Vũ Tiểu Dương chờ Vương Tử Quân đi đến bên cạnh mình rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn không ngờ hành vi mờ ám của mình bị thủ trưởng nhìn thấu, hơn nữa còn cho ra một đánh giá như vậy. Loại chuyện này căn bản không thể giải thích, hắn chỉ có thể cười ngại ngùng nói:
- Ôi, anh Vũ đừng khen tôi như vậy, đây không phải là nhờ ngài nói tốt cho tôi trước mặt lãnh đạo sao?
Nhìn vẻ mặt khiêm tốn của Vương Tử Quân, Vũ Tiểu Dương chợt cảm thấy rất hưởng thụ. Vương Tử Quân là người đắc thế mà không phô trương, hoàn cảnh xấu không ngại ngùng, nói thì đơn giản nhưng thật sự làm được như vậy là rất khó khăn, hơn nữa Vương Tử Quân là người còn trẻ, thế cho nên Vũ Tiểu Dương càng có thêm ý nghĩ tiếp cận người này hơn.
- Tử Quân, sau ban huấn luyện cán bộ cấp tỉnh lần này sẽ có một bộ phận học viên được điều chỉnh chức vụ, cậu vừa mới nhận chức thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, thế cho nên trên cơ bản là bất động.
Vũ Tiểu Dương nói đến đây thì hạ thấp âm thanh xuống vài phần:
- Nhưng một năm tới cậu sẽ được điều động, khoảng thời gian này cậu cần phải chuẩn bị sẵn sàng.
Tuy Vũ Tiểu Dương nói lời lập lờ nước đôi, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ đã chín phần nắm chắc. Với loại người như Vũ Tiểu Dương thì phần lớn làm việc theo bóng dáng của thủ trưởng, bình thường đều cực kỳ thận trọng. Bây giờ đối phương mở miệng chỉ điểm tương lai phát triển cho mình, căn bản là rất khó có được.
- Cảm ơn anh Vũ, sau này còn làm phiền anh Vũ rồi.
Vương Tử Quân bắt chặt tay Vũ Tiểu Dương với vẻ mặt rất bình tĩnh, sau đó khẽ lên tiếng.
Vũ Tiểu Dương nhìn vẻ mặt thản nhiên của Vương Tử Quân, thế là cười ha hả nói:
- Cậu là anh em của tôi, cần gì phải nói những lời khách sáo như vậy? Chính cậu suy nghĩ kỹ càng xem bước tiếp theo phải làm gì, như vậy tôi cũng không phải đắn do thêm nhiều, cũng không làm cho anh em phải luống cuống tay chân khi cơ hội đến.
Hai người nói đến con đường làm quan thì càng thêm mãnh liệt, lời nói càng thêm nóng bỏng. Khi Vương Tử Quân đề xuất muốn đến thăm nhà Vũ Tiểu Dương, trong hội trường chợt bộc phát tiếng vỗ tay như sấm.
Thì ra vị bí thư tỉnh ủy kia đã phát biểu xong, đang đi xuống đài với phong thái nhẹ nhàng. Trần Thành Hoa là nàng tiếp theo tiến lên diễn thuyết, lúc này hắn càng thêm phấn chấn tinh thần hơn lần trước, luận điểm cho ra càng vững chắc có lực.
- Người này căn bản không đơn giản.
Vũ Tiểu Dương khẽ cười cười với Vương Tử Quân, sau đó thản nhiên nói.
Sau khi ba người Trần Thành Hoa diễn thuyết xong thì đã gần mười hai giờ, trường đảng tất nhiên sẽ sắp xếp dùng cơm, dựa theo thông lệ thì sẽ được sắp xếp trong nhà ăn trường đảng.
Gọi là nhà ăn nhưng thực chất thì giống như một nhà hàng, cũng tiến hành buôn bán với bên ngoài. Lầu một là khu vực dùng thức ăn nhanh, lầu hai có nhiều phòng cơm trang nhã, dùng để đón khách bên ngoài, đồng thời cũng hoàn toàn có thể dùng để đón tiếp lãnh đạo.
Khi đoàn người đi vào đại sảnh, thủ trưởng thấy bên trong là một hàng cửa sổ, từng ô cửa đều có nhân viên phục vụ đứng đó. Đột nhiên lãnh đạo đổi phương hướng, trực tiếp đi đến bên cạnh một ô cửa sổ, hỏi nhân viên phục vụ bán cơm bên trong xem mỗi phần có giá bao nhiêu.
Nhân viên phục vụ đột nhiên thấy nhiều người đi đến, thế là không biết phải làm sao. Người phụ trách nhà ăn trường đảng đang có chút căm tức, chợt lớn tiếng nói:
- Lãnh đạo đang hỏi cô mỗi phần cơm giá bao nhiêu?
Nhân viên phục vụ lúc này đã hiểu rõ thân phận của đám người, thế là không dám tùy tiện đáp lời mà chỉ tay về phía bảng hiệu bên trên. Phía bên trên có ghi giá cả, có hai giá là tám đồng và năm đồng.
