Công nhân vận chuyển phần lớn là người đến từ nông thôn, bọn họ vào thành phố làm công, hơn nữa phần lớn là đồng hương. Tên đứng đầu là Trần Truyền Lôi, là một người đứng đầu trong nhóm.
- Anh bạn, thấy cậu rõ ràng là cán bộ nhà nước, không ngờ lại thân thiết với đám dân đen chúng tôi như vậy.
Trần Truyền Lôi nâng ly bia lên uống một ngụm rồi cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng uống nửa ly bia rồi dùng giọng hời hợt nói:
- Hừ, cái gì mà cán bộ này với cán bộ nọ, không phải các vị lãnh đạo năm xưa cũng là trẻ chăn trâu sao?
Mọi người cùng cười vang, khoảng cách cũng được kéo gần lại.
Sau khi trải qua ba lượt bia thì đám công nhân có chút phấn khởi, nói nhiều hẳn lên, càng thêm tùy tiện với Vương Tử Quân, uống bia xưng anh em, bầu không khí rất nhiệt liệt.
Sau khi mọi người đã có vài phần men say thì một nồi lẩu được đưa lên. Đừng xem thường quán nhậu này cấp bậc không cao nhưng thức ăn làm rất đủ lượng và chất, hương vị cũng cực kỳ thơm nồng. Đây là một nồi lẩu bò, nước dùng sôi sùng sục bốc lên mùi hương thơm ngát, vừa đặt xuống bàn đã tỏa hương khắp bốn phía. Đám người nhanh chóng bị nồi lẩu trước mặt thu hút, ánh mắt tỏa sáng, liên tục múc ra chén, đồng thời không biết ai dùng giọng mơ hồ nói với Vương Tử Quân:
- Anh bạn, ăn mỳ đi, bỏ mỳ vào đi.
Trương Thiên Tâm bình tĩnh nhìn những gì đang xảy ra chung quanh, hắn thật sự rất cảm khái. Những công nhân vận chuyển này không biết gì, thế nhưng hắn lại biết rất rõ người bạn nối khố của mình bây giờ là một cán bộ cấp phó phòng, dù là ông nội hay người bố đã trở thành phó chủ tịch tỉnh của hắn đều phải mở miệng ca ngợi Vương Tử Quân, nói tóm lại thì tương lai cực kỳ tươi sáng. Không ngờ người này lại có thể ngồi cùng một đám nông dân chân lấm tay bùn trò chuyện vui vẻ xưng anh anh em em náo nhiệt như vậy.
Trương Thiên Tâm có lẽ cùng bị bầu không khí chung quanh lây nhiễm, hắn hứng thú cầm đũa, bắt đầu ăn lẩu. Tuy lẩu có hơi cay, thế nhưng hương vị thật sự rất tốt, hắn nhịn không được mà hít hà.
Trần Truyền Lôi nói chuyện với Vương Tử Quân càng lúc càng thân mật, hắn uống cạn ly bia rồi đặt chén mỳ lên bàn cười khổ nói:
- Anh bạn, thành phố này đường rộng lầu cao, cái gì cũng tốt hơn nông thôn, nhưng có một vấn đề tôi cảm thấy không thích, đó chính là bọn họ coi thường nông dân chúng tôi. Anh xem, trong thành phố có nhiều trường học với điều kiện tốt, thế nhưng bọn họ lại không tiếp nhận con em của nông dân vùng quê, nếu không tôi đã sớm đưa vợ con đến đây ở cùng rồi.
Vương Tử Quân gật đầu, hắn biết rõ đó là những lời phát tiết vô tâm của Trần Truyền Lôi, thế nhưng những lời của đối phương lại làm xúc động thần kinh của hắn. Với vị trí của hắn hiện tại thì cần phải làm chút gì đó có ý nghĩa mới được.
Xe tải chạy đi như bay, nhóm người Trần Truyền Lôi cũng tranh thủ vẫy tay từ biệt Vương Tử Quân. Lúc này trên con đường đèn đuốc sáng trưng chỉ còn lại Vương Tử Quân và Trương Thiên Tâm.
- Thiên Tâm, nếu không thì đến chỗ tôi ngủ lại nhé?
Vương Tử Quân nhìn về phía Trương Thiên Tâm rồi khẽ cười nói.
- Thôi, đến chỗ cậu cũng không có chỗ mà ngủ, tôi quay về ổ của mình vậy. Nơi đó trên có trần nhà, dưới có sàn gạch, bên cạnh lại có cô em xinh như tiên, cũng không phải là cuộc sống khổ hạnh như cậu.
Trương Thiên Tâm nói đến đây thì nở nụ cười mập mờ, hắn dùng giọng cực kỳ ẩn ý nói với Vương Tử Quân:
- Này, nếu không thì theo tôi luôn đi. Cuộc sống cũng không nên quá khô khan, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một cặp chị em xinh như hoa, công phu đặc biệt tốt, đẩm bảo cậu không thử không biết, đã thử rồi thì thật sự khó quên.
- Đi chết đi, cậu cho rằng ai cũng như cậu sao? Thích cuộc sống mơ màng rối loạn như vậy à?
Vương Tử Quân vỗ vai Trương Thiên Tâm rồi cười mắng.
- Hì hì hì, thật sự không biết phân biệt, anh bạn ngốc ơi, có đi không đây? Tôi thật sự xem thường cậu.
Trương Thiên Tâm nhảy lên đón một chiếc taxi, hắn bỏ đi với bộ dạng không thể chờ đợi thêm, trước khi đi còn ném cho Vương Tử Quân một ánh mắt khinh bỉ.
- Tiểu tử này.
Vương Tử Quân phất tay với Trương Thiên Tâm, hắn nhìn chiếc taxi màu xanh chở Trương Thiên Tâm chạy ào ào về phương xa rồi lắc đầu, lại thở dài, sau đó chậm rãi đi về phía nhà mình.
Vương Tử Quân đi trên con đường tràn đầy những con gió nhẹ mát mẻ, hắn nghĩ về những gì đã xảy ra hôm nay, hình bóng Âu Dương Dương, Tôn Trạch Hồng và Lâm Thụ Cường liên tục lóe lên trong lòng hắn.
- Nghĩ gì mà mất hồn như vậy? Có phải đang nghĩ đến chuyện xấu gì đó không?
Một âm thanh trong trẻo vang lên sau lưng vương tử quân, hắn quay đầu lại nhìn, thấy một chiếc Santana màu hồng, bên cạnh xe là Trương Lộ Giai. Nàng mặc một bộ quần áo màu xanh ngọc, đang mỉm cười nhìn hắn.
Vương Tử Quân có chút ngây người, sau đó hai người kéo cửa xe ngồi vào bên trong. Trương Lộ Giai đóng cửa thủy tinh lại, lúc này nàng mới dùng giọng oán giận nói:
- Cậu đúng là người không tim không phổi, cậu bận rộn thứ gì mà đến bây giờ còn chưa gọi điện thoại cho chị.
Trương Lộ Giai dùng tay khẽ véo một cái lên vai Vương Tử Quân, gương mặt xinh đẹp có chút ai oán.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Trương Lộ Giai, hắn nở nụ cười hối lỗi, sau đó bàn tay đã rơi lên phần eo của nàng. Lúc này nàng vốn có chút tức giận cũng không nói thêm lời nào, chỉ chăm chú chạy xe về phía trước.
Trương Lộ Giai khẽ mở nhạc, tiếng nhạc nhẹ giống như một dòng nước khẽ chảy róc rách. Nàng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Vương Tử Quân đang ngồi trên vị trí tay lái phụ, sau đó khẽ nói:
- Cậu cần phải quan tâm đến Lâm Thụ Cường, chị nghe nói trước khi cậu đến thì Âu Dương Dương đã chuẩn bị đẩy người này lên chức phó bí thư, chính là vị trí của cậu bây giờ. Nghe nói tổ chức đã thông qua cho Lâm Thụ Cường, thế nhưng cậu lại xuất hiện chen ngang, phá hư con đường phát triển của hắn.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đã sớm có suy đoán về Lâm Thụ Cường, bây giờ được chứng thực qua lời nói của Trương Lộ Giai. Thân trong quan trường thì có rất nhiều chuyện là yêu hận vô cớ, nguyên nhân sinh ra những trò hận thù vô cớ như vậy thường là ngăn cản con đường phát triển của người khác.
Trợ thủ và lãnh đạo rất ít khi trở thành bạn bè chân chính, trong đó có một nguyên nhân quan trọng chính là lãnh đạo thường cản đường trợ thủ. Trên quan trường thì một vị trí có rất nhiều người tranh chấp với nhau, nếu đột nhiên có một người đứng ra ngăn cản mình, điều này thật sự còn làm cho đám người kia cảm thấy khó chịu còn hơn cả cái chết.
- Tôi biết rồi.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn Trương Lộ Giai, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin.
Trương Lộ Giai đối mặt với nụ cười tràn đầy tự tin của Vương Tử Quân thì trong lòng khẽ động, tâầm nghĩ mình vì sao phải lo lắng cho hắn? Người phải lo là Lâm Thụ Cường mới đúng chứ? Vì Vương Tử Quân là người ép cho cả Dương Độ Lục phải khổ sở vì uất nghẹn.
Trương Lộ Giai thầm nghĩ như vậy mà nở nụ cười vui sướng, nàng khẽ lái xe chạy về phía một địa phương yên ắng...
Bảy rưỡi sáng Âu Dương Dương đi đến phòng làm việc của mình, tuy tám giờ mới đi làm nhưng nhiều năm qua nàng đã quen đi làm sớm hơn nửa giờ. Vì thế mà nàng có thêm chút thời gian để chăm sóc cho bản thân, đồng thời còn có thể nhìn qua lịch trình công tác của ngày hôm nay.
Âu Dương Dương đi vào trong phòng làm việc, lúc này Lâm Thụ Cường đã sớm chờ sẵn, hắn mỉm cười đi về phía Âu Dương Dương. Hắn là một tâm phúc của Âu Dương Dương, hắn hầu hạ bí thư Âu Dương rất cẩn thận, nếu nói một cách không khách khí thì rõ ràng còn hơn cả mẹ ruột của mình. Vì bí thư Âu Dương có thói quen đến làm việc khá sớm, thế cho nên Lâm Thụ Cường cũng đến còn sớm hơn, bảy giờ mười đã đến cơ quan, thói quen này giữ mãi cho đến tận bây giờ.
- Chào bí thư Âu Dương.
Lâm Thụ Cường thấy Âu Dương Dương thì cung kính nói, hắn càng không khỏi cúi thấp đầu xuống.
Âu Dương Dương thấy Lâm Thụ Cường thì tùy ý chào một tiếng:
- Thụ Cường, anh đến rất sớm.
Âu Dương Dương nói xong thì đi vào phòng mình. Vài ngày qua tâm tình của nàng cũng không được tốt, chuyện phiền lòng tất nhiên là đề cử Lâm Thụ Cường tiến lên làm phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh.
Âu Dương Dương vốn mở miệng hô hào cho vị chủ nhiệm văn phòng đoàn thanh niên tỉnh đã nhiều năm cống hiến sức lực cho mình, khi thấy kết quả sắp thành công viên mãn, không ngờ cuối cùng lại có kẻ chen ngang. Vì chuyện này mà nàng phải tự mình tìm đến vị bí thư Lưu trước nay rất tán thưởng mình, nhưng đáp án của bí thư Lưu xem như sự việc đã định, lão cũng bất lực.
Đây chính là quyết định của Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong, Âu Dương Dương nghĩ đến đáp án kia mà không khỏi cảm thấy giống như có một ngọn núi áp chế trong lòng. Sự kiện Lâm Thụ Cường sắp được đề bạt đã xôn xao một thời gian trong đoàn thanh niên tỉnh, không ngờ cuối cùng sự việc như ván đóng thuyền đã xảy ra sự cố. Chưa nói đến phương diện Lâm Thụ Cường cảm thấy rất thất lạc, nhưng uy tín của Âu Dương Dương ở đoàn thanh niên tỉnh cũng gặp phải tổn thất khó thể cứu vãn, hơn nữa còn có rất nhiều hiệu ứng mặt trái thi nhau kéo đến, thật sự rất khó đánh giá.
Âu Dương Dương là một người phụ nữ có thể bò lên vị trí bí thư đoàn thanh niên tỉnh, tất nhiên nàng không phải loại đầu đường xó chợ. Nàng biết rõ tâm tư của vài vị phó bí thư trợ thủ của mình, vì vậy trước nay nàng luôn biểu hiện cực kỳ cường thế, sau nhiều lần tranh chấp thì nàng đã xác lập địa vị nói một không hai ở đoàn thanh niên tỉnh. Không ngờ vì sự kiện Lâm Thụ Cường đề bạt lần này mà uy vọng của mình chẳng những không tăng, ngược lại còn giảm sút nghiêm trọng.
Nếu so ra thì Vương Tử Quân đến công tác càng làm cho nàng phải đề phòng cao độ. Trước khi Vương Tử Quân đến nhận công tác thì Âu Dương Dương đã tìm hiểu sơ lược về trợ thủ mới của mình mà biết được vài phần đại khái. Nghe nói người này khi còn là chủ tịch huyện thì cực kỳ cường thế, một người đàn ông cường thế cực mạnh như vậy tham gia vào đội ngũ của mình, đối phương sẽ tình nguyện cúi người thuần phục sao?
Trong đầu Âu Dương Dương lóe lên nhiều ý nghĩ, nàng chợt nghĩ đến một chuyện phiền lòng, đó chính là chuyện nhà máy in của tạp chí thanh niên bị phá sản. Khi số báo của tạp chí thanh niên liên tục giảm sút thì nhà máy in cũng ngày càng kém, cuối cùng biến thành một gánh nặng mà vứt bỏ đi cũng không xong của đoàn thanh niên tỉnh. Dựa theo văn kiện của tỉnh ủy thì nhà máy in phá sản là chuyện khó thể tránh được, nhưng vấn đề liên quan đến công nhân viên thì thế nào? Đám người kia động một chút là kéo nhau đi kêu oan, thật sự làm cho nàng khốn khổ khốn nạn.
Âu Dương Dương nghĩ đến tình huống hôm qua thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh gọi mình đến nói chuyện, tuy thái độ của lãnh đạo là bao dung ôn hòa nhưng giọng điệu lại cực kỳ chân thật đáng tin. Đó chính là mình phải cực kỳ cố gắng, phải sắp xếp thỏa đáng cho đám công nhân kia, không được để bọn họ tiếp tục kêu oan tập thể, kêu oan vượt cấp rồi phát sinh ra nhiều tai họa ngầm. Lúc này ổn định áp đảo tất cả, chuyện kêu oan không cho xảy ra, nếu không làm tốt công tác này thì sẽ ảnh hưởng đến đại cục của toàn huyện.
Thái độ của văn phòng khối chính quyền tỉnh chính là thái độ của chủ tịch Hào Nhất Phong, nếu bây giờ Âu Dương Dương còn có ý nghĩ muốn tiến lên một bước, như vậy nàng phải coi trọng thái độ của lãnh đạo mình.
- Lâm Cường, hai ngày nay không có chuyện gì chứ?
Âu Dương Dương có thói quen xem đoàn thanh niên tỉnh là nhà của mình, còn nàng chính là người trụ cột gia đình này.
Lâm Thụ Cường đặt một ly trà nóng lên mặt bàn làm việc của Âu Dương Dương, sau đó hắn thẳng thắn nói:
- Bí thư Âu Dương, thật sự không có chuyện gì lớn, chỉ là mọi người bàn luận khá nhiều về phó bí thư Vương Tử Quân.
- Sao? Người bên dưới xoi mói bàn luận về lãnh đạo cũng không phải là hiện tượng tốt, cần phải xử lý bầu không khí này thật mạnh tay.
Âu Dương Dương nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó nàng dùng giọng nghiêm túc nói.
Lâm Thụ Cường cười nói:
- Bí thư Âu Dương nói đúng.
Tuy Lâm Thụ Cường gật đầu xưng vâng nhưng cũng không vì vậy mà dừng lại, hắn nói tiếp:
- Tất cả mọi người nói đoàn thanh niên tỉnh chúng ta có một vị lãnh đạo trẻ tuổi như vậy, nhất định sẽ mang đến cho cơ quan chúng ta một luồng gió tươi mát.
Lâm Thụ Cường có thể mang đến niềm vui cho Âu Dương Dương, tất nhiên hắn phải là người hiểu rõ về tính cách của bí thư Âu Dương. Hắn biết rất rõ ràng, Âu Dương Dương noi chuyện đường hoàng như vậy nhưng trong lòng lại cực kỳ thích nghe những âm thanh phát ra trong đơn vị, tất nhiên kể cả những tin tức nhỏ nhặt như thế này.
- Các đồng chí nói rất đúng, phó bí thư Vương là cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi, chúng ta cần phải đẩy mạnh giúp đỡ công tác.
Âu Dương Dương không khỏi gõ ngón tay lên mặt bàn rồi nói.
Lâm Thụ Cường biết mình đã thành công trong phương án thoa thuốc nhỏ mắt cho Vương Tử Quân, hắn biết rõ tính cách lãnh đạo trực tiếp của mình, thế là nói tiếp:
- Bí thư Âu Dương, tôi thấy hai ngày qua chị đã rất bận rộn vì chuyện của tạp chí thanh niên, như vậy rất uổng phí tinh thần.
- À, lãnh đạo tỉnh rất xem trọng, tôi nào dám lơ là? Cũng không biết anh Hào ở tạp chí thanh niên làm ăn thế nào mà để cho công nhân viên hai lần ba lượt đến khối chính quyền tỉnh kêu oan là thế nào?
Âu Dương Dương không khỏi đưa tay xoa xoa thái dương, bày ra bộ dạng cực kỳ đau đầu.
- Bí thư Âu Dương, ôi, vì ngài mỗi ngày đều trao đổi với khối chính quyền tỉnh về vấn đề này nên không quan tâm đến những vấn đề khác, thật sự không có ngài tọa trấn thì cũng không được. Theo tôi thấy thì ngài nên cho ra quyết sách, không phải việc gì cũng tự mình xử lý, chỉ cần ngài cho ra chỉ thị rồi sau đó chỉ huy điều hành là được. Còn vấn đề chấp hành, ngài hoàn toàn có thể ủy quyền cho các vị phó bí thư như Vương Tử Quân đi xử lý. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lâm Thụ Cường thấy thời cơ đã đến, hắn nhanh chóng vứt ra ý nghĩ của mình tối hôm qua cho Âu Dương Dương.
Để cho nhóm phó bí thư Vương Tử Quân đi làm, hai mắt đờ đẫn của Âu Dương Dương chợt sáng lên, Lâm Thụ Cường không có hứng thú với một kẻ chen ngang như Vương Tử Quân, điều này thì Âu Dương Dương biết rất rõ.