Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cốc, cốc, cốc!

Cửa bị đẩy ra, Vương Lục Thuận mang theo vài chiếc túi đi vào, khi thấy tất cả thành viên ban ngành xã Tây Hà Tử đều có mặt bên trong phòng khách thì nụ cười trên mặt chợt đông cứng lại.

Vương Tử Quân thấy Vương Lục Thuận đến thì vui vẻ nói:

- Lục Thuận, những ngày nay anh đã khổ cực rồi, mai tôi sẽ ký phép cho anh nghỉ vài bữa, để anh nghỉ ngơi cho tốt.

Vương Lục Thuận đặt vài món thức ăn xuống, sau đó khẽ gật đầu, lại xoa xoa tay, không biết nói gì cho phải.

- Chủ tịch Triệu, lần này đi xem bệnh thuận lợi chứ? Không phải tôi phê bình anh, vì anh thứ gì cũng tốt, chỉ là công tác quá liều mạng, không chú trọng sức khỏe. Tôi nghe nói chủ tịch Triệu còn được nhiều người gọi là Liều Mạng Tam Lang đúng không? Có câu sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, giữ được núi xanh thì không lo củi đốt, xã chúng ta có nhiều chuyện, nếu như tôi còn thấy anh tiếp tục liều mạng, tôi sẽ không đồng ý.

Vương Tử Quân nói nửa thật nửa giả, Triệu Liên Sinh nghe xong giống như đang ăn mà phát hiện có ruồi bọ bên trong, cảm giác cảm động vừa rồi đã biến mất không còn.

- Cám ơn bí thư quan tâm, bác sĩ nói tôi chỉ là bị bệnh mãn tính, không cần nằm viện thời gian dài, chỉ cần uống thuốc đúng hạn là được.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười có chút mất tự nhiên của Triệu Liên Sinh mà cười thầm, hắn đến thăm đối phương cũng là có suy tính rất kỹ, dù là thế nào thì hắn cũng là bí thư xã, Triệu Liên Sinh là đồng sự cùng hợp tác với mình, ít nhất ở mặt ngoài cũng phải giữ lễ, không cho người ta có lời nói ra vào:

- Vậy là tốt, quá tốt rồi.

Lú này Triệu Liên Sinh tuy cảm thấy ngột ngạt nhưng đối mặt với sự quan tâm của ủy ban xã, cũng chỉ có thể tươi cười đón chào, cố gắng chịu đựng.

Từ khi Vương Tử Quân đi vào phòng khách thì đã nắm thế chủ động, hắn ân cần hỏi han bệnh tình của Triệu Liên Sinh, khích lệ Vương Lục Thuận vất vả, nhưng không chào hỏi Trương Dân Cường. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Chủ tịch Triệu, anh đã quay lại thì tốt, xem như tôi có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng không phải ôm đồm. Anh xem những ngày qua công tác rối loạn, làm cho tôi vài ngày không ngủ ngon.

Vương Tử Quân sau khi nói vài câu quan tâm đến bệnh tình của Triệu Liên Sinh, bây giờ dùng giọng cảm khái nói.

"Con bà nó, anh còn chưa ngủ yêu? Chỉ sợ đám Lưu Căn Phúc sau này mới không ngủ yên!"

Triệu Liên Sinh nhìn nụ cười tủm tỉm của Vương Tử Quân mà thầm oán hận một câu.

- Vừa rồi bí thư Trương Dân Cường đã nói chuyện của Lưu Căn Phúc cho tôi, không ngờ bọn họ có thể làm ra những chuyện như vậy.

Triệu Liên Sinh giả vờ tỏ ra nghiến răng nghiến lợi, hắn rất hận Lưu Căn Phúc, thật sự rất căm hận. Lưu Căn Phúc này quá tham lam, điều này Triệu Liên Sinh hiểu rõ, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ đối phương lại lớn gan như thế.

- Tôi cũng có trách nhiệm ở phương diện này.

Vương Tử Quân tỏ ra rất đau đớn, nói lời phê bình chính mình:

- Là một bí thư, tôi không để mắt đến công tác giáo dục tư tưởng cho đồng chí của mình, vì thế tôi đã kiểm điểm với huyện ủy.

"Anh kiểm điểm với huyện ủy? Kiểm điểm cái rắm, anh mới đến một tháng, khi đám người Lưu Căn Phúc tham ô thì anh còn không biết ở nơi nào, như vậy có liên quan gì đến anh? Dù là huyện ủy muốn tìm kẻ chịu tội cũng không đến lượt anh, chỉ sợ là ông say không phải vì rượu, anh đang quan tâm đến vấn đề huyện ủy có tính nợ với tôi không chứ gì?"

Triệu Liên Sinh thầm buồn bực, vẻ mặt trầm xuống, bầu không khí trong phòng khách có hơi cô đọng giống như khó thể hít thở.

- Bí thư Vương, Lưu Căn Phúc là kẻ gieo gió gặt bão, đồng thời lúc hắn tham ô thì anh còn chưa đến công tác ở xã Tây Hà Tử, đó là chuyện của ban ngành chúng tôi, không liên quan gì đến anh..

Trương Dân Cường thấy Triệu Liên Sinh có vẻ thất thố, thế cho nên lên tiếng giải vây.

"Hay cho Trương Dân Cường, mới đã đã đổ tất cả trách nhiệm lên thành viên ban ngành, vì vậy chính mình nhắc lại lời này không phải là đẩy thành viên ban ngành lên đầu sóng sao? May mà mình cũng không tình nguyện khai đao với chuyện này!"

- Dân Cường, anh cũng đừng làm trầm trọng vấn đề, một con sâu làm rầu nồi canh, chuyện của Lưu Căn Phúc nên cho qua đi. Nhưng sự việc lần này cũng bày ra một vấn đề: Đó là trước mắt chúng ta còn chưa nắm chắc công tác giáo dục tư tưởng cho cán bộ đảng, như vậy là không tốt. Tư tưởng chính là kim chỉ nam dẫn đường, tôi đã chuẩn bị triển khai mở rộng một hành động học tập quán triệt tư tưởng trong xã, tăng cường tính giai cấp của cán bộ công nhân viên, để bọn họ quán triệt lý niệm vì nhân dân phục vụ.

Vương Tử Quân vừa dùng giọng điệu cứng rắn nói xong thì vẻ mặt Triệu Liên Sinh và Trương Dân Cường chợt biến đổi, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm nhận được vẻ rung động trong mắt đối phương.

Hai người công tác ở xã Tây Hà Tử vài chục năm, bọn họ sao không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân? Đối phương nói quá đường hoàng, học tập đẩy mạnh tư tưởng để tăng hiệu suất công tác, chấp chính vì dân, nhưng trên thực tế không phải thông qua đợt học tập lần này mà thẩm thấu lực ảnh hưởng của mình xuống tuyến dưới, cũng làm cho tất cả cán bộ lớn nhỏ trong xã Tây Hà Tử biết mình có một bí thư mới.

Triệu Liên Sinh đang tìm cách để đối phó với Vương Tử Quân, không ngờ mới đó đối phương đã ra chiêu, thế là hắn cảm thấy trên gương mặt Vương Tử Quân không còn chút ngây thơ, lại trở nên bí hiểm, nhìn qua giống như một lão già đầy kinh nghiệm, là một chính khách cao siêu.

Nhưng dù đám người Triệu Liên Sinh có cảm thấy bức bối thế nào, bọn họ cũng không dám từ chối lời đề nghị của Vương Tử Quân, vì anh không thể nào tìm được lý do để cự tuyệt. Dù không phát sinh sự kiện Lưu Căn Phúc, hai người Triệu Liên Sinh cũng căn bản không thể nào cự tuyệt lời đề nghị của Vương Tử Quân, dù sao thì tăng cường học tập lý luận chính trị cũng là một công tác cực kỳ quan trọng của đảng viên, nếu ra tay ngăn cản sẽ bị Vương Tử Quân chụp mũ ngay.

- Đề nghị của bí thư Vương là rất phù hợp, cũng là rất cần thiết, nhưng việc học tập nên để vào lúc nông nhàn, lúc này mùa thu hoạch vừa mới bắt đầu, năm vừa rồi huyện đưa xuống phương án trồng bắp, bây giờ yêu cầu phòng chống xảy ra hỏa hoạn, theo tôi thấy nên để qua giai đoạn này rồi tính.

Không thể phản đối, như vậy chỉ có thể kéo dãn, nhưng cũng không biết kéo thế nào. Triệu Liên Sinh là kẻ kinh nghiệm phong phú, chỉ sau nháy mắt đã nghĩ ra sách lược đối phó với thế công kích của Vương Tử Quân.

Trương Dân Cường cảm thấy vui vẻ, đang định lên tiếng dung hợp thì thấy Vương Tử Quân vung tay lên nói:

- Chúng ta đẩy mạnh học tập nghiên cứu vì tốt cho cơ sở và ngưng tụ lực lượng. Chuyện của Lưu Căn Phúc đã cho tôi một gợi ý: Tư tưởng kém sẽ làm núi rung đất chuyển, vì thế trên vấn đề giáo dục tư tưởng thì chúng ta kiên quyết không chậm chân, không để xuất hiện vấn đề mới đi sửa chữa. Chỉ có tăng cường học tập lý luận chính trị và đề cao tư tưởng thì mới làm cho công tác có động lực, có nghị lực trước khó khăn, mới có quyết đoán, mới có định lực trước những hấp dẫn đời thường.

- Chủ tịch Triệu nói đến chuyện phòng cháy cho những cánh đồng ngô, tôi thấy hạng mục này không xung đột gì với công tác học tập lý luận và tư tưởng. Chúng ta có thể kết hợp học tập tập trung và tự học, cán bộ xã không phải sẽ xuống thôn sao? Chúng ta có thể làm cho phương thức học tập linh hoạt hơn, không ngại nơi đồng ruộng, không ngại nhà quê, chúng ta vừa tuyên truyền phòng cháy trong vụ thu hoạch vừa thảo luận và đẩy mạnh học tập với đảng và với dân, không phải là nhất cữ lưỡng tiện sao?

Triệu Liên Sinh nhìn Vương Tử Quân nói năng đầy lý lẽ hùng hồn mà không biết nói gì hơn, lời đề nghị của bí thư là đường đường chính chính, hắn cũng không thể nào phản đối.

- Vậy cứ làm theo ý của bí thư.

Triệu Liên Sinh cảm thấy khổ sở, hắn gật đầu nói.

Vương Tử Quân vẫn nở nụ cười như nước chảy mây trôi, trong lòng cảm thấy có chút thành tựu, khoảnh khắc này hắn vô thức nghĩ đến lời nói của ông nội, xem ra gừng càng già càng cay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK