Vương Tử Quân căn bản rất bội phục trí tuệ chính trị của Lâm Trạch Viễn, nếu không thì Lâm Trạch Viễn sẽ không thể tiến lên vị trí hiện tại. Thái độ của Lâm Trạch Viễn làm cho hắn cảm thấy nản lòng thoái chí, biết đâu phần thắng của mình là rất nhỏ? Hoặc bí thư Lâm đã tìm cho mình một chức vụ khác rồi?
Vương Tử Quân nghĩ đến Lâm Trạch Viễn, thế là không khỏi nở nụ cười tự giễu.
Nhưng khoanh tay chịu chết cũng không phải là phong cách của Vương Tử Quân, hắn đã cảm thấy người ra tay với mình là ai. Nếu muốn lật mặt sự kiện, chỉ có một con đường, đó là đánh vào chỗ hiểm chết người của đối phương.
Vương Tử Quân đã thăm dò và cảm thấy cực kỳ khó nắm bắt, hắn tin tưởng sự việc sớm muộn cũng lộ ra chân tướng, thế nhưng trước khi tổ điều tra đến thì chân tướng này có được vạch trần ra hay không?
Trong lúc trầm ngâm thì Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Đoạn Văn Đống, hắn cũng không hỏi về phương diện buôn lậu ở Nam Giang, chỉ quan tâm đến cuộc sống của Đoạn Văn Đống.
Đoạn Văn Đống ở bên kia lại cảm thấy áp lực lớn như có búa tạ đang đặt trên đầu mình. Hắn là phó cục trưởng cục công an tỉnh, cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng, hắn căn bản cực kỳ linh mẫn, hắn đã nghe nói tổ điều tra của trung ương xuống xem xét tác phong công tác của Vương Tử Quân.
Mặc dù Đoạn Văn Đống còn chưa được tiếp xúc với trình tự này, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân vẫn có thể gọi điện thoại đến thăm hỏi cuộc sống của mình, hắn căn bản hiểu Vương Tử Quân rất có thể sẽ bị điêu đi. Lúc này chỉ còn một cách để cho Vương Tử Quân có thể xoay người, đó là hắn phải điều tra được manh mối.
Khi càng ngày càng có nhiều căn cứ chính xác lọt vào trong tay của Đoạn Văn Đống, lúc này hắn càng cảm thấy không yên. Hắn biết rõ sở dĩ mình còn ở trên vị trí hiện tại mà chưa bị đuổi đi chính là Vương Tử Quân đang gánh vác lấy áp lực lớn cho mình.
Nếu như Vương Tử Quân bị di dời khỏi Nam Giang, như vậy sau này hắn sao có thể công tác ở Đông Hồng? Nhất định sẽ là cực kỳ bị động.
- Trưởng phòng Vương, cho tôi thời gian mười ngày, tôi nhất định sẽ cho ra kết quả. Đoạn Văn Đống nói một câu hứa hẹn cứng rắn, sau đó chủ động cúp điện thoại.
Mười ngày, thời gian như vậy có đủ cho Đoạn Văn Đống không?
Vương Tử Quân biết rõ thời gian của mình ở lại Nam Giang là không nhiều, nếu như Đoạn Văn Đống không làm gì được, hắn chỉ có thể tiếp nhận sự thật hiện tại mà thôi.
Sau đó Lỗ Kính Tu gọi điện thoại đến. Nếu so sánh với Đậu Minh Đường thì Lỗ Kính Tu căn bản rất bối rối, điều này không những liên quan đến năng lực, còn liên quan trực tiếp đến vị trí của hắn.
Lỗ Kính Tu luôn bị người ta xem là người của Vương Tử Quân ở Nam Giang, vì nguyên nhân này mà hắn công tác cực kỳ thuận lợi, tất cả đều được thành lập trên cơ sở tốt của Vương Tử Quân ở Nam Giang.
Nhưng bây giờ tin tức Vương Tử Quân phải rời khỏi Nam Giang đang được truyền bá rộng rãi, biết đâu tương lai không xa thì tin tức này sẽ được nghiệm chứng? Nếu như Vương Tử Quân rời đi, như vậy sẽ là ảnh hưởng cực kỳ lớn cho Lỗ Kính Tu. Dù sao thì hắn cũng không phải là người kinh doanh lâu năm ở Nam Giang, không có được mạch tài nguyên như Đậu Minh Đường.
Vì vậy sau khi biết được tin tức này từ miệng anh ruột là Lỗ Kính Liên, cũng biết rõ phản ứng của lãnh đạo cấp trên với sự kiện này, Lỗ Kính Tu cảm thấy cực kỳ bức bối. Vì thái độ của tuyến trên lúc này căn bản đã xác định sẽ tìm hướng đi khác cho Vương Tử Quân.
Tuy sự việc có ảnh hưởng không tốt với Vương Tử Quân, thế nhưng thành tích của Vương Tử Quân ở Nam Giang là căn bản khó thể nào xóa đi được. Dù là kẻ địch cũng không thể nói Vương Tử Quân không làm tốt công tác trên vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy. Ví dụ như trưởng ban Dương là người cực kỳ có ý kiến với Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không dám không khen ngợi công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang ở hội nghị công tác tổ chức cả nước.
Vương Tử Quân có thể vỗ mông rời đi, nhưng Lỗ Kính Tu thì cực kỳ phiền toái. Khi đó hắn sẽ là lông phượng hoàng bị rụng lại trong mắt người Nam Giang, khi đó hắn sao có thể tiếp tục chấp chưởng công tác của bốn bộ ban ngành công an - kiểm sát - tư pháp - tòa án ở Nam Giang một cách dễ dàng được?
Vương Tử Quân hiểu tâm tình của Lỗ Kính Tu, hắn khẽ an ủi vài câu, sau đó cúp điện thoại, đồng thời cũng có chút thất vọng về Lỗ Kính Tu. Người này có nhân phẩm dù tốt nhưng nhìn từ năng lực cá nhân thì biết rõ tương lai phát triển không quá rộng.
- Trưởng phòng Vương, mười giờ rưỡi hôm nay có một hội nghị cần ngài tham gia. Du Giang Vĩ khẽ gõ cửa đi vào nói.
Vẻ mặt của Du Giang Vĩ có chút ngưng trọng, hắn là thư ký của Vương Tử Quân, hắn có nguồn phát tin của mình, mà tin tức kia căn bản như sấm sét giữa trời quang. Thân phận của thư ký quá đặc thù, có mối quan hệ cùng chung vinh nhục với lãnh đạo của mình. Nếu nư nói thư ký là người ở gần ban công được hưởng nhiều ánh trăng, là hoa hướng dương có được nhiều ánh nắng mặt trời, như vậy mỗi khi nào lãnh đạo của mình thất thế, con đường tương lai của hắn nhất định sẽ không còn bằng phẳng, nếu không bị đối thủ giẫm xuống dưới chân thì căn bản là may mắn lắm rồi.
Nhưng Du Giang Vĩ chỉ là một viên thư ký, hắn có thể làm gì được đây? Biết đâu đây chính là điểm cong trên con đường chính trị của mình? Ngoài việc lo lắng thì hắn không thể nào lo nghĩ cho xu thế phát triển hiện tại được. Hắn đi theo Vương Tử Quân lên xe, hắn nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Vương Tử Quân khép hờ hai mắt, biết đâu trưởng phòng Vương cũng đang có hàng ngàn cảm giác khó hiểu.
Khi xe rời khỏi văn phòng tỉnh ủy, một chiếc xe chạy vượt qua xe của bọn họ, Du Giang Vĩ nhìn biển số xe và nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, là xe của chủ tịch Chử, đi về phía khách sạn Nam Giang.
Du Giang Vĩ thấy xe của Chử Vận Phong, lúc này Chử Vận Phong cũng thấy xe của Vương Tử Quân. Lão khẽ nhíu mày, sau đó thu hồi ánh mắt, nhưng tâm tình lại đặt lên chiếc xe kia.
Không, phải nói là tâm tư của Chử Vận Phong đặt lên chủ nhân của chiếc xe kia.
Biến cố đột nhiên chĩa vào vương tử quân làm cho Chử Vận Phong căn bản là không chuẩn bị kịp, khi lão biết rõ những người chủ yếu phản ánh vấn đề thì căn bản là giận tím mặt, vì trong số đó chiếm đa số vẫn là những người bạn cũ của lão.