Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tử Quân cũng không nóng nảy, hắn liếc mắt nhìn thì đã biết rõ, tên phóng viên vừa rồi còn tỏ ra cực kỳ hung hăng vênh váo và hơn người đã bắt đầu lo lắng sợ hãi như một đứa cháu nội, hơn nữa đối phương sẽ chống đỡ không được bao lâu nữa thì sẽ gục ngã, điều này làm hắn sinh ra một cảm giác thoải mái khó thể kiếm được, hắn biết rõ thế thắng của mình đang bắt đầu. Nhưng biểu hiện của hắn vẫn rất kích động, liên tục đi tới đi lui trong phòng, giống như khắc chế cảm giác tức giận của mình. Lúc này Hoàng Hiểu Huy chợt cảm thấy người thanh niên trước mặt là một con sư tử mạnh mẽ đang ẩn mình trong những bụi cỏ rậm rạp trên thảo nguyên.

Hoàng Hiểu Huy ngẩng đầu dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Vương Tử Quân, hắn không biết đối phương có thân phận gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm của hắn, trong các cơ quan chấp pháp thì người không mặc đồng phục bình thường đều là lãnh đạo. Hắn nhìn thái độ của hai viên cảnh sát bên cạnh, hắn biết cấp bậc của người thanh niên này hơn hẳn hai tên kia.

Biểu hiện kích động của Vương Tử Quân đã thật sự làm cho Hoàng Hiểu Huy ngồi không yên, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Hắn chợt cảm thấy mình nên đình chỉ trạng thái trầm mặc, tranh thủ thời gian xuất ra một chiến lược hay hơn, nếu không vị lãnh đạo cục công an này mà thất thố, chỉ sợ sẽ chỉ đạo nhân viên dùng súng bắn mình cũng không chừng.

- Không cần phải tố cáo tôi, không cần tố cáo tôi.

Hoàng Hiểu Huy suy nghĩ thông suốt và những cố kỵ trong lòng chợt tiêu tán, hắn trầm mặc thêm một lúc và cuối cùng cũng run rẩy nói:

- Tôi sai rồi, tôi không nên làm như vậy, đây là có người xin tôi làm như vậy, tôi sẽ khôi phục danh dự cho đồng chí cảnh sát bị hại, tôi nói lời xin lỗi được chưa? Chỉ cần các anh đừng tố cáo tôi.

Vương Tử Quân với Liên Giang Hà và Trương Tân Dương đưa mắt nhìn nhau, trong mắt ba người đều lóe lên vui vẻ khó phát hiện ra được. Trương Tân Dương chợt vỗ bàn dùng giọng ác độc nói:

- Cái này phải nhìn vào biểu hiện của bản thân anh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, anh thành thật nói rõ cho mọi người biết đi.

Lúc này phòng tuyến tâm lý của Hoàng Hiểu Huy đã bị công phá, hắn thành thật khai báo tất cả. Vương Tử Quân nghe những lời khai của Hoàng Hiểu Huy và tần suất xuất hiện của Trần Lưu Căn, nụ cười trên mặt hắn càng thêm sáng lạn.

Nếu không phải sợ đám nhân viên an ninh đứng chắn ngoài cổng hội sở với bộ dạng thần khí coi mình là kẻ tâm thần, Triệu Nhân Sơ sợ rằng bước ra khỏi hội sở sẽ gào thét lên điên cuồng, thậm chí sẽ nhào lộn vài vòng, vì một đêm qua thật sự quá sung sướng.

Trên hành lang của khu văn phòng ủy ban tư pháp tỉnh ủy.

Triệu Nhân Sơ với mi mắt sưng hútp, hai chân như nhũn ra, hắn thả lỏng toàn thân đi đến phòng làm việc của phó bí thư Đinh. Hắn vừa đi vừa gật đầu với những tên nhân viên gặp mặt trên đường, tiểu cô nương kia có vóc dáng xuân thì, cao mảnh, vẻ mặt tươi tắn, cũng không có gì xuất chúng, nhưng nhìn qua lại làm người ta sinh ra cảm giác sạch sẽ. À, có lẽ đây là một cô gái cuồng loạn, hắn nghĩ như vậy mà cảm thấy tâm tình ngứa ngáy, trong đầu hiện ra những hình ảnh điên cuồng với Quách An Quyên vào tối hôm qua.

