Vương Tử Quân nghe thấy lãnh đạo số hai trung ương nói như vậy thì bản thảo vốn đã được chuẩn bị sẵn nhanh chóng xoay tròn trong đầu. Khi hắn chờ Diệp Thừa Dân lên tiếng cho mình báo cáo, chợt nghe thấy Dương Độ Lục đứng bên cạnh nói: - Thủ trưởng, đồng chí Diêu Trung Tắc là phó bí thư tỉnh ủy Nam Giang lâu năm, căn bản càng quen thuộc công tác nhân sự ở Nam Giang. Hai tháng trước anh ấy về thủ đô đã nói rõ với tôi về phương diện cải cách nhân sự, tôi cảm thấy cực kỳ bị cuốn hút.
Dương Độ Lục nói giống như chỉ là một lời lơ đãng, thế nhưng lại phụ trợ cho lời nói của lãnh đạo số hai vừa rồi. Nhưng lời này vừa được Dương Độ Lục thốt ra thì lại làm cho vẻ mặt Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong chợt biến đổi. Cũng may hai vị lãnh đạo là những nhân vật lâm trận không sợ hãi, bọn họ nhanh chóng làm cho mình bình tâm tĩnh khí, nhanh chóng đưa mắt nhìn Diêu Trung Tắc, cũng không tỏ thái độ.
Diêu Trung Tắc thấy mình được ủng hộ thì cười nói: - Thủ trưởng, lần này tỉnh Nam Giang chúng tôi đẩy mạnh cải cách nhân sự, thật sự không thoát ly khỏi sự trợ giúp mạnh mẽ của trưởng ban Dương, và đây cũng chính là thành tích mà cả tỉnh Nam Giang chúng tôi cùng chung cố gắng. Trước đó tôi nói ra vài sách lược cho trưởng ban Dương, nó đều là kết quả mà hội nghị thường ủy tỉnh Nam Giang chúng tôi nghiên cứu và đúc kết ra.
Diêu Trung Tắc nói ra những lời này giống như đẩy thành tích ra ngoài, thế nhưng sự xảo quyệt căn bản khó nói nên lời. Hắn nói như vậy căn bản chụp mũ Vương Tử Quân, tất cả đều xuất phát từ hội nghị thường ủy, còn làm cho người ta cảm thấy thành tích có được khó thể rời khỏi bàn tay của hắn.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Diêu Trung Tắc, hắn không thể không thừa nhận Diêu Trung Tắc là một người cực kỳ có kinh nghiệm trong đấu tranh chính trị.
Trong khoảng thời gian này Vương Tử Quân cực kỳ chán ghét Diêu Trung Tắc, nhưng hắn không làm gì được đối phương. Hắn cũng không thể ồn ào, không thể gây náo loạn, hơn nữa còn phải cho ra biểu hiện cực kỳ tốt đẹp, khi gặp mặt đối phương còn phải cười ha hả vui sướng.
Vương Tử Quân là người ghét ác như cừu, là người yêu ghét rõ ràng, nếu như một sự việc nào đó làm cho hắn cảm thấy căm hận ngứa răng mà phải vẫn phải bày ra nụ cười của phật Di Lặc, hắn cảm thấy nó là cực kỳ khó khăn. Nhưng hắn cũng biết mình hành tẩu trong quan trường nếu như không thể nào làm tốt công tác trong ngoài không đồng nhất, như vậy thật sự là quá ấu trĩ. Vì thế hắn không ngừng nói với mình, một khi là một nhà chính trị trưởng thành thì tương đồng phải là một cao thủ giỏi che giấu tâm tình.
Nhưng cảm giác phẫn nộ phát ra từ tận đáy lòng căn bản khó thể nào loại trừ được. Khi hắn đang cắn chặt môi thì thấy có ánh mắt sắc bén nhìn mình, hắn biết rõ người đó là Diệp Thừa Dân. Lúc này hắn khẽ cười cười với Diệp Thừa Dân, tỏ vẻ thầm hiểu.
Diệp Thừa Dân cảnh cáo Vương Tử Quân không nên cho ra những hành động thiếu suy nghĩ, mà Vương Tử Quân cũng hiểu rõ điều này. Diêu Trung Tắc là phó bí thư nắm công tác nhân sự, là thượng cấp trực tiếp của hắn, lại là một thành viên ban ngành của tỉnh ủy Nam Giang, nếu như hắn tranh cướp với Diêu Trung Tắc, như vậy không những phá hủy bầu không khí tốt đẹp khi tiếp đón lãnh đạo, còn làm cho chính mình không nhận được thứ gì tốt đẹp. Trong mắt lãnh đạo số hai trung ương thì dù mình có làm ra thành tích cao cả thế nào, nếu như nóng lòng tranh giành thành tích, như vậy cũng là chưa trưởng thành, lòng dạ hẹp hòi.
Với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân, nếu bị đánh giá như vậy căn bản là tối kỵ. Thế nên hắn đưa mắt nhìn thoáng qua Diêu Trung Tắc, sau đó ánh mắt rơi lên gương mặt cực kỳ bình tĩnh của Dương Độ Lục ngồi bên cạnh lãnh đạo trung ương, hắn không thể không thừa nhận câu nói gừng càng già càng cay. Dương Độ Lục căn bản dùng một câu nói để ép mình xuống đáy bùn, làm cho mình ăn quả đắng mà khó nói nên lời.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân phải nuốt quả đắng xuống bụng, tình cảnh hiện tại hắn căn bản chỉ có thể giấu tài, chỉ chờ đợi thời cơ mà thôi.
Diêu Trung Tắc báo cáo bằng ngữ điệu không quá nhanh nhưng dù là phương diện dùng từ hay đặt vấn đề cũng không kém hơn Chử Vận Phong bao nhiêu. Người bên ngoài đứng nghe cảm thấy Diêu Trung Tắc báo cáo cực kỳ trầm bổng du dương, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
- Tỉnh Nam Giang chúng tôi chuẩn bị lấy cải cách nhân sự lần này làm cơ hội để tiến thêm một bước đẩy mạnh công tác đổi mới nhân sự. Dưới cơ chế tốt đẹp như vậy, Nam Giang có thể hình thành lên một hệ thống nhân sự công khai công bình công chính...Trong quá trình thúc đẩy cải cách nhân sự thì chúng tôi cũng không thiếu những đồng chi trả giá và cho ra nhiều cố gắng. Diêu Trung Tắc nói đến đây thì khẽ chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói: - Thủ trưởng, đồng chí Vương Tử Quân tuy còn trẻ nhưng lại là người thúc đẩy công tác cải cách nhân sự lần này, có thể thuận lợi chấp hành phương án quyết sách của tỉnh ủy, căn bản cho ra những tác dụng khó thể đo lường.
Diêu Trung Tắc khích lệ Vương Tử Quân cũng không phải là hắn yêu mến Vương Tử Quân, ngược lại muốn dùng phương pháp này để tự bào chữa. Dù sao Vương Tử Quân cũng có công lao ở phương diện cải cách nhân sự lần này, căn bản là thứ mà không ai xóa đi được. Cho dù hắn mua danh chuộc tiếng thì cũng khó thể nào nuốt sạch công lao, cũng phải suy nghĩ một chút cho người khác.
Lúc này Diêu Trung Tắc tán dương Vương Tử Quân trước mặt lãnh đạo trung ương, như vậy không những lưu lại hình tượng nhìn xa trông rộng, còn có thể nói là cực kỳ bao dung và nâng đỡ thủ hạ. Có một vị lãnh đạo ái tài như vậy, khi báo cáo cũng không quên nâng đớ thuộc hạ, sao có thể là người ghen ghét hiền tài?
Dù sao thì đến nước này xem như Diêu Trung Tắc cực kỳ thành công, cho dù sau này có người nói đó là công lao của Vương Tử Quân, Diêu Trung Tắc cũng không thiếu công lao của mình.
Khi Diêu Trung Tắc nói về Vương Tử Quân, vẻ mặt lãnh đạo số hai căn bản dễ chịu hơn một chút. Lão nhìn thoáng qua Vương Tử Quân ở phía sau rồi cười nói: - Tôi nghe nói ban ngành Nam Giang cực kỳ đoàn kết, hôm nay nhìn qua quả nhiên không tệ, mọi người xem như đồng lòng vì mục tiêu chung, cực kỳ tốt.
Diệp Thừa Dân lúc này dùng ánh mắt có chút căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, hắn sợ Vương Tử Quân trẻ tuổi bồng bột, nhìn thấu trò mèo của Diêu Trung Tắc, nhịn không được cảm giác trong lòng, quyết định vạch trần Diêu Trung Tắc. Làm như vậy thì người xấu hổ không chỉ là Diêu Trung Tắc, còn là một người lãnh đạo đứng đầu như Diệp Thừa Dân.