Thủ trưởng nói cho tôi một phần cơm năm đồng, nhân viên phục vụ lúc này cầm một hộp cơm đưa đến. Lãnh đạo tiếp nhận, sau đó xoay người bỏ đi, điều này làm cho đám người chung quanh phải tròn mắt.
Nhân viên phục vụ chợt duỗi tay, sau đó chỉ vào lãnh đạo rồi nói:
- Đồng chí, ngài đừng đi, ngài còn chưa đưa tiền.
Vương Tử Quân lúc này kịp phản ứng, hắn chỉ vào đám người phía sau, sau đó nói chúng tôi đều là học viên trường đảng, chị cứ thống kê nhân số, sau đó chúng tôi sẽ tính tiền.
Vũ Tiểu Dương không ngờ lại có tình huống như vậy, thấy thủ trưởng cầm một phần cơm bước đi, thế là có vài phần luống cuống, đành phải đi theo thủ trưởng vào trong nhà hàng.
Thủ trưởng cũng không nói gì, thấy bên cạnh có bàn cơm trống, thế là ngồi xuống. Vũ Tiểu Dương đứng ngây ngốc không biết làm sao bên cạnh thủ trưởng, cũng may Vương Tử Quân đưa đến hai phần cơm, đưa cho hắn một phần. Hắn tiếp nhận phần cơm trên tay Vương Tử Quân, sau đó khẽ gật đầu nói một tiếng cảm ơn.
Vương Tử Quân khẽ ghé vào tai Vương Tử Quân khẽ nói:
- Tình huống dùng cơm có biến, anh nên nắm chắc thời gian dùng cơm, nếu không chút nữa sẽ đói bụng.
Vương Tử Quân nói xong cũng không chờ Vũ Tiểu Dương có phản ứng, hắn nhanh chóng ngồi bên cạnh lãnh đạo, bắt đầu dùng cơm. nguồn truyện t u n g h o a n h. c o m
Tất cả các gian phòng trên lầu hai đều đã được trường đảng bao trọn, cơm trưa đã chuẩn bị sẵn sàng, không tiếp khách bên ngoài. Sáng sớm người trong nhà ăn đã chuẩn bị sẵn sàng đón địch, đã chặn khách ở lầu một, nếu như như lấy phần cơm ở bên dưới mà không tìm chỗ dùng cơm, chỉ sợ sẽ bị hớ vì không còn chỗ ngồi bên trên.
Nhưng thủ trưởng không ra bài theo lẽ thường, không kiên trì lên lầu dùng cơm, như vậy có biện pháp nào khác sao? Nhân viên đi theo lãnh đạo đều không thể nào tiến lên trên, thế cho nên đành phải ngồi xuống lầu một dùng cơm theo thủ trưởng.
Trên lầu hai có hai người phụ trách của trường đảng và một nhóm người đang chờ, kế hoạch của bọn họ chợt biến đổi, thế là cần phải giải quyết một đống lớn hậu quả. Thru trưởng tất nhiên sẽ không hỏi đến chuyện nhỏ này, nhưng bọn họ là người làm công tác hậu cần của trường đảng, bọn họ cần phải lập tức liên lạc với nhà ăn, phải thương lượng phương án để đền bù tổn thất.
Không chờ những người phụ trách của trường đảng xử lý ổn thỏa sự việc, lại tiếp tục có biến hóa.
Thủ trưởng không lên lầu dùng cơm, chỉ ngồi dùng cơm trên bàn dưới lầu một. Cơm trưa cuối cùng cũng kết thúc, dựa theo kế hoạch thì sau đó phải tiến hành nghỉ ngơi trong chốc lát, kết quả là lãnh đạo phân phó Vũ Tiểu Dương, sau khi cơm nước xong thì đi về ngay.
Thủ trưởng cũng không ăn nhiều cơm, cũng không chú ý đến các món ăn, trước nay thường chú ý đến thuật dưỡng sinh, thế nên ăn cơm rất chậm, nhai nuốt từ tốn. Dù lãnh đạo ăn cơm chậm rãi thì nửa giờ sau cũng xong, có một số người nhận phần cơm khá chậm, thế nên bắt đầu ăn như sói như hổ. Bọn họ biết rõ sau khi lãnh đạo dùng cơm xong sẽ đi ngay, đến lúc đó nếu bọn họ còn ăn cơm thì xem như quá bị động.
Vì vậy mà sau khi thủ trưởng dùng cơm xong thì mọi người cũng đã nhanh chóng xử lý phần cơm của mình. Nhưng nhà ăn căn bản còn chưa chuẩn bị đầy đủ, thế cho nên phần ăn không đủ, còn vài người căn bản chưa có phần.
Thủ trưởng tất nhiên không chờ những người này, hơn nữa lão cũng không cần đội ngũ tiền hô hậu ủng. Thế cho nên thực hiện theo kế hoạch của mình, lúc sắp chia tay thì khẽ vỗ vỗ lên vai Vương Tử Quân rồi nói:
- Cố gắng học tập cho tốt.
Lãnh đạo bình thường không thích biểu hiện buồn vui vủa mình trước mặt mọi người, đặc biệt là không tỏ ra đặc biệt có tình cảm tốt với ai. Lúc này lãnh đạo nói ra những lời như vậy, căn bản làm cho người ta suy nghĩ miên man.