Vương Tử Quân thản nhiên nói.
Chu Dật Quần là một trưởng phòng tiêu thụ, những năm qua đã gặp mặt không biết bao nhiêu hạng người, nhưng lúc này đối mặt với một cán bộ trẻ tuổi với gương mặt không chút biểu cảm như Vương Tử Quân cũng sinh ra cảm giác áp lực. Loại cảm giác này thật sự làm cho trưởng phòng Chu có sinh ra chút sợ hãi.
- Tất nhiên là không có tiền, chẳng lẽ còn tiền mà phải đi xin cơm sao?
Giọng điệu của trưởng phòng Chu vô tình giảm xuống vài phần.
- Trưởng phòng Chu, trong tay tôi có cầm bản ghi chép tiêu thụ sản phẩm hai tháng qua của nhà máy Hồng La Xuân, chính là báo cáo của các anh cho khối chính quyền thành phố. Nếu nhìn vào những số liệu này, nếu nhà máy không có tiền thì chỉ có hai khả năng, một là trưởng phòng đang lừa gạt tôi; hai là số tiền này đã bị người nào đó bỏ vào túi riêng.
Vương Tử Quân nói những lời này làm cho Chu Dật Quần chợt phát run, hắn là trưởng phòng tiêu thụ, tay chân tất nhiên có chút không sạch sẽ, nhưng hắn không ngờ lại có người không nể mặt mình như vậy.
- Chủ tịch Vương, anh phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã nói, không có bằng chứng mà anh nói vu oan như vậy, mong anh chú ý cho, nếu không đừng trách tôi không khách khí đuổi các anh ra ngoài.
- Đuổi chúng tôi đi sao? Trưởng phòng Chu, anh thật sự rất uy phong đấy.
Vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn không biến đổi, hắn vẫn dùng giọng nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt Chu Dật Quần chợt đỏ bừng, hắn hận không thể đứng lên đẩy nhóm Vương Tử Quân ra khỏi phòng, nhưng người này không phải hạng người không chức không quyền, nếu chọc vào, tuy sự việc sẽ không có chuyện gì lớn phát sinh, nhưng vẫn rất phiền lòng.
- Chủ tịch Vương, chuyện trả tiền cũng không phải do một trưởng phòng tiêu thụ nho nhỏ có thể tùy tiện quyết định. Thế này đi, tôi đến báo cáo với giám đốc, các anh cứ chờ ở chỗ này.
Trưởng phòng Chu nói rồi đứng lên ngay.
Đỗ Tử Đằng cũng không phải đến nhà máy Hồng La Xuân một lần hai lần, kinh nghiệm của hắn rất phong phú. Hắn thấy Chu Dật Quần đứng lên thì cũng nhanh chóng đứng lên, hắn sợ trưởng phòng Chu đi thì sẽ chẳng biết trốn đến nơi nào, bây giờ vấn đề chủ yếu là giữ lấy đối phương, không cho đối phương tìm cơ hội bỏ trốn.
- Ngồi xuống.
Vương Tử Quân biết rõ Đỗ Tử Đằng đang nghĩ gì, hắn móc thuốc ra châm lửa, sau đó nói với trưởng phòng Chu:
- Anh nói cho giám đốc một tiếng, tôi chờ ở chỗ này. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Anh chờ ở đây? Hì hì, đừng nói là một phó chủ tịch ngồi chờ, dù là bí thư huyện ủy trước kia thì giám đốc chúng tôi cung không thèm gặp, làm gì được nhau?"
Trưởng phòng Chu cười thầm một tiếng nhưng ngoài miệng lại liên tục gật đầu xưng vâng.
Sự việc thật sự giống như những gì Đỗ Tử Đằng suy nghĩ, trưởng phòng Chu một đi không trở lại. Hai giờ trôi qua, trong phòng làm việc của trưởng phòng Chu cũng chỉ có nhóm người Vương Tử Quân, mà vị trưởng phòng kia không biết đã đi nơi nào rồi.
Đỗ Tử Đằng và Tôn Hạ Châu cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống, vẻ mặt đã thật sự không nhịn được, nhưng thấy Vương Tử Quân ngồi đó điềm nhiên như không, hai mắt khẽ nhắm lại, không biết đang nghĩ gì.
- Chủ tịch Vương, lúc này đã đến giờ cơm, chúng ta có tiếp tục chờ không?
Đỗ Tử Đằng do dự một chút rồi hỏi Vương Tử Quân.
- Không, chúng ta đi.
Vương Tử Quân mở mắt đứng lên ghế sa lông, sau đó đi ra bên ngoài.
Ba người Vương Tử Quân bỏ đi, lúc này trên một gian phòng ở lầu ba, trưởng phòng Chu đang nheo mắt nhìn ba người Vương Tử Quân đi ra phía cổng mà mở miệng cười hì hì:
- Còn tưởng rằng nhân vật nào lớn đến đây, thì ra chỉ là loại đầu voi đuôi chuột.
- Anh Chu, anh không yên lòng vì một tên phó chủ tịch huyện sao? Giám đốc chúng ta căn bản không sợ bí thư huyện ủy của bọn họ, anh cần gì phải sợ một tên phó chủ tịch nhỏ nhoi? Hắn đến vì trách nhiệm và nghĩa vụ của hắn, hắn đến thì cứ đến, ta cứ làm việc của ta, không cần quan tâm, cứ để hắn tự làm khổ mình.
Trên một chiếc ghế trong phòng, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi mặc một bộ quần áo màu xanh dùng giọng không cho là đúng nói.
- Anh nói cũng đúng, một tên phó chủ tịch huyện mà muốn gặp mặt giám đốc của chúng ta, như vậy có thể được sao? Đúng là không biết nặng nhẹ.
Chu Dật Quần nhấp một ngụm trà, sau đó dùng giọng đầy mỉa mai nói.
- Hì hì, chỉ là một tên thanh niên vừa nhận chức, tâm tình muốn tìm danh tiếng cũng có thể hiểu được, nhưng anh cũng phải mở to mắt, cần xem xét đối tượng phù hợp mới được. Nhà máy Hồng La Xuân của chúng ta há có thể là nơi cho bọn họ thích làm gì thì làm?
Anh Trịnh nhấc ấm rót nước cho Chu Dật Quần rồi dùng giọng trêu tức nói.
...
- Này, Chủ tịch Vương, anh đã được gặp giám đốc Tần, anh cứ đi, tôi không tiễn.
Phạm Thống thấy nhóm Vương Tử Quân rời đi thì giả vờ tỏ ra nhiệt tình, hắn lớn tiếng hô lên với Vương Tử Quân.
Tôn Hạ Châu trừng mắt nhìn, Vương Tử Quân lại không thèm so đo với hạng người thế này, hắn leo lên chiếc Santana, sau đó cười nhạt một tiếng:
- Giám đốc Đỗ, nhà máy Hồng La Xuân này xem ra cũng không dễ chọc vào.
Đỗ Tử Đằng và Tôn Hạ Châu cũng tỏ ra tràn đầy đồng cảm, nhưng hai người bọn họ thật sự không biết nói gì hơn. Tôn Hạ Châu trước nay nói ít làm nhiều, hắn trầm mặc không nói lời nào, còn Đỗ Tử Đằng thì chợt mở miệng:
- Chủ tịch Vương, chiều này chúng ta lại đến chứ?
- Đến, sao lại không? Chúng ta dù sao cũng phải cho người ta chút thời gian suy xét chứ?
Vương Tử Quân dựa lưng lên ghế rồi thản nhiên nói.
"Cho người ta chút thời gian suy xét!"
Những lời này làm cho Đỗ Tử Đằng cảm thấy muốn khóc, chủ tịch Vương của tôi ơi, ngài nói quá ẩn giấu, nhưng tình huống bây giờ lại quá lạnh nhạt.
Sau khi dùng cơm xong, Vương Tử Quân lại đưa hai người Đỗ Tử Đằng đến nhà máy Hồng La Xuân, nhưng khi bọn họ chạy xe vào thì Phạm Thống đã nhảy ra ngăn cản.
- Không cho phép tiến vào.
Phạm Thống giống như đã biến đổi rõ rệt, bộ dạng mạnh mẽ hơn buổi sáng chục lần, hắn khoát tay dùng giọng chém đinh chặt sắt nói:
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài, người không phận sự cấm vào.
- Chúng tôi đến tìm lãnh đạo của anh, buổi sáng không phải đã nói rồi sao?
Tôn Hạ Châu dùng giọng căm tức nói với ra bên ngoài.
- Không cho phép là không cho phép, đây là lãnh đạo phân phó xuống cho chúng tôi.
Phạm Thống nói đến đây rồi chỉ về phía cổng lớn nói:
- Thấy không? Cổng nhà máy của chúng tôi rất lớn nhưng không cho phép người của huyện Lô Bắc các anh đi vào. À, có câu nói chó không được vào cổng, hì hì, chỗ này không chào đón, các vị xin tuân thủ cho.
Một khi đã có quyền thì tất nhiên sẽ có thể lên tiếng, buổi sáng Phạm Thống bị Vương Tử Quân chế nhạo, trong lòng rất ngột ngạt, vừa rồi tiếp xúc với lãnh đạo thì cảm thấy rất vui sướng. Cái quái gì là chủ tịch huyện, chỉ cần lãnh đạo nói một câu thì xong, đừng hòng đứng đó hù dọa.
Tôn Hạ Châu và Đỗ Tử Đằng nghe được lời nói của Phạm Thống thì trong lòng có chút căm tức, trong mắt hầu như bùng lửa. Vương Tử Quân thấy trận thế như vậy thì lập tức trầm giọng nói;
- Thôi được, chúng ta đi.
Tôn Hạ Châu và Đỗ Tử Đằng nhìn vẻ mặt âm trầm của Vương Tử Quân, bọn họ cũng không dám nói gì, xe nhanh chóng chạy ra ngoài đường.
- Tưởng mình là vua sao? Đến đây làm loạn à?
Phạm Thống nhổ một bãi nước miếng về phía chiếc xe Vương Tử Quân, lại dùng giọng khinh thường mắng một câu. Nhưng câu nói chó không được vào của hắn đã làm cho Vương Tử Quân gần đây lòng dạ sâu đậm đã hoàn toàn nổi giận.
Vương Tử Quân quay về huyện Lô Bắc mà giống như chưa từng có gì phát sinh, hắn vẫn tiếp tục công tác như ngày thường, sự kiện đòi nợ nhà máy Hồng La Xuân không có kết quả, giống như đã được hắn ném vào quên lãng.
Nhưng trên đời này không có chuyện gì che giấu được lâu, ngay sau đó tin tức Vương Tử Quân đến nhà máy Hồng La Xuân đòi nợ đã truyền đi xôn xao. Thậm chí có người vỗ tay khen hay, đặc biệt là phó chủ tịch Tôn Hạo càng khinh thường nói một tiếng:
- Ngoài miệng không lông làm việc không tốn sức, cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì, chồn mà có thể cầm càng kéo xe sao?
Khi trong huyện Lô Bắc đang ồn vào thì ở thành phố Hồng Ngọc, trong phòng làm việc xa hoa của giám đốc Tần Thọ Sinh, những lời giống như vậy cũng được thoát ra từ miệng giám đốc Tần. Hắn là giám đốc nhà máy rượu Hồng La Xuân, phòng làm việc của hắn rộng cả trăm mét vuông, bàn làm việc rất lớn, rất cao quý và đầy khí phách.
Tần Thọ Sinh ngồi trên ghế lãnh đạo, vừa loay hoay với trò chơi trên máy tính ở trước mặt vừa nói ra vài lời bình về Vương Tử Quân. Lúc này Chu Dật Quần đang đứng rất quy củ cách Tần Thọ Sinh không xa.
- Giám đốc Tần, sau khi tiểu tử kia bị Phạm Thống ngăn cản thì cũng không đến đây nữa. Tôi thấy tên kia xem ra tâm huyết dâng trào muốn đi đòi nợ, bây giờ thấy sự việc không đơn giản, đành phải bỏ qua.
Chu Dật Quần không phải báo cáo mà giống như đang nịnh bợ Tần Thọ Sinh.
"Hừ, muốn có được chiến tích thì cứ tự nhiên, nhưng nhà máy Hồng La Xuân chúng tôi không nghênh đón, nhưng nếu anh muốn khai đao với nhà máy chúng tôi, như vậy là anh sai mười phần vẹn mười!"
- À, tốt, trưởng phòng Chu, chuyện này anh làm rất tốt.
Tần Thọ Sinh cũng không ngẩng đầu lên mà dùng giọng nhàn nhạt khích lệ trưởng phòng Chu.
Chu Dật Quần có thể trở thành trưởng phòng tiêu thụ, tất nhiên hắn sẽ là tâm phúc của Tần Thọ Sinh, thế cho nên hắn cũng rất thích những lời khẳng định của lãnh đạo với mình. Điều này nói lên điều gì, nói rằng lãnh đạo không xem mình như người ngoài, nếu như Tần Thọ Sinh nói lời khách sáo thì hắn mới thật sự sợ hãi.
- Giám đốc Tần, anh xem, có phải nên dạy bảo cho tên kia một bài học không? Để cho hắn biết uy phong của anh là thứ không thể mạo phạm?
Chu Dật Quần thấy lãnh đạo của mình có hứng thú thì nhanh chóng tiếp lời.
Tần Thọ Sinh khẽ ngẩng đầu đưa mắt nhìn Chu Dật Quần, hắn lên tiếng:
- Còn trẻ mà gặp phải vật cản mới tốt, như vậy mới có bài học kinh nghiệm, nếu như hắn ta đã đi, như vậy thì xem như bỏ qua, chúng ta là cán bộ lão thành, cần phải bảo vệ cán bộ trẻ tuổi.
- Vẫn là giám đốc lòng dạ bao la, nhà máy của chúng ta có một vị lãnh đạo tốt như ngài, thật sự là phúc phận của tất cả công nhân viên nhà máy. Tôi đi theo anh nhiều năm nhưng cách đối nhân xư thế lại kém rất xa, sau này mong anh chỉ điểm nhiều hơn, đến khi về hưu có được một nửa phẩm chất như anh thì thật sự là quá đủ rồi.
Chu Dật Quần nói lời nịnh hót có vẻ rất đúng chỗ, bộ dạng nghiêm trang của hắn càng làm cho người nghe cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
- Ôi, Tiểu Chu ơi là Tiểu Chu, anh cũng khá mồm mép đấy, xem như tôi cho anh làm trưởng phòng tiêu thụ cũng là tuyển đúng người.
Tần Thọ Sinh dù biết trưởng phòng Chu đang vuốt mông ngựa nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất thoải mái. Hắn là người chèo chống một nhà máy quốc doanh, trong tay có quyền có tiền, xuân phong đắc ý thì phải có kẻ vuốt mông nhựa. Tuy những năm qua đủ mọi lời nói nịnh bợ đã làm hai tai hắn mọc kén, nhưng nghe vào tai những lời như vậy vẫn đủ đắc ý vui mừng.
Trưởng phòng Chu cười hì hì nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, giám đốc Tần, ngài chính là Bá Nhạc của tôi, nếu không có công anh phát hiện, tôi lúc này còn đang cắm đầu làm việc dưới xưởng, ơn tri ngộ của anh thật sự đánh chết tôi cũng không dám quên.
- Cốc, cốc, cốc!
Những tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Chu Dật Quần nghe thấy tiếng gõ cửa như vậy thì có hơi bực bội, chính mình đang nịnh bợ làm cho giám đốc Tần sảng khoái vui vẻ, ai lại xuất hiện cắt ngang? Đúng là mất hứng.
- Vào đi.
Tần Thọ Sinh thu lại nụ cười trên mặt, hắn trầm giọng phân phó ra ngoài cửa.
- Giám đốc Tần, không hay rồi.
Một tên thanh niên nhanh chóng chạy vào rồi lớn tiếng nói với Tần Thọ Sinh.
Tần Thọ Sinh nhìn tên thanh niên hấp tấp vội vàng mà không khỏi nhíu mày, nhưng hắn không nói gì, vẻ mặt lại càng thêm âm trầm. Người biết tính của hắn thì hiểu ngay, rõ ràng là hắn đang rất bất mãn với hành vi như vậy của cấp dưới.
Tần Thọ Sinh rất bực mình nhưng Chu Dật Quần lại rất vui vẻ, hắn biết tên thanh niên chạy vào là ai, chính là thư ký Tiểu Cao, tiểu tử này quá khôn khéo, không biết dùng chiêu gì mà giám đốc rất tán thưởng, khen ngợi suốt ngày, trở thành đối tượng cạnh tranh của hắn. Tất nhiên điều này sẽ làm cho Chu Dật Quần không vui, bây giờ thấy đối phương làm cho Tần Thọ Sinh khó chịu, tất nhiên hắn sẽ rất vui sướng.
- Chuyện gì xảy ra?
Tần Thọ Sinh cuối cùng cũng mở miệng.
- Giám đốc Tần, siêu thị Quân Thành nói cho chúng ta biết, nói rằng từ ngày hôm nay sản phẩm của chúng ta sẽ bắt đầu hạ giá bán...
Tiểu Cao cũng có phản ứng, hắn dừng lại, áp chế tâm tình của mình rồi dùng giọng chăm chú báo cáo.
Tần Thọ Sinh đang chuẩn bị mở miệng la mắng nhưng chợt nghẹn lời, hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Cao, giọng điệu trở nên cực kỳ lo lắng:
- Cậu nói gì? Nói lại một lần nữa tôi xem?
- Siêu Thị Quân Thành hạ giá sản phẩm của chúng ta, đây là bản fax của bọn họ.
Tiểu Cao nói, sau đó đưa văn bản đến trước mặt Tần Thọ Sinh.
Lúc này Chu Dật Quần cũng bất chấp lễ tiết, hắn tiến đến trước mặt Tần Thọ Sinh nhìn vào tờ văn bản kia. Hắn là trưởng phòng tiêu thụ của nhà máy, hắn biết tầm quan trọng của siêu thị Quân Thành với công tác phân phối sản phẩm. Tuy siêu thị này quật khởi chưa được nửa năm nhưng tài chính hùng hậu và trình độ phục vụ hạng nhất đã hoàn toàn phát triển thành một tập đoàn bán lẻ hùng hậu, cũng là nhãn hiệu uy tín của nhân dân Chiết Giang.
Nhà máy Hồng La Xuân có hai mươi phần trăm lượng tiêu thụ đến từ siêu thị Quân Thành, dù lần này rượu Hồng La Xuân bị giảm giá không tạo nên một đòn trí mạng, nhưng sẽ mang đến ảnh hưởng mặt trái ở vấn đề danh dự.
Siêu thị Quân Thành quảng cáo rất rầm rộ, hiệu quả cũng cực kỳ thần kỳ, mỗi một thành phố đều có một đội ngũ xe tiếp thị, có thể hỗ trợ cho người dân thành phố một cách miễn phí. Câu quảng cáo của siêu thị là: Siêu thị Quân Thành đồng hành với mọi người, nó dần xâm nhập vào nhân tâm của dân tỉnh Chiết Giang.
Thậm chí khi đi mua sắm sản phẩm ở siêu thị Quân Thành, quầy thu ngân sẽ tặng một chiếc túi miễn phí với hàng chữ: Chú trọng chất lượng phục vụ nhân dân. Bây giờ sản phẩm của nhà máy rượu bị hạ giá một cách khó giải thích, đây không phải nói siêu thị Quân Thành đang lo lắng về sản phẩm của mình sao?
Chu Dật Quần nghĩ đến tình huống như vậy mà thầm đổ mồ hôi lạnh.