Triệu Nhân Sơ dùng tay khẽ bóp vòng eo có hơi đau nhức, hắn thầm nghĩ đúng là năm tháng như dao sắc chặt đứt thể lực của người ta. Nhớ năm xưa mình tung hoành vô địch dũng mãnh thiện chiến thế nào, tối qua chỉ chiến đấu ba lượt, hơn nữa còn rơi vào thế vu hồi, cực kỳ uyển chuyển, nhưng thời gian hắn duy trì cũng không lâu, đúng là con bà nó làm cho chính mình đau lưng muốn chết.

Xem ra sau này mình nên học tập môn khí công của Tiểu Liêu trong khối văn phòng giới thiệu, sau này nhất định phải siêng năng luyện tập, đợi cơ hội lần sau sẽ nhất định làm cho yêu tinh kia biến thành dễ bảo, ngoan ngoãn cầu xin tha thứ.

- Anh Triệu, đợi chuyện này làm xong, chúng ta sẽ tìm một địa phương yên tĩnh để tiếp tục tâm sự.

Triệu Nhân Sơ lại nghĩ đến tình huống buổi sáng mình bỏ đi vội vàng, hắn nhanh chóng mặc quần áo, Quách An Quyên vẫn nằm trên giường nở nụ cười quyến rũ và nói ra một lời hứa hẹn. Câu nói này của nàng giống như làm cho bộ phận nào đó trên người hắn có phản ứng, bước chân cũng nhanh nhạy hẳn lên.

- Cốc, cốc, cốc!

Triệu Nhân Sơ đi đến phòng làm việc của phó bí thư, nụ cười trên mặt hắn càng thêm sáng lạn vài phần, bàn tay khẽ gõ cửa, sợ âm thanh quá lớn sẽ quấy nhiễu đến không gian công tác của phó bí thư Đinh.

- Vào đi.

Một âm thanh tràn đầy uy nghiêm từ trong truyền ra, Triệu Nhân Sơ sửa sang lại y phục, bẻ lại cổ áo, cố gắng làm cho mình với bộ dạng cực kỳ sảng khoái tinh thần, sau đó mới cẩn thận đi vào trong phòng làm việc của phó bí thư Đinh.

- Chào bí thư Đinh.

Triệu Nhân Sơ thấy phó bí thư Đinh đang phê duyệt văn kiện bên bàn làm việc, thế là hắn tiến lên chào hỏi với nụ cười rạng rỡ.

- À, Nhân Sơ, cậu về khá nhanh đấy, chuyện điều tra ở huyện Lô Bắc thế nào, đã rõ ràng chưa?

Phó bí thư Đinh thấy Triệu Nhân Sơ thì ánh mắt chợt phát lạnh, mà giọng điệu cũng giống như có chút rét run.

- Bí thư Đinh, chuyện anh căn dặn tôi đã vội vàng đi làm ngay, cũng coi như không phụ lòng lãnh đạo.

Triệu Nhân Sơ vừa nói vừa cung kính đặt bản báo cáo xuống trước mặt phó bí thư Đinh.

Phó bí thư Đinh khẽ gật đầu, hắn xem xét đại khái bản báo cáo, sau đó dùng giọng âm u nói:

- Nhân Sơ, cậu không hỗ danh là cán bộ công tác nhiều năm, năng lực công tác mạnh hơn những cán bộ trẻ rất nhiều, tốt, rất tốt.

Có thể được lãnh đạo dùng lời khẳng định để khen ngợi, Triệu Nhân Sơ cảm thấy rất vui, dù phó bí thư Đinh không lớn hơn hắn quá nhiều tuổi, thế nhưng nếu nói về chức vụ thì phó bí thư Đinh chính là người có thể quyết định sinh tử của hắn.

- Chuyện này đều là thật sao?

