Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bí thư Vương, anh cứ yên tâm, sau này tôi sẽ quản giáo tốt tiểu tử kia, nếu hắn còn dám tái phạm, tôi sẽ đích thân giao hắn cho mẹ vợ.

Triệu Liên Sinh nói như vậy làm cho đám người nơi đây tức cười, câu nói "mẹ vợ" rất dễ làm cho người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái. Vì trong dân gian có lưu truyền một câu nói dùng để miêu tả cán bộ nông thôn: Cán bộ xã bận rộn giúp đỡ người nghèo, ăn sạch gạo cứu tế, đứng đầu thôn đưa mắt nhìn, trong thôn đều là "mẹ vợ", trời làm nhà đất làm giường, một năm sinh ra cả ổ chủ tịch!

Triệu Liên Sinh thấy moi người cười xì một tiếng thì cũng nhớ đến câu nói trên, thế là mở miệng nói:

- Mọi người nghĩ đi đâu rồi vậy? Tư tưởng không thuần khiết đấy nhé!

Bàn rượu hôm nay khá vui vẻ, mọi người bàn bạc thảo luận và tán dóc hơn ha giờ, sáu chai rượu Giang Châu đã bị uống cạn, người nào mặt mũi cũng đỏ ửng, đi lại liêu xiêu. Điều này làm cho Vương Tử Quân thầm cảm thấn, đây rõ ràng là những chiến sĩ khảo nghiệm rượu cồn.

Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình và cảm thấy có hơi váng đầu, hắn vỗ vỗ gáy, rót một ly nước, sau khi uống vào thì đầu óc lại có hơi mơ hồ. Lúc này ánh mặt trời giờ chiều vàng rực chiếu vào cửa sổ, có một đàn chim bay qua khu ủy ban, không gian thoáng đãng và yên ắng. Vương Tử Quân nằm trên giường, ánh nắng ấm áp của mùa thu chiếu lên người, vẻ mặt mơ hồ, tất nhiên cảm thấy ngủ trưa là một chuyện hạnh phúc.

- Tút, tút, tút!

Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân miễn cưỡng cầm lấy điện thoại, hắn vừa alo một tiếng thì đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nữ.

- Alo, chào anh, mọi việc đều đã làm tốt, anh xem, khi nào thì anh rảnh? Chúng ta ký hợp đồng nhé?

Một giọng nữ dịu dàng vang lên giống như có ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất.

"Ai vậy?"

Vương Tử Quân trố mắt lên, sau đó hắn chợt nghe thấy âm thanh trách móc:

- Xem ra anh đúng là quý nhân hay quên, tôi là Tần Hồng Cẩm đây.

Vương Tử Quân vừa nghe nói là Tần Hồng Cẩm thì chợt nhớ đến người phụ nữ trưởng thành cơ trí và khôn khéo giỏi giang kia, nàng sinh ra cho hắn một cảm giác rất kỳ dị: Giống như một người phụ nữ không tuổi vậy. Hắn không biết rõ nàng đã bao nhiêu tuổi, vì nàng có khi ung dung lạnh nhạt, có khi giống như trải qua phong sương, có khi lại vội vội vàng vàng không biết làm sao giống như một cô gái chưa bao giờ rời xa cha mẹ, điều này thật sự rất khó hiểu. Nhưng cô nàng là một người giỏi kinh thương, còn là một cô gái thông minh, lại còn rất quyến rũ mê người.

Chẳng hiểu sao khi nghĩ đến Tần Hồng Cẩm thì Vương Tử Quân chợt nhớ đây là một người phụ nữ cơ thể mảnh khảnh như cành liễu, vòng eo dịu dàng nhỏ nhắn mềm mại, trước ngực lượn lờ cao vút. Hắn đã qua hai đời, đã không biết qua bao núi bao đèo, nhưng người phụ nữ kia giống như một đóa sen vào mùa hè, thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn trong lúc đêm tối, hơn nữa còn tỏa ra mùi hương ngây ngất.

Vương Tử Quân nở nụ cười tự giễu, lúc này hắn chợt nghĩ ra vấn đề, đó là mình không phải gặp mặt đã yêu, nhưng có thứ gì đó ẩn giấu trong người hắn, đây là một thứ kiểu như bản năng, không phải hắn có thể khống chế được, đó là tình dục.

- À, thì ra là cô, hợp đồng gì?

Vương Tử Quân lúc này đang có hơi choáng váng, thế là dùng giọng không quan tâm hỏi.

