May mà người kia sắp lui ra đến nơi, lần này không bằng mình lợi dụng cơ hội nói với bí thư Sầm, để cho người kia sang công tác ở mặt trận tổ quốc cho rồi. Hắn thầm có ý nghĩ như vậy, thế là nụ cười trên mặt càng sáng lạn. Hắn tiến lên nghênh đón Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Hà, gần đây anh bận rộn gì vậy? Mỗi lần gặp mặt thì anh đều bận rộn như thế.
- Chào chủ tịch Cố. Hà Kiến Chương thấy Cố Tắc Viêm thì cũng không có ý dừng lại, hắn chỉ thuận miệng nói: - Bây giờ tình hình hạn hán đang khá nặng nề, tôi đang tranh thủ tài chính chống hạn. Chủ tịch Cố, anh xem có thể cho ra biện pháp gì giúp đỡ chúng tôi một chút được không?
- Tôi cũng không quản khối tài chính! Chủ tịch Hà, anh nên đi tìm bí thư Vương thì hơn. Cố Tắc Viêm nhìn hình bóng vội vàng của Hà Kiến Chương, trong lòng càng thêm không thoải mái. Hà Kiến Chương này đến lúc nào rồi mà gặp mình vẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu như vậy? Anh là người gần đất xa trời, còn không thèm quan tâm đến tôi, anh nghĩ mình là ai?
Cố Tắc Viêm nhìn hình bóng của Hà Kiến Chương biến mất àm không khỏi đón đầu một nhân viên công tác hỏi: - Chủ tịch Hà vừa rồi đi gặp ai vậy?
Nhân viên công tác bị Cố Tắc Viêm nhìn vào chằm chằm, hắn do dự giây lát rồi dùng giọng thành thật nói: - Vừa rồi tôi thấy chủ tịch Hà đi đến phòng làm việc của bí thư Vương.
Cố Tắc Viêm nghe nói Hà Kiến Chương vừa vào phòng làm việc của bí thư Vương thì càng như bị nghẹn cái gì đó nơi cổ, thế nhưng lúc này hắn không thể biểu hiện gương mặt như vậy trước mắt thủ hạ. Hắn khẽ cười với người này, sau đó chậm rãi đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
- Chủ tịch Tắc Viêm, anh đi gặp bí thư Sầm sao? Khi Cố Tắc Viêm đang suy xét vài vấn đề, chợt có người lên tiếng chào hỏi. Hắn có chút kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu thấy Vi Yến Qui từ trên lầu đi xuống, theo sau là kinh tế và một nhóm nhân viên công tác, thật sự là một đám người.
Sau khi trò chuyện với nhau ở thủ đô lần trước thì mối quan hệ giữa Cố Tắc Viêm và Vi Yến Qui đã đạt đến độ cao mới, lúc này thấy Vi Yến Qui thì hắn không khỏi cười ha hả nói: - Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của bí thư Sầm, thế nên tôi phải đi sang một chút.
Cố Tắc Viêm nói ra những lời này rõ ràng là bịa đặt, nhưng hắn nói cực kỳ trấn tĩnh, không có chút biểu hiện khác thường. Hắn sở dĩ nói như vậy chính là vì muốn cho Vi Yến Qui biết mình trong ý nghĩ của bí thư Sầm là như thế nào, có độ nặng ra sao. Dù sao thì cũng không có vài người được bí thư Sầm đặc biệt gọi điện thoại như vậy.
Vi Yến Qui không thể nào hỏi Sầm Vật Cương về việc này được, vì thế đây là một thủ đoạn nhỏ có tác dụng của Cố Tắc Viêm, lúc cần thì phải dùng.
Sau khi nói xong thì Cố Tắc Viêm còn quan sát phản ứng của Vi Yến Qui, thấy gương mặt của đối phương căn bản là bất động, không có phản ứng, nhưng trong mắt có vài phần âm trầm.
- Ha ha, tôi quên anh là người bận rộn, tôi đang chuẩn bị mời anh đến phòng làm việc của tôi bàn vài vấn đề. Vi Yến Qui chợt khôi phục lại như thường, hắn tươi cười nói với Cố Tắc Viêm.
Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Thật là không khéo, thế này đi, bí thư Vi, tối nay nếu ngài có rảnh thì hai ta uống vài ly, đã lâu rồi tôi chưa có cơ hội báo cáo tư tưởng cho ngài.
- Tốt, như vậy tối nay chúng ta bàn luận một chút. Tắc Viêm, những ngày an nhàn của anh đã đến rồi, tuy chỉ là tiến lên một bước nhỏ nhưng dù sao cũng phải chúc mừng anh. Vi Yến Qui nói rồi khẽ nở nụ cười nhàn nhạt.
Cố Tắc Viêm thật sự sảng khoái vì lời nói của Vi Yến Qui, dù sao thì ép người a phải nói ra cũng có nội dung khác biệt. Nhưng hắn vẫn bày ra bộ dạng khoát tay áo nói: - Chuyện này còn chưa có kết luận, xem anh nói gì kìa, nếu nói chúc mừng thì phải là bí thư Vương, vài ngày nữa không phải anh ấy sẽ từ phó lên chính sao?
Vi Yến Qui biết rõ sự khác biệt giữa chữ phó và chữ chính, hắn không nói gì thêm, chỉ cười ha hả đi xuống lầu.
Cố Tắc Viêm nhìn Vi Yến Qui rời đi mà vẻ mặt có thêm vài phần ngưng trọng, sau khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Vi Yến Qui, hắn nhanh chóng đi về phía lầu ba. Tuy rất nhiều người thấy hắn vẫn mở lời nịnh nọt, thế nhưng hắn cũng biết mình không thể phớt lời Vi Yến Qui, mà chính hắn cần phải vận dụng sức lực với bí thư Sầm ở bên kia.
Trong phòng họp số ba tỉnh ủy Mật Đông, lúc này đã có đầy người đang ngồi, thế nhưng so với thế cục điều hoa trước kia, bây giờ người trong phòng họp chia làm hai phái. Không, phải xem đó giống như xu thế giữa hai địa phương với nhau.
- Cán bộ tỉnh Nam Giang thật sự rất trẻ tuổi. Trưởng phòng tổ chức thành phố Đồng Lục là Mễ Thần Thịnh khẽ nói với chủ tịch Cao Đại Hòa ở bên cạnh.
Cao Đại Hòa khẽ gật đâu, hắn cũng không nói lời nào. Vì hội nghị lần này vốn phải là Lôi Hợp Tuấn tham gia, vì Lôi Hợp Tuấn có chuyện nên hắn mới là người đến thay. Lúc này thành phố Đồng Lục sẽ phải tiếp nhận hơn hai mươi cán bộ, sắp xếp cuộc sống cho số cán bộ này căn bản là một công tác rất quan trọng.
Tuy Cao Đại Hòa đang đánh giá đám cán bộ Nam Giang, thế nhưng tâm tư của hắn lại đặt lên phần tin tức mình vừa nhận được. Chủ tịch Đường được điều lên quốc hội, bí thư Vương cũng sẽ tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh.
Tin tức này tuy chỉ liên quan đến hai người, thế nhưng sẽ làm cho cục diện chính trị ở Mật Đông biến hóa, biết đâu những cơn địa chấn tiếp theo sẽ bắt đầu từ những dư chấn vào lúc này? Hơn nữa sẽ làm cho đám quan viên địa phương như bọn họ có người bay cao có người suy sụp, địa vị cũng sẽ biến hóa? Người thường nhìn vào thì thấy Vương Tử Quân đã sớm là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch tỉnh, đây là một việc tốt, thế nhưng đối với đám người hiểu rõ tình hình chính trị Mật Đông, bọn họ biết rõ Vương Tử Quân tiến lên tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh vào lúc này căn bản là có thế cục không được tốt.
Xem ra trong này có một số vấn đề mà nhóm người mình không thể nào nắm bắt được. Cao Đại Hòa thầm cảm khái, sau đo hắn nói với Mễ Thần Thịnh: - Phòng tổ chức các anh có phương án nào sắp xếp cho số cán bộ xuống giữ chức này hay không?
- Có phương án, thế nhưng phương diện thao tác thì còn cần hội nghị thường ủy thông qua. Mễ Thần Thịnh cười nói với Cao Đại Hòa.
Cao Đại Hòa khẽ gật đầu, hắn không nói gì thêm. Mễ Thần Thịnh là người của Lôi Hợp Tuấn, tuy biểu hiện khách khí với hắn, thế nhưng thực tế thì lại không cùng lòng. Lôi Hợp Tuấn bây giờ lại theo sát Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ không dám sắp xếp qua loa cho đám cán bộ Nam Giang này, thậm chí sẽ có một khả năng, sẽ có sắp xếp cao hơn tiêu chuẩn của các thành phố khác.