- Là thật, cực kỳ chân thật, bí thư Đinh, tuy huyện Lô Bắc dứt khoát không thừa nhận, thế nhưng có hình ảnh làm chứng, cho dù bọn họ có mở miệng nói láo thì cũng phí công vô ích. Tôi chỉ dựa vào chứng cứ để nói chuyện, ngài xem có đúng không? Đúng rồi, phó bí thư Vương Tử Quân chủ khảo khối tư pháp của huyện ủy Lô Bắc có thái độ cực kỳ cứng rắn, căn bản không chịu phối hợp với tổ điều tra. Tôi cảm thấy những chuyện thế này thì ủy ban tư pháp tỉnh ủy nên nắm bắt làm một tấm gương điển hình cho toàn tỉnh, thông qua công tác phá án lần này mà tiến hành nắm bắt thật chặt khối tư pháp trong tỉnh, chỉnh đốn lại phương pháp chấp pháp theo nếp, tái giáo dục và cố gắng đẩy mạnh hiệu quả một ngọn đèn chiếu sáng cả không gian.

Triệu Nhân Sơ nói những lời cực kỳ hợp tình hợp lý, nhịp nhàng ăn khớp, nhưng đó chỉ là ý nghĩ bên ngoài, ẩn ý là gì thì quá rõ ràng.

Nếu được coi là gương điển hình thì hệ thống tư pháp của huyện Lô Bắc sẽ trở thành một gương mặt phản diện, vị phó bí thư Vương Tử Quân trẻ tuổi kia chính là một nhân vật tiêu điểm. Nếu một khi đã được coi là tấm gương điển hình của toàn tỉnh, như vậy rõ ràng Vương Tử Quân sẽ rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục. Gần đây Triệu Nhân Sơ không cho rằng mình là một kẻ khoan hồng độ lượng, hắn muốn dùng một kết quả cực kỳ chân thật để nói rõ cho đám người đắc tội với Trần Lưu Căn biết một điêu, đó chính là kết quả sẽ cực kỳ tàn khốc.

Phó bí thư Đinh không nói gì, nhưng hắn lại dựa lưng ra ghế, liên tục phát ra những âm thanh kẽo kẹt.

- Bí thư Đinh, gần đây bí thư Lưu nhiều lần nhắc đến vấn đề chấp pháp văn minh, chấp pháp theo nếp, tôi cảm thấy nếu anh mở rộng công tác giáo dục ra khắp toàn tỉnh, như vậy bí thư Lưu nhất định sẽ rất vui.

Triệu Nhân Sơ hạ thấp âm thanh xuống, nhưng trong âm thanh trầm thấp đó lại có chút đắc ý.

Phó bí thư Đinh đang đung đưa trên ghế chợt dừng lại, hắn đưa mắt nhìn thật sâu vào vẻ nịnh nọt trên gương mặt của Triệu Nhân Sơ, sau đó hắn dùng giọng tùy ý nói:

- Giải quyết những ưu phiền của bí thư Lưu chính là nhiệm vụ công tác của chúng ta, buổi chiều bí thư Lưu sẽ đi họp từ Bắc Kinh trở về, đến lúc đó cậu theo tôi đến báo cáo chuyện này với bí thư Lưu.

- Bí thư Đinh, tôi thấy chuyện này nên để anh báo cáo thì hay hơn.

Triệu Nhân Sơ trầm ngâm một lát, sau đó cúi thấp đầu nói.

Dù có cơ hội khó kiếm nhưng Triệu Nhân Sơ vẫn cảm thấy mình không nên đi theo lãnh đạo. Hắn là một tên cán bộ cấp dưới, trước mặt thành tích thì nên ẩn mình, dù phía trước có ánh sáng, hắn cũng phải cố gắng để ánh sáng đó chiếu lên người lãnh đạo.

Phó bí thư Đinh nâng ly nước trước mặt lên, hắn khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó bàn tay mập mạp khẽ vỗ lên vai Triệu Nhân Sơ, lại dùng giọng thấm thía nói:

- Nhân Sơ, có một số việc chính miệng cậu nói ra sẽ có lực hơn.

Triệu Nhân Sơ nhìn ánh mắt ôn hòa và sâu sắc của phó bí thư Đinh, trong lòng chợt bùng lên cảm giác cảm động, giống như hắn thấy được một con đường thông thiên, con đường đó lại đang bày ra quá rõ ràng.

- Anh Tần tổ trưởng tổ điều tra đã sắp đến tuổi về hưu, Nhân Sơ, tôi rất coi trọng cậu, nhưng cậu cũng biết trong thể chế có nhiều chuyện tốt xấu, tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra.

Triệu Nhân Sơ là người thông minh, hơn nữa lại là kẻ trung thành tận tâm, hắn vừa nghe thấy phó bí thư Đinh nói như vậy thì lập tức hiểu ra ý đồ của lãnh đạo. Vô tình giọng nói của phó bí thư Đinh giống như tiếng trời từ nơi xa xăm vọng đến, làm cho trái tim của hắn đập vang dội trong lồng ngực.

Triệu Nhân Sơ rời khỏi phòng làm việc của phó bí thư Đinh mà cảm thấy mình giống như một con gà chọi say máu, hắn liên tục bóp hai tay phát ra những âm thanh vang dội, hắn hưng phấn quay lại phòng làm việc của mình, mở bản báo cáo ra, xem xét từng chữ.

Triệu Nhân Sơ có thể nói là lật qua lật lại bản báo cáo để xem xét, một ý nghĩ chợt lóe lên và chậm rãi hình thành trong lòng hắn, hắn thật sự kích động giông như có một con sóng nhiệt đang tuôn trào, hắn cầm lấy bút và bắt đầu ghi chép.

" Báo cáo về vấn đề chấp pháp bạo lực và sự kiện vừa xảy ra ở huyện Lô Bắc! "

Ngòi bút liên tục lay động, những âm thanh soạt soạt vang lên trong phòng làm việc của Triệu Nhân Sơ, lúc này Triệu Nhân Sơ giống như một dòng suối nguồn tuôn chảy không ngừng, hắn hầu như đã quên mình, cơ thể giống như chìm đắm trong những dòng suy tư vô tận.

Thời gian dần trôi qua, Triệu Nhân Sơ hầu như quên đi tất cả, hoàn toàn đắm chìm trong bố cục mình đang tạo ra, hắn vui vẻ và sảng khoái múa bút như bay.

Triệu Nhân Sơ thu bút lại sau chữ cuối cùng, hắn cảm thấy toàn thân hư thoát, hắn cầm lấy bản thảo mình vừa viết xong lên đọc lại vài lần, cuối cùng không khỏi sinh ra cảm giác muốn cười thật lớn.

Đây là bài báo cáo hay nhất mà Triệu Nhân Sơ đã viết trong những năm qua, nếu giao bản báo cáo này cho lãnh đạo, quan điểm của báo cáo nhất định sẽ được bí thư Lưu thừa nhận và tán thưởng, hình tượng của mình sẽ đi theo bản báo cáo này và phóng ra hào quang rực rỡ trong mắt lãnh đạo.

Giờ cơm trưa Triệu Nhân Sơ ăn rất nhanh, hắn cảm thấy chóng mặt mơ hồ, căn bản không cảm nhận được hương vị gì, trong lòng chỉ chú trọng vào bản báo cáo của mình. Hắn vừa xem báo cáo vừa suy tư về tình huống đắc chí của bí thư Lưu Canh. Trong lúc suy tư, hắn giống như cảm nhận được hình ảnh bí thư Lưu Canh đứng lên vỗ vào vai mình, sau đó dùng giọng cực kỳ ẩn ý nói:

- Đồng chí Nhân Sơ, rất tốt.

Triệu Nhân Sơ đang ở trong hy vọng bừng bừng, cuối cùng điện thoại của phó bí thư Đinh đã gọi đến, sau khi nghe bí thư Đinh dùng giọng nhàn nhạt nói một câu: Cậu nhanh chóng đến đây một chuyến, Triệu Nhân Sơ chợt cảm thấy mình giống như mê muội, hắn nhanh chóng quơ lấy ly nước trên bàn, uống một ngụm thật lớn. Hắn hoàn toàn quên đi đó là ly nước trà nóng, hắn bị bỏng đến mức đau rát nhưng vẫn cười ha hả, nước mắt cũng chảy cả ra. Hắn khẽ xoa mắt, lúc này mới vội vàng cầm lấy bản thảo trên bàn nhanh chóng chạy về phía phòng làm việc của phó bí thư Đinh.

Sau khi phó bí thư Đinh xem xét bản thảo của Triệu Nhân Sơ, hắn khẽ cầm điện thoại lên, giọng điệu của hắn lúc này không còn cực kỳ uy nghiêm, đã biến thành tươi cười như hoa:

- Chào bí thư Lưu, tôi có một việc cần báo cáo, nếu bí thư Lưu có rảnh, tôi sẽ sang báo cáo ngay.

Đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà vẻ mặt của phó bí thư Đinh càng thêm vui vẻ, hắn đặt điện thoại xuống và mỉm cười nói với Triệu Nhân Sơ:

- Cậu đi theo tôi.

Triệu Nhân Sơ đi theo bước tiến của phó bí thư Đinh, cả hai đi về phía phòng làm việc của bí thư Lưu cách đó không xa. Trên đoạn đường này có không ít người chào hỏi phó bí thư Đinh, những người đó chào hỏi xong thì không khỏi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Triệu Nhân Sơ.

Đó là ánh mắt hâm mộ và ghen ghét, bọn họ nhất định là ghen tỵ với mình, Triệu Nhân Sơ nghĩ vậy mà cảm thấy đắc ý, đồng thời càng bức thiết muốn được gặp bí thư Lưu Canh.

- Bí thư Đinh, bí thư Lưu đang đợi anh.

Thư ký của bí thư Lưu Canh dùng vẻ mặt tươi cười chào đón phó bí thư Đinh, mà phó bí thư Đinh cũng cười tươi như đang đối đãi với một vị cán bộ cấp chính xứ. Triệu Nhân Sơ còn mơ hồ cảm thấy trong giọng nói của phó bí thư Đinh còn có chút hương vị nịnh nọt.

Tiểu tử kia năm xưa đến ủy ban tư pháp tỉnh ủy không phải chỉ là một nhân vật chạy trà nước sao? Sau khi trở thành thư ký chuyên trách của bí thư Lưu thì con bà nó súng ná biến thành đại bác, dù là phó bí thư Đinh cũng phải tỏ ra khách khí. Vì thế có thể thấy được lời nói quan lớn thì nha dịch cũng huênh hoang không kém là đúng, nếu như Triệu Nhân Sơ hắn cũng được bí thư Lưu tán thưởng, sợ rằng sau này thái độ của phó bí thư Đinh với mình cũng sẽ thay đổi một trăm tám mươi độ.

Trong khối cơ quan ủy ban tư pháp tỉnh ủy, những người muốn giúp đỡ anh một cách vô tư thật sự rất ít, những kẻ muốn đâm đao ngáng chân lại rất nhiều.

Sau khi tiến vào phòng làm việc của bí thư Lưu Canh, Triệu Nhân Sơ càng có tâm tư bức thiết muốn biểu hiện, nếu như không phải hắn đã tu luyện quan trường vài chục năm, chỉ sợ cũng khó thể kiềm chế được sự căng thẳng và hưng phấn trong lòng để rồi toàn thân run rẩy.

Lưu Canh là một cán bộ hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua còn trẻ hơn cả phó bí thư Đinh, là cán bộ hàng không từ bộ và ủy ban trung ương xuống đã hơn một năm, chính là lãnh đạo cao nhất của khối tư pháp tỉnh Chiết Giang, đã dựng lên được quyền lực của chính mình, nghe nói bí thư Lâm và chủ tịch Trương của tỉnh ủy chính quyền đều rất coi trọng bí thư Lưu Canh. Khi hai người Triệu Nhân Sơ tiến vào thì bí thư Lưu đang xem xét một văn kiện.

- Bí thư Nhất Bình đến rồi à, mời anh ngồi.

Lưu Canh rất nể tình với vị phó bí thư Đinh Nhất Bình này, khốn nổi hắn chỉ khẽ ngoắc tay nhưng uy nghiêm của một lãnh đạo lại hiện hữu không sót chút nào, cực kỳ có hương vị.

- Bí thư Lưu, hai ngày nay anh đi họp ở Bắc Kinh, có lẽ rất bận rộn?

Đinh Nhất Bình tiếp nhận ly trà của thư ký đưa đến, sau đó hắn mỉm cười hỏi bí thư Lưu Canh.

Lưu Canh nghe thấy vậy mà hạ văn kiện xuống rồi nói:

- Cũng không phải là quá mệt mỏi, hội nghị sắp xếp rất đúng chỗ, không cần quan tâm đến vấn đề ăn ở, nhưng nội dung hội nghị lại thật sự làm cho người ta dao động.

- Chấp pháp văn minh, chấp pháp theo nếp, à, nhìn thành quả của người ta, tôi mới thấy sự chênh lệch giữa tỉnh Chiết Giang và những nơi khác. Nhưng chỉ cần chúng ta phân tích đúng tình thế, như vậy vẫn có thể kịp thời vượt qua, mất bò mới lo làm chuồng tuy xấu, nhưng ít nhất thì chúng ta cũng không quá muộn.

Đinh Nhất Bình nghe xong câu nói cảm khái của bí thư Lưu Canh thì đưa mắt nhìn thoáng qua Triệu Nhân Sơ, sau đó hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Lưu, hôm qua đồng chí Triệu Nhân Sơ đã tiến hành xuống thực địa điều tra một sự kiện chấp pháp bạo lực, anh ấy có vài ý nghĩ báo cáo với tôi, khi đó tôi cảm thấy rất khá, vì thế muốn cho bí thư Lưu nghe qua một chút, để xem có căn dặn và ý kiến gì không?

Lưu Canh vừa nghe nói mình vừa từ hội nghị ở thủ đô quay về thì bên dưới đã lập tức tiến hành công tác chứng thực, tác phong sấm sét như vậy thật sự rất đáng khẳng định. Lúc này ánh mắt của hắn chợt lóe sáng, hắn nhìn Triệu Nhân Sơ rồi cười cười nói:

- Sao? Có ý nghĩ thì tốt, chúng ta cần xem xét lại công tác của khối tư pháp, điều này thật sự khó có được. Đồng chí Nhân Sơ, cậu nói ý nghĩ của mình ra cho tôi xem như thế nào.

- Bí thư Lưu, ý nghĩ của tôi còn óc chút thô thiển, có gì không phù hợp thì xin bí thư Lưu cứ phê bình.

Triệu Nhân Sơ cảm thấy trái tim mình đạp lên dồn dập, hắn cố gắng áp chế hưng phấn trong lòng, lấy bản thảo mình đã viết ra với tất cả tâm huyết, sau đó dùng hai tay đưa cho bí thư Lưu:

- Bí thư Lưu, hôm qua tôi phụng mệnh đến huyện Lô Bắc điều tra sự kiện chấp pháp bạo lực. Bí thư Lưu, không nhìn thì không biết, đến xem xét mới thấy các đồng chí tuyến dưới công tác hồ đồ như thế nào, thật sự làm cho người ta phải giật mình.

- Chuyện cảnh sát bức cung kẻ tình nghi ở huyện Lô Bắc tuy chỉ là hành vi cá nhân nhưng lãnh đạo chủ quản khối tư pháp và lãnh đạo huyện lại không ý thức được tính nguy hại của sự việc, đặc biệt là vị phó bí thư chủ quản khối tư pháp, càng có tâm tình mâu thuẫn với quá trình điều tra của chúng tôi...

Nếu lúc này không tra thuốc nhỏ mắt cho đám người huyện Lô Bắc thì Triệu Nhân Sơ sẽ không còn là Triệu Nhân Sơ nữa, bây giờ hắn cần biểu hiện, lại đúng thời điểm, nếu quá thời hạn thì sẽ thành phế thải mất. Con bà nó Triệu Nhân Sơ cũng rất biết cách khống chế thuốc tra mắt, hắn biết rõ nói quá nhiều cũng không tốt, sẽ trở thành kẻ lắm mồm, thế cho nên hắn nói đến đúng điểm sẽ dừng lại.

- Bí thư Lưu, tôi thấy quan niệm chấp pháp của nhân viên chấp pháp trong tỉnh cần phải có sự thay đổi, tôi cảm thấy chúng ta cần mở rộng một hội nghị để khởi xướng chấp pháp văn minh, chấp pháp theo nếp...

Lưu Canh lắng nghe rất chăm chú, khi Triệu Nhân Sơ lên tiếng thì hắn còn hỏi hai ba vấn đề, đến khi Triệu Nhân Sơ nói ra ý nghĩ cần phải tổ chức một hội nghị để mở rộng triển khai phương án chấp pháp văn minh, Lưu Canh lại trịnh trọng gật đầu.

- Đồng chí Nhân Sơ, hành vi chấp pháp bạo lực của huyện Lô Bắc có căn cứ chính xác không?

Lưu Canh trầm giọng hỏi Triệu Nhân Sơ.

- Sự thật quá rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực. Bí thư Lưu, báo pháp chế tỉnh Chiết Giang đã có đăng ảnh, đáng tiếc là bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân của huyện Lô Bắc và cục công an không chịu thừa nhận, chống chế bằng mọi cách, nhưng ảnh không phải là giả.

Triệu Nhân Sơ dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.

- Chỉ cần sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực thì tốt, chúng ta cần phải tổ chức một hành động triển khai chấp pháp văn minh trong toàn tỉnh, cũng không sợ đắc tội với người. Đồng chí Nhân Sơ, chuyện này cậu làm rất tốt, tôi cảm thấy lần này cần tổ chức hội nghị ở ngay huyện Lô Bắc, bí thư Nhất Bình, chuyện này xem như cho anh xử lý, tổ chức sao cho tốt.

Lưu Canh lên tiếng thừa nhận làm cho Đinh Nhất Bình và Triệu Nhân Sơ cực kỳ vui mừng, hai người bọn họ đang định nói hai câu hoàn thành trách nhiệm thì thư ký của bí thư Lưu Canh đẩy cửa đi vào.

- Có chuyện gì?

Lưu Canh thấy thư ký lặng lẽ đi đến bên cạnh thì khẽ nói.

- Bí thư Lưu, tổng biên tập Cận của báo pháp chế nói có chuyện gấp cần gặp anh.

Thư ký cúi người khẽ nói với Lưu Canh. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Báo pháp chế Chiết Giang tuy chỉ là một tòa soạn nhưng nói về vấn đề quan hệ thì trên danh nghĩa vẫn trực thuộc ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Những năm qua các đơn vị dần theo hướng thị trường, ủy ban tư pháp tỉnh ủy cũng không muốn chen vào quá sâu với báo pháp chế, nhưng nếu nói về quyền sở hữu thì ủy ban tư pháp tỉnh ủy vẫn là nhà chồng.

Lưu Canh nghe thấy thư ký báo cáo như vậy thì trên mặt nở nụ cười thản nhiên, hắn hời hợt nói:

- Cận Đông Cường này đúng là, chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà có thể nói là chuyện cấp tốc. Cuối cùng thì anh ta cũng là một phóng viên, các khoa trương vẫn biểu hiện rõ ràng, dùng danh nghĩa báo cáo để chạy đến đây, sợ rằng trưa hôm nay không cho đối phương xuất huyết không được.

Triệu Nhân Sơ nghe Lưu Canh nói mà mỉm cười, trong lòng chợt bùng lên cảm giác hâm mộ. Lưu Canh nói tuy phê bình Cận Đông Cường chuyện bé xé ra to, nhưng lời nói tùy ý như vậy chứng tỏ Cận Đông Cường rất được bí thư sủng ái. Nếu như mình có thể được bí thư vui cười nổi giận mắng như vậy, phê bình bằng lời không chút che đậy miệng như thế, vậy trên địa bàn tư pháp trong tỉnh có ai không mua mình? Xem ra thân trong quan trường, được lãnh đạo phê bình không chê đậy miệng chính là một mâm bánh trái làm người ta thèm thuồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK