Thời gian của Lâm Trạch Viễn mỗi ngày giống như được sắp xếp quá chặt chẽ, có đôi khi còn phải đi kiểm tra công tác đột xuất, xem thời sự buổi chiều thì biết bí thư Lâm đã đi ra nước ngoài tham gia một hội nghị quan trọng.
Vương Tử Quân lần này vốn cho rằng căn bản không có cơ hội gặp mặt bí thư Lâm Trạch Viễn, thế nhưng không ngờ tối qua được người thông báo, nói là hôm nay sẽ được gặp Lâm Trạch Viễn.
- Chủ tịch Vương, mười phút sau thủ trưởng mới có thời gian, mời ngài uống trà. Nhân viên công tác thấyy Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế thì khẽ giải thích.
Vương Tử Quân cười cười, hắn căn bản có thể biết được thời gian của Lâm Trạch Viễn, thế nên nói: - Khong có gì, tôi sẽ ngồi một lát nữa.
Nhân viên công tác cũng muốn nói gì đó với Vương Tử Quân, thế nhưng lại cảm thấy dựa vào năng lực của mình thì căn bản không thể tìm ra chủ đề trò chuyện cùng Vương Tử Quân. Vì vậy sau khi do dự giây lát thì hắn châm trà cho Vương Tử Quân, sau đó đi ra ngoài.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà và cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Những ngày qua hắn đã thật sự rất mệt mỏi, tuy tất cả mọi chuyện ở Mạc gia đều được Mạc Đông Tường chủ trì, Mạc lão gia tử cũng đã dặn dò tất cả trong di chúc, thế nhưng những ngày qua vẫn không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
Chưa nói đến những thứ gì khác, lúc này Tiểu Bảo Nhi quấn lấy người không khỏi làm cho hắn cực kỳ yêu thương. Tiểu Bảo Nhi căn bản là khóc rất nhiều, bây giờ căn bản đã tốt hơn một chút, thế nhưng lại cứ lớn tiếng nói ông chỉ là muốn ngủ một giấc mà thôi. Mạc Tiểu Bắc thì lại khác, nàng nghe xong di chúc của ông thì là người đầu tiên lau khô nước mắt, thế nhưng nước mắt chảy trong lòng lại không khỏi làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
Tuy Vương Tử Quân đã nghĩ nhiều biện pháp, thậm chí còn nói Mạc lão gia tử linh thiêng ở trên trời cũng không muốn mọi người quá đau thương, thế nhưng Mạc Tiểu Bắc căn bản không thay đổi quá lớn. Cuối cùng Mạc Đông Tường nói thời gian là liều thuốc chữa trị vết thương tốt nhất, yêu cầu hắn cũng không nên gấp gáp.
Nếu như về thủ đô để nghỉ ngơi thì cũng không phải là một lựa chọn tốt, nếu là nghỉ ngơi thì Vương Tử Quân có thể đưa vợ con đi tìm chỗ nào đó giải sầu, thế nhưng hắn cũng không tránh khỏi những chuyện liên quan đến Mật Đông.
- Tử Quân, cậu đang nghĩ điều gì xuất thần như vậy? Giọng nói ôn hòa chợt vang lên, Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó hắn vội vàng đứng lên nói: - Chào bí thư Lâm.
- Hôm nay tôi gặp cậu cũng không muốn bàn chuyện công tác, cậu nên gọi tôi là chú Lâm cho thoải mái một chút. Lâm Trạch Viễn nhìn qua có vẻ tinh thần sáng láng, so ra còn có vẻ tự tin và ung dung hơn cả năm xưa ở Chiết Giang.
Vương Tử Quân cười cười, hắn biết bây giờ mình có gọi Lâm Trạch Viễn là chú Lâm cũng không tính là sai lầm. Khi hắn chào chú Lâm một tiếng, Lâm Trạch Viễn ngồi xuống bên cạnh hắn. Quả nhiên giống như những gì Lâm Trạch Viễn vừa nói, Lâm Trạch Viễn căn bản không nói về chuyện công tác, chủ yếu nói về chuyện sinh hoạt mà thôi.
Nói chuyện tuy khá vui sướng nhưng Vương Tử Quân biết rõ Lâm Trạch Viễn tuyệt đối không có thời gian nói chuyện thường ngày với mình. Nếu như chỉ là trò chuyện cho vui, như vậy đến nhà Lâm Trạch Viễn gặp mặt thì hay hơn.
- Có lẽ cậu đã nhận được tin tức từ tỉnh Mật Đông rồi phải không? Lâm Trạch Viễn uống một ngụm trà rồi đột nhiên nói.
