Vương Tử Quân khẽ cười cười với Trương Hợp Tuân rồi thản nhiên nói.
Trương Hợp Tuân nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, trên mặt chợt lộ ra vẻ kích động:
- Bí thư Vương quá khiêm tốn rồi, điều này thật sự làm tôi bội phục. Nhưng tâm tư của con người trước nay căn bản không giống nhau, bí thư Vương, có vài lời tôi vốn không muốn nói, nhưng bây giờ tôi cảm thấy nếu không nói thì thật sự phải xin lỗi sự tín nhiệm của ngài với tôi.
- Bí thư Vương, ngài vì hạng mục đường sắt Mân Cô mà xung phong liều chết ở trận tuyến, có nhiều người không nói lời hỗ trợ với ngài, còn muốn đứng phía sau ngáng chân. Đối với những người này tuy không muốn nói sẽ có trừng phạt, thế nhưng bí thư Vương đối mặt với những người như vậy, nhất định phải cẩn thận hơn một chút mới được.
Trương Hợp Tuân nói rất kích động, Vương Tử Quân nhìn Trương Hợp Tuân và cũng trầm giọng nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Cám ơn bí thư Trương đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ chú ý.
Hai người nói không quá lớn thế nhưng những người khác trong xe cũng nghe thấy rõ ràng. Những người như cục trưởng Hà Tiến Chung lại giống như không nghe thấy, còn Hà Khởi Duệ lại khẽ nhíu mày.
Sau khi nghỉ ngơi trong khách sạn một lúc, đám người Vương Tử Quân được Hà Tiến Chung sắp xếp dùng cơm. Bữa cơm này Trương Hợp Tuân và Lữ Hâm Sâm liên tục mời rượu Vương Tử Quân, dùng biểu hiện để chứng minh lòng kính phục của mình.
Vương Tử Quân cũng khẽ uống vui vẻ với những lời mời của Trương Hợp Tuân và Lữ Hâm Sâm, sau vài lượt rượu thì hắn cũng thật sự có vài phần men say.
- Tút tút tút.
Khi mọi người đang uống rượu khá vui vẻ thì chuông điện thoại vang lên. Vương Tử Quân nhìn qua bốn phía, chợt thấy Kim Điền Lạc lấy điện thoại ra. Sau khi nhìn dãy số thì Kim Điền Lạc khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó đi ra ngoài cửa.
Hai phút sau Kim Điền Lạc đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi là trưởng phòng Ngô của phòng văn thư khối chính quyền tỉnh gọi điện thoại đến, nói là có người ở thành phố chúng ta gửi đơn kêu oan.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói:
- Là ai?
- Giang Tiểu Vinh, cô ấy phản ánh chuyện của chồng mình là Nhiếp Vinh Quân.
Kim Điền Lạc hầu như nói nhỏ hơn, lúc này trong phòng không có ai tiếp tục lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Tử Quân.
Giang Tiểu Vinh đi đến kêu oan ở phòng văn thư khối chính quyền tỉnh, trước đó Vương Tử Quân ở trên máy bay còn suy nghĩ về sự kiện Giang Tiểu Vinh, bây giờ hắn thả lỏng hơn một chút. Thế nhưng hắn cũng không tỏ thái độ gì ở sự kiện này, hắn chỉ khẽ nói:
- Đối với chuyện này thì trước đó giải quyết thế nào?
- Bí thư Vương, ban ngành công an đã có định luận về sự kiện của Nhiếp Vinh Quân.
Kim Điền Lạc khẽ nhìn thoáng qua Hà Tiến Chung cách đó không xa rồi khẽ nói.
Kim Điền Lạc nói những lời này thật sự rất có trình độ, Vương Tử Quân có thể căn cứ vào đó mà tìm ra được ý nghĩa ẩn sâu bên trong. Hắn hiểu vị thư ký trưởng đang dần dựa về phía mình nói rằng chuyện này không nên hỏi sâu vào hiện tại.
Tuy Vương Tử Quân không biết lý do là gì, thế nhưng hắn hiểu được lời nói tránh hại tìm lợi của Kim Điền Lạc. Dù sao thì sự kiện Nhiếp Vinh Quân tự sát cũng không phát sinh trong nhiệm kỳ của mình, Nhiếp Vinh Quân chết thế nào cugnx không có ảnh hưởng nào với mình, nếu mình xâm nhập vào bên trong, như vậy sẽ đắc tội với không phải chỉ là một hai người.
Nhưng chẳng lẽ mình trơ mắt nhìn sự kiện này chấm dứt như vậy được sao? Vương Tử Quân sờ lên chân mày của mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Anh cho đồng chí của phòng văn thư thành phố chúng ta lên tỉnh nhận đơn tố cáo, đồng thời cho ban ngành kiểm tra giám sát điều tra lại sự cố vỡ đập.
Kim Điền Lạc chợt sững sờ, hắn không tin Vương Tử Quân không nghe rõ ý nghĩa lời nói của mình, nhưng bây giờ sau khi nghe rõ ý nghĩa lời nói của mình mà bí thư Vương vẫn cho ra sắp xếp như vậy chỉ có thể nói rõ một vấn đề. Hắn là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, hắn cũng không xa lạ gì sự kiện đã từng gây náo động thành phố La Nam, trong sự kiện này có liên quan đến ai, hắn lại càng biết không ít. Cũng chính vì điều này mà hắn mới khuyên Vương Tử Quân không nên động vào, nhưng bây giờ Vương Tử Quân tỏ thái độ chính là không dễ dàng buông bỏ sự kiện này.
- Vâng, bí thư Vương.
Kim Điền Lạc chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn càng cảm thấy ý nghĩa sâu sắc trong sắp xếp của Vương Tử Quân. Hắn có chút chần chừ, cuối cùng cầm lấy điện thoại đi ra ngoài cửa.
- Bí thư Trương, trưởng phòng Lữ, cục trưởng Hà, chúng ta cùng nâng ly, uống xong ly này xem như tan tiệc.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên cười nói với nhóm người Trương Hợp Tuân.
Nhóm người Trương Hợp Tuân thật sự bị hấp dẫn vì những lời giữa Vương Tử Quân và Kim Điền Lạc, bây giờ nghe được lời của bí thư Vương thì nhanh chóng nâng ly rượu lên. Những chiếc ly trong suốt được đưa lên giữa không trung, ngay sau đó là một tiếng keng nho nhỏ.
Vì mới có một cơn mưa nên bầu không khí thành phố La Nam có vẻ khá tươi mát, nếu như so sánh về bầu không khí thì thành phố La Nam có thể nói là xếp hạng đầu trong mười thành phố tỉnh Sơn Nam.
Thế nhưng quần chúng nhân dân cũng không mong muốn tiếp nhận điều này, tuy bầu không khí tốt đại biểu cho người dân được hít thở không khí trong lành, thế nhưng cũng đại biểu cho phương diện kinh tế không phát đạt. Đừng nói là trong huyện, bây giờ thành phố La Nam cũng không có vài xí nghiệp phát triển tốt. Thế cho nên số liệu báo cáo của thành phố La Nam là rất kém, dù đám người viết báo cáo có là bút thần cũng không thể nào đột nhiên vẽ ra vài con số tốt đẹp cho các xí nghiệp trong thành phố được.
Bầu không khí thành phố La Nam hôm nay có chút đặc thù, một đám cán bộ đi lại ngoài cổng ủy ban đều rất nhẹ nhàng, những người thích nghị luận cũng ngậm miệng, dù gặp mặt nhau cũng chỉ vội vàng gật đầu, căn bản không dám nói nhiều.
Bí thư Vương đã quay về, bí thư không những tiếp tục giữ hạng mục đường sắt Mân Cô cho thành phố La Nam, còn nắm thêm một quy hoạch đường sắt nam bắc đi qua La Nam, dựa vào thành tích như vậy, lần này bí thư Vương hầu như là vương giả quay về.