Giọng điệu của Tần Hồng Cẩm ở bên kia trở nên không được dễ nghe, nàng dùng giọng lạnh lùng cứng rắn nói:

- Này, anh nhìn lại mình xem, máy bay cũng không nhanh bằng anh đổi ý, vài ngày trước không phải anh nói sẽ vay tiền giúp tôi sao? Sau đó đầu tư mỗi người một nửa cổ phần...

Vương Tử Quân thật sự là quên mất chuyện này.

Những ngày qua Vương Tử Quân thật sự quá bề bộn, hắn tự biết mình đuối ý, thế nên cười nói:

- À, thiếu chút nữa thì quên mất, đã vay được chưa?

- Đã rút tiền lâu rồi, tháng sau sẽ lắp đặt thiết bị, trước mắt công trình sắp kết thúc, vài ngày nữa chuẩn bị khai trương, vì vậy muốn cùng anh ký một phần hợp đồng.

Tần Hồng Cẩm cũng không dám đắc tội Vương Tử Quân, thấy đối phương nói lời xin lỗi thì cũng thuận tiện đổi giọng. xem tại TruyenFull.vn

- Khai trương? Cô định làm gì?

- Anh nói tôi mở siêu thị, tôi đã khảo sát rồi, cảm thấy ý này rất hay, cứ làm vậy đi.

Vương Tử Quân nghe Tần Hồng Cẩm nói sẽ làm theo lời mình, sẽ mở siêu thị, hắn không khỏi nở nụ cười. Hắn biết rõ một câu: Có trước chiếm ưu thế, lúc này siêu thị là một thứ khá mới mẻ, sẽ có thị trường lớn, mình và Tần Hồng Cẩm dẫn đầu tiến vào ngành sản xuất bán lẻ, tuyệt đối tìm được lợi nhuận.

- Được, chờ đến lúc cô khai trương siêu thị thì tôi sẽ đến xem.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó nhanh chóng cho ra quyết định.

- Không phải là siêu thị của tôi, là của chúng ta.

Tần Hồng Cẩm nghiêm trang uốn nắn lời nói của Vương Tử Quân, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó lại có chút xấu hổ, cuối cùng thì cúp điện thoại.

Lúc này ở thành phố Giang Thị cách đó vài trăm dặm, một người phụ nữ mặc tây trang đang nói với chiếc điện thoại:

- Đúng là không có lương tâm, mới đó đã quên mình rồi.

Tần Hồng Cẩm lúc này đang cảm thấy rất bực bội, đúng lúc một cô gái mặc trang phục công sở đi đến:

- Giám đốc Tần, đại biểu của công ty nước giải khát Đạt Đạt đã đến.

Tần Hồng Cẩm chợt giật mình, sau đó mới thanh tỉnh lại. Khi thấy gương mặt quen thuộc của người phụ nữ trung niên vừa là thầy vừa là bạn trước mắt, gương mặt nhỏ nhắn của nàng chợt căng phồng len, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái lạnh băng.

...

- Được, tôi sẽ đi gặp anh ấy.

Đồn công an xã, Triệu Tứ Dược đang nhíu mày, trong đầu là những suy nghĩ bức bối. Hắn đang rất phiền, những ngày nay sinh ra cảm giác uống nước lạnh sinh ra nấc cục, không làm gì thuận lợi, đây cũng không phải vì dưới quê xuất hiện vấn đề về trị an, vấn đề là người kia nhanh chóng quật khởi.

Vì có được sự giúp đỡ của Triệu Liên Sinh nên Triệu Tứ Dược là người nổi tiếng ở xã, nhưng khi thanh danh của Vương Tử Quân càng lúc càng lớn thì hắn chợt cảm thấy uy hiếp.

- Đồn trưởng Triệu, có gì bận rộn sao?

Cánh cửa khép một nửa bị đẩy ra, chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình Trương Long Phẩm đi vào, người này chỉ cao mét sáu nhưng có bụng của phật Di Lặc, nhìn qua rất buồn cười.

- Chủ nhiệm Trương, ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy? Mời anh vào đây, mời ngồi.

Triệu Tứ Dược thấy Trương Long Phẩm thì cũng không dám chậm trễ, cười ha hả đứng lên nói.

- Đồn trưởng Triệu, tôi thật sự là không có việc không lên điện tam bảo. Vừa rồi bí thư Vương nói đến đồn công an yêu cầu hai đồng chí đi theo trợ giúp, chúng tôi sẽ xuống thôn Tiểu Loan, đưa một hộ siêu sinh về.

Những chuyện này Triệu Tứ Dược đã làm rất nhiều, nhưng hôm nay nghe Vương Tử Quân phân phó thì trong lòng càng thấy đè nén, không biết thế nào mà cơn giận chợt bùng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK