Hà Duyên Cường biết rõ lúc này cục trưởng Chân đang rất bực bội, thế nhưng hắn cũng chỉ thành thật đứng một bên. Lê Tái Phi thấy lãnh đạo không nói lời nào, Hà Duyên Cường lại đứng bên cạnh như một học sinh tiểu học phạm phải lỗi lầm gì đó, chợt cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn tranh thủ thời gian rót trà cho Hà Duyên Cường, sau đó chuẩn bị đi ra.
Nếu như trước kia Lê Tái Phi sẽ có thể ra tay, nghĩ biện pháp để tìm bậc thang cho Hà Duyên Cường. Nhưng hôm nay hắn không dám, hắn không thể mạo phạm vào uy nghiêm của lãnh đạo.
Năm phút trôi qua, bầu không khí trong phòng cực kỳ đè nén. Hà Duyên Cường cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, Chân Hồng Lỗi cuối cùng cũng mở miệng:
- Lần này anh đi ra tham gia học tập, anh chuẩn bị thế nào?
- Cục trưởng, Vương Tử Quân làm như vậy rõ ràng là trả đũa tôi. Ngài biết rồi đấy, tôi căn bản không muốn đi ra tham gia huấn luyện, anh ta rõ ràng đang muốn làm tôi mất quyền lực...
Hà Duyên Cường cũng không giữ lời trước mặt Chân Hồng Lỗi, hắn mở miệng kể khổ.
- Bốp!
Chân Hồng Lỗi vỗ tay lên mặt bàn, hắn chỉ vào Hà Duyên Cường rồi chửi ầm lên:
- Anh vừa nói cái gì? Anh nói bí thư Vương trả đũa mình sao? Sao? Cái gì là trả đũa? Cho anh đến trường đảng trung ương học tập, như vậy là tiến hành bồi dưỡng trọng điểm với anh, như vậy mà là trả đũa sao? Tôi nói cho anh biết trong tỉnh Nam Giang này, thậm chí là các tỉnh khác, còn có không ít người đang giành giật nhau nát óc vì danh sách này.
Tuy bị mắng như phun máu chó lên đầu nhưng Hà Duyên Cường cũng biết Chân Hồng Lỗi không nói sai, có không biết bao người đang trông mong có được chỉ tiêu lần này. Nhưng người ta tìm chỉ tiêu là vì có thể được đề bạt; Hà Duyên Cường hắn đã qua năm mươi tuổi, căn bản có huấn luyện cũng như không.
Hơn nữa người đề cử Hà Duyên Cường đi học lần này là bí thư Vương, Vương Tử Quân nhất định sẽ không đề bạt hắn.
Hà Duyên Cường nghĩ đến vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi kia mà hận ngứa răng, rõ ràng muốn thông qua biện pháp này để ra tay với mình, thế nhưng mình ăn quả đắng mà không dám mở miệng, có khổ không nói nên lời, thật sự là quá căm hận.
- Cục trưởng, tôi thật sự không muốn đi học tập, ngài có thể giúp tôi tặng cơ hội này cho đồng chí khác không?
Hà Duyên Cường cả gan nói.
Dù Hà Duyên Cường còn lớn hơn Chân Hồng Lỗi vài tuổi, thế nhưng trong tiềm thức của hắn luôn nhận Chân Hồng Lỗi là lãnh đạo, thế là trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi Chân Hồng Lỗi theo bản năng.
- Hừ, nhường lại sao? Anh cho rằng đây là cửa hàng à? Tỉnh ủy đã có văn kiện, anh nên thành thật đi học tập. Hơn nữa chỉ tiêu lần này của ủy ban tư pháp là do bí thư Vương và bí thư Diệp cùng nhau tranh thủ, bí thư Vương nói cục công an công tác vất vả, vì vậy mà đặc biệt cho ra chỉ thị, ném chỉ tiêu cho cục công an. Anh nói xem, lãnh đạo coi trọng như vậy, anh còn không biết xấu hổ mà mở miệng chối từ sao? Anh làm sao để từ chối? Đây không phải làm cho người ta cảm thấy xấu hổ sao?
Chân Hồng Lỗi cũng rất bức bối, thật lòng thì hắn cũng không muốn để cho Hà Duyên Cường đi học tập ở trường đảng. Thành phố Đông Hồng không những là tỉnh thành, còn có nhiều chuyện quan trọng chờ Hà Duyên Cường đi xử lý, phương diện này lại căn bản không thể để xảy ra vấn đề được.
- Tút tút tút.
Khi Hà Duyên Cường định nói gì đó thì điện thoại trong phòng làm việc của Chân Hồng Lỗi đã vang lên. Chân Hồng Lỗi nhìn qua dãy số gọi đến, sau đó hắn nhanh chóng nghe máy:
- Chào bí thư Vương, tôi là Chân Hồng Lỗi.