Vương Tử Quân bình tĩnh nói: - Chú Lâm, cháu đã biết rồi.
- À, chuyện này xem như xử lý viên mãn, nhưng còn có một điều mà tôi cần phê bình cậu. Lâm Trạch Viễn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt trở nên rất nghiêm túc.
Vương Tử Quân gần đây có biểu hiện cực kỳ tùy ý trước mặt Lâm Trạch Viễn, mà Lâm Trạch Viễn cũng thích biểu hiện này của Vương Tử Quân. Vì vậy giữa hai người căn bản là ít khi có bầu không khí nghiêm túc, thế nhưng hôm nay bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc làm cho Vương Tử Quân có chút sợ hãi.
Dù sao thì thân phận của Lâm Trạch Viễn cũng khác biệt, người này nghiêm túc sẽ làm cho kẻ khác không khỏi cảm thấy run sợ.
- Tôi muốn phê bình cậu, không phải cậu đã cho ra lựa chọn ở sự kiện của tập đoàn Thần Phương rồi sao? Cậu đã xử lý rất tốt, phát hiện ra vấn đề tham ô hủ bại thì phải xử lý, thế nhưng phương pháp của cậu có chút không ổn thỏa. Ánh mắt Lâm Trạch Viễn càng thêm nghiêm túc, lão khẽ ho khan một tiếng rồi nói: - Đấu tranh với tham ô hủ bại chính là công tác hạng nhất của chúng ta, nó liên quan đến phương diện sự nghiệp của chúng tà là thành hay bại. Khi đối mặt với khó khăn thì cậu nên kịp thời báo cáo với cấp trên, phát hiện sớm thì báo cáo sớm, xử lý sẽ kịp thời, hiệu quả mới tốt, cũng không phải chờ phát hiện ra manh mối mới phái người đi qua.
- Tuy sự việc lần này được xử lý rất viên mãn, thế nhưng chủ nghĩa anh hùng như của cậu là không được. Đặc biệt là vị trí của cậu bây giờ lại khác, cậu càng phải tin tưởng vào tổ chức, khi phát hiện ra vấn đề khó xử lý thì nên báo cáo kịp thời cho tổ chức mới được. Lâm Trạch Viễn nói xong thì dùng ngón tay chỉ vào Vương Tử Quân: - Chỉ lần này thôi, nếu có lần sau thì tôi tuyệt đối không tha cho cậu.
Vương Tử Quân cảm thấy vã mồ hôi, tuy hắn biết Lâm Trạch Viễn nói như vậy cũng không trách phạt mình, thế nhưng lời nói của bí thư Lâm không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác khiếp vía.
Vương Tử Quân suy nghĩ đến sự kiện lần này, quả thật hắn quá tin tưởng vào mình đã làm xong tất cả những công tác chuẩn bị cho đối phương rơi vào bẫy. Nhưng nếu như thượng cấp không kịp thời phái người xuống, chỉ sợ bây giờ mình đã bị loại ra trong tuyển cử ở hội đồng nhân dân tỉnh.
- Bí thư Lâm, tôi hiểu rõ ý của ngài, sau này nhất định sẽ theo sát lời dạy bảo của ngài. Vương Tử Quân nói cực kỳ chăm chú, rất thành khẩn.
Lâm Trạch Viễn căn bản rất vui vì những lời này của Vương Tử Quân, lão đứng lên vỗ vai Vương Tử Quân rồi nói: - Cậu nói thì phải khắc ghi vào trong lòng, tôi nói cho cậu biết, vì sự nghiệp của mình mà cậu nên cố gắng nhiều hơn.
Sau khi nói xong chuyện công thì Lâm Trạch Viễn nhìn qua có vẻ tùy ý hơn, lão ném cho Vương Tử Quân một điếu thuốc rồi nói: - Thuốc sau này nên hút ít lại một chút, bây giờ tôi đang khống chế số thuốc trong ngày của mình, tất nhiên khi vui vẻ hút một điếu là không tệ.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không cho ra phản ứng của mình ở phương diện này. Lâm Trạch Viễn cũng hiểu nguyên nhân vì sao Vương Tử Quân không lên tiếng tiếp lời, lão cười nói: - Có tiểu tử kia bên cạnh thật sự rất tốt, con cháu chạy loạn khắp nhà, về đến nhà thấy cháu có thể hóa giải áp lực của mình.
Đúng là rất tốt, hai ngày trước Vương Tử Quân đã gặp qua con gái của mình, hắn cũng có vài phần đắc ý. Nhưng hắn không dám biểu hiện vẻ đắc ý trước mặt Lâm Trạch Viễn, dù sao đó cũng là một sai lầm lớn của hắn.