bảo.
Viện trưởng Lý cười ha hả rồi vội vàng đi lên lầu.