Giọng nói của Chân Hồng Lỗi không quá cao nhưng độ nặng phù hợp, Hà Duyên Cường nghe thấy Chân Hồng Lỗi nói đó là bí thư Vương, thế là hai tai dựng lên. Hắn biết rõ trong tỉnh Nam Giang chỉ có một người được gọi là bí thư Vương, chính là Vương Tử Quân.
- Ha ha, chào cục trưởng Chân.
Tiếng cười của Vương Tử Quân truyền ra từ trong điện thoại. Sau đó Vương Tử Quân nói vài câu vui vẻ với Chân Hồng Lỗi, lại tiếp tục cười:
- Cục trưởng Chân, vì chỉ tiêu cho cục công an mà tôi nhận không ít lời oán trách. Hôm nay anh Kim của viện kiểm sát chạy đến, nói là tôi không quan tâm đến một đống lớn thành tích của bọn họ. Tuy anh ấy không nói ra rõ ràng, thế nhưng tôi biết sự kiện mình đề cử chỉ tiêu của cục công an cho tỉnh ủy làm cho các đơn vị khác rất bất mãn.
Không phải là Vương Tử Quân muốn thu danh sách này về sao? Như vậy thì quá tốt. Hà Duyên Cường thầm cảm thấy vui vẻ. Nhưng lời nói sau đó của Vương Tử Quân lại làm cho tâm tình của hắn rơi xuống đáy vực.
- Tôi nói rõ với anh Kim, đó là anh tạo ra thành tích, điều này quá rõ ràng, không têể nào bôi xóa đi được; nhưng nếu nói về phương diện vất vả thì còn kém cục công an, vì các đồng chí cục công an đã cố gắng hết sức vì sự ổn định của đại cục trong tỉnh, còn cho ra nhiều hy sinh cống hiến, điều này ai cũng hiểu rõ ràng. Thế cho nên dù là ai nói cái gì, danh sách này phải ném cho cục công an. Cục trưởng Chân, anh nói với đồng chí cục trưởng Hà Duyên Cường vài lời, đó là không cần phải lo lắng những lời nói nhảm kia, trực tiếp làm tốt nhiệm vụ huấn luyện là được.
Vương Tử Quân nói và khép kín đường về của Chân Hồng Lỗi, lúc này người ta nể tình mình, mình còn nói gì được? Vậy rõ ràng là không hiểu chuyện.
Tuy trong lòng cực kỳ bức bối nhưng Chân Hồng Lỗi vẫn phải cảm tạ sự quan tâm của Vương Tử Quân với cục công an tỉnh. Hà Duyên Cường đứng bên cạnh nghe Chân Hồng Lỗi mở miệng cảm tạ Vương Tử Quân, hắn thật sự sinh ra xúc động muốn khóc. Vương Tử Quân nếu so sánh với cục trưởng Chân là người mặt đen thì rõ ràng là hạng mặt trắng, hơn nữa rõ ràng là loại mặt trắng ăn bám đào mỏ, không có lòng tốt.
- Cám ơn sự quan tâm của bí thư Vương, tôi nhất định sẽ truyền lời của ngài cho đồng chí Hà Duyên Cường, sẽ yêu cầu anh ấy không nên phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, xem đó như cơ hội phát triển của mình.
Chân Hồng Lỗi nói rồi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hà Duyên Cường.
Ánh mắt của Chân Hồng Lỗi làm cho Hà Duyên Cường phát run, hắn biết rõ tính tình của Chân Hồng Lỗi, đó không phải là khen ngợi. Thế nhưng bây giờ thì nói hắ phải làm sao đây?
- Cục trưởng Chân, những chuyện này anh vận tác một chút là được, nhưng cũng có phương diện mà anh nên chuẩn bị. Tuy danh sách lần này thuộc về cục công an, thế nhưng anh Kim và anh Chu vẫn có chút oán giận. Vì làm tốt công tác phối hợp giữa các ban ngành, thế này đi, tối nay chuẩn bị một chút, chúng ta cùng dùng cơm, coi như cảm ơn bọn họ đã giúp đỡ cho sự nghiệp của cục công an.
Lời nói của Vương Tử Quân thật sự làm cho Chân Hồng Lỗi không nhịn được. Người nào không biết chỉ tiêu lần này làm cho Hà Duyên Cường khó chịu, là một hành vi chuẩn bị chuyển dời Hà Duyên Cường của Vương Tử Quân. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân mở miệng lại trở thành giúp đỡ công tác của cục công an, thừa nhận rằng mình chịu áp lực không nhỏ, cuối cùng còn bắt mình mời khách.
Nhưng Chân Hồng Lỗi căn bản không thể chối từ.
- Thế nào? Cục trưởng Chân, anh có gì bận sao?
Chân Hồng Lỗi không nói lời nào, đầu dây bên kia chợt vang lên giọng nói của Vương Tử Quân.
- Không có gì, tuyệt đối có thời gian. Tôi đang suy xét xem nên đến đây dùng cơm thì làm cho ba vị lãnh đạo cảm thấy thoải mái.