Hào Nhất Phong khoát tay áo trầm giọng nói.
“ Ngày mai nói chuyện? Cái này giống như có chút vi phạm nguyên tắc! “
Hứa Tiền Giang nhìn gương mặt âm trầm của Hào Nhất Phong, lão thật sự không muốn đi sâu vào rủi ro này, nhưng chỉ cần lão không nói gì, cho dù người ta biết rõ ràng cũng không thể tìm ra được vấn đề.
- Bí thư ngài khi nào thì mở hội nghị thường ủy?
Hứa Tiền Giang trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
- Cuối tuần tôi có một hội nghị cần phải về thủ đô, hôm nay là thứ ba, tôi thấy đến thứ sáu mở hội nghị thường ủy, coi như quyết định sự việc lần này.
Hào Nhất Phong suy nghĩ rồi trầm giọng nói.
Xem ra lời nói của Vương Tử Quân làm cho bí thư Hào Nhất Phong quyết chí ra tay nhanh gọn, mà lời nói của Vương Tử Quân cũng thật sự làm cho người ta đau đầu. Hứa Tiền Giang nghĩ đến lời nói của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi xuất hiện vài lời oán trách.
Hứa Tiền Giang rời khỏi phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, sau đó lão đi xuống cầu thang, vừa đúng lúc gặp mặt Quan Vĩnh Hạ. Lão cười cười nói với Quan Vĩnh Hạ:
- Thư ký trưởng Vĩnh Hạ, anh đến báo cáo công tác với lãnh đạo sao?
- Tất nhiên là báo cáo công tác, một thư ký trưởng như tôi không phải chỉ có nhiệm vụ là báo cáo công tác sao?
Quan Vĩnh Hạ nói rồi hỏi:
- Lúc này tâm tình của bí thư Nhất Phong thế nào?
Hứa Tiền Giang hiểu rõ tâm tình của bí thư Nhất Phong, lão khẽ nói:
- Thật sự không vui cho lắm.
- Vậy cũng thảm thương cho tôi, Vương Tử Quân đến báo cáo với tôi vài vấn đề, nếu tôi báo cáo cho bí thư Nhất Phong, chẳng phải đổ dầu vào lửa sao? Có lẽ bí thư Hào sẽ càng thêm tức giận.
Quan Vĩnh Hạ lắc đầu rồi khẽ lẩm bẩm:
- Vương Tử Quân này thật sự là ma vương thích gây họa, cậu ta ở tỉnh Chiết Giang đang tốt, sao lại chạy sang tỉnh Sơn Nam chúng ta?
Quan Vĩnh Hạ vừa lắc đầu vừa cất bước lên lầu.
Vương Tử Quân bôn ba hai ngày ở thành phố Sơn Viên, những người nên gặp đã gặp một lượt. Đừng nói là là người có quan hệ thân thiết như Trương Đông Viễn, dù là người không có kết giao gì với Vương Tử Quân như bí thư thị ủy Sơn Viên La Nhân Uy, Vương Tử Quân cũng đến gặp một lần.
Khi gặp mặt thì Vương Tử Quân chỉ nói ra một việc, đó là mong các vị lãnh đạo giúp đỡ công tác của thành phố La Nam, để cho Lý Quý Niên tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ tịch thành phố La Nam, kính xin lãnh đạo cẩn thận khi đề bạt Lục Ngọc Hùng.
Nhưng có rất ít người đáp lại lời nói của Vương Tử Quân, bọn họ là lãnh đạo tỉnh ủy, có thể nói chỉ cần có một chiếc lá vàng rơi xuống trên vũ đài chính trị tỉnh Sơn Nam, bọn họ đều biết là do ngọn gió nào thổi đến. Bí thư Hào Nhất Phong đã muốn điều chỉnh ban ngành thành phố La Nam, như vậy thời gian sống khá giả của Vương Tử Quân ở thành phố La Nam là không còn nhiều. Điều này hầu như là người nào cũng biết rõ, thế cho nên bọn họ không ai tình nguyện vì một vị trí chủ tịch thành phố La Nam mà cố ý gây khó cho Hào Nhất Phong.
Vì thế có rất ít người phản ứng lời kêu gọi của Vương Tử Quân, Trương Đông Viễn không rõ tính toán của Vương Tử Quân, lão còn mở miệng mắng cho một trận. Lão yêu cầu Vương Tử Quân phải quay về thành phố La Nam, phương diện nhân sự là thuộc về tỉnh ủy, tốt nhất là không nên trộn lẫn vào, hành vi của hắn lần này rõ ràng là một biểu hiện không trưởng thành chính trị.
Vương Tử Quân biết rõ sự quan tâm của Trương Đông Viễn, thế nhưng lúc này kế hoạch của hắn đã lên dây, mà sự việc này càng ít người được biết càng tốt. Vì thế hắn tuy mở miệng đảm bảo với Trương Đông Viễn, thế nhưng hắn vẫn cố ý làm cho xong việc của mình, sau đó mới quay về thành phố La Nam.
Trên đời không có bức tường nào chắn hết gió, quan trường lại càng không có thứ gì được gọi là bí mật, sự kiện Vương Tử Quân hoạt động ở thành phố Sơn Viên đã được truyền đi khắp nơi. Tin tức cũng truyền về thành phố La Nam, khắp nơi bùng lên mưa gió.
Bí thư Vương lần này xem như thảm bại quay về, chẳng những không có được sự ủng hộ của lãnh đạo tỉnh, hơn nữa còn bị cho ra những lời nhận xét không tốt ở phương diện đề bạt bí thư Lục, lại bị lãnh đạo phê bình. Còn có người càng há miệng khoa trương, nói rằng khi Vương Tử Quân đến phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, Vương Tử Quân đứng im như một cậu học sinh phạm sai lầm, bí thư Hào thì mở miệng nói cái gì là: Đồng chí Vương Tử Quân, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của anh chính là duy trì công tác của bản thân.
Tất nhiên những lời nói như vậy càng được lan truyền rộng rãi trong đám quan viên thuộc phe phái Lục Ngọc Hùng, khi đám thủ hạ còn đang xoa xoa tay hưng phấn, Lục Ngọc Hùng là người rơi vào trung tâm tin đồn lần này lại căn bản không chút vui vẻ.
Nếu như người anh em của Lục Ngọc Hùng không xảy ra vấn đề, như vậy lúc này tròng hắn sẽ cực kỳ vui mừng. Hắn căn bản không quỳ gối xin làm đệ tử của Hào Nhất Phong, thế nhưng Hào Nhất Phong lại nhìn trúng mình, như vậy không chỉ là chức vụ chủ tịch thành phố, sợ rằng tương lai sau này của hắn sẽ cực kỳ tươi sáng.
Nhưng vào đúng thời điểm mấu chốt này thì trưởng phòng Ngô lại xảy ra chuyện, Lục Ngọc Hùng nghĩ đến sự kiện con đập Tiểu Nha Sơn, thế là hai hàng chân mày nhíu lại thật chặt. Hắn biết rất rõ vì sao lại phát sinh sự kiện vỡ đập.
Sự việc qua tay Lục Ngọc Hùng chỉ có một con đập kia thôi sao? Hắn nghĩ đến những gì mình làm trong nhiều năm qua, một cảm giác sợ hãi chợt bừng lên tập kích.
Trước nay Vương Tử Quân chưa từng buông tay với vụ án vỡ đập Tiểu Nha Sơn, điều này Lục Ngọc Hùng biết rất rõ ràng. Từ khi Vương Tử Quân nhúng tay vào vụ án này, hắn chợt sinh ra dự cảm, luôn cảm thấy nguy hiểm đang đến ngày càng gần, giống như bão tố đang chụp về phía hắn.
Nhưng khi đó Lục Ngọc Hùng cảm thấy mình làm rất chặt chẽ, cho dù Vương Tử Quân có người giúp đỡ thì cũng chẳng điều tra được gì. Nhưng bây giờ hắn đã biết mình sai rồi, không những sai mà là cực kỳ sai.