Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Báo cáo công tác?" Vương Tử Quân lúc này nào có tâm tư nghe báo cáo? Hắn biết rõ Lý Thiều Bằng nói như vậy chủ yếu là khuyên mình đi nghỉ ngơi.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: - Được rồi, tôi về thị ủy xem thế nào.

Vương Tử Quân cho ra quyết định như vậy cũng không phải là muốn nghe Lý Thiều Bằng báo cáo công tác, chủ yếu là hắn biết bây giờ mình có ở lại chỗ này cũng chỉ gây phiền toái cho nhóm người Lý Thiều Bằng. Hơn nữa những khi cần buông thì phải buông, khi khẩn cấp anh xiết chặt tay không là vấn đề, nhưng khi nên ủy quyền thì phải buông lỏng một chút, nếu không thì sự việc không những không thành còn sinh ra tình thế bị động.

Lý Thiều Bằng vốn cho rằng Vương Tử Quân không phải là người dễ khuyên, không ngờ Vương Tử Quân lại đồng ý sảng khoái như vậy. Người trong quan trường đều cho rằng được tiếp xúc gần với chủ tịch tỉnh là vinh quang khó có được, nhưng có ai biết rằng càng về sau thì quá trình đó càng dày vò khó chịu?

- Chủ tịch, bộ chỉ huy phòng chống lụt bão tỉnh vừa mới truyền xuống văn kiện. Trương Tề Bảo chạy vào với gương mặt tràn đầy nụ cười.

Vương Tử Quân nhìn vào văn kiện, hắn chợt hiểu vì sao Trương Tề Bảo lại vui vẻ như vậy. Theo tin tức từ ban phòng chống lụt bão tỉnh Mật Đông, bây giờ mưa trong tỉnh đã dừng, các thành phố khắp nơi đều đã tiến vào giai đoạn cuối trong công tác phòng chống lũ. Nhưng lúc này bộ chỉ huy vẫn cho ra yêu cầu, muốn các địa phương cần phải chú trọng xem xét, chỉ cần phát hiện có vấn đề gì nguy hiểm là lập tức xử lý cho hoàn thiện.

- Tút tút tút. Khi Vương Tử Quân đang chuẩn bị nói hai câu với Trương Tề Bảo, lúc này điện thoại chợt vang lên. Hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua rồi cười nói: - Tiểu Bảo Nhi, con gọi cho bố có chuyện gì đấy?

- Bố, mẹ nói bố đi tham gia công tác phòng lụt, có phải nước bên kia rất lớn không? Tiểu Bảo Nhi dùng giọng ân cần nói, âm thanh truyền qua điện thoại vào trong tai Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nghe câu nói thăm hỏi đầy ân cần của con trai mà không khỏi cam thấy rất ấm áp. Hắn cười cười nói: - Nước không quá lớn, bố đến đây để bắt cá, mẹ và con cứ ở nhà chờ bố về là được.

Triệu Hiểu Bạch nghe hai cha con Vương Tử Quân đối thoại với nhau mà hai mắt có chút ẩm ướt. Đây chính là chân tình hồn nhiên và chất phác nhất trên thế gian, thật ra đây cũng chỉ là một câu nói mà chủ tịch Vương dùng để nói cho con trai vui vẻ không lo lắng mà thôi.

- Có cá sao? Ôi, bố, sao bố không đưa con đi với? Những ngày qua trường cho chúng con nghỉ học, giáo viên nói mưa lớn nên chúng con phải nghỉ. Tiểu Bảo Nhi đầu tiên là có chút hưng phấn, thế nhưng sau đó lại cảm thấy có chút tiếc nuối vì chính mình không được đi bắt cá với bố.

Vương Tử Quân cười ha hả nói vài câu với con trai, sau đó Mạc Tiểu Bắc bên kia nhận điện thoại. Mạc Tiểu Bắc dùng giọng dịu dàng nói: - Anh thực hiện xong công tác thì tranh thủ về nhà, em và con đang ở nhà chờ anh.

Lời nói này của Mạc Tiểu Bắc làm cho Vương Tử Quân cảm thấy tình cảm ngập cõi lòng. Từ khi hắn biết Mạc Tiểu Bắc đến nay, hắn biết rõ dù vợ có tình cảm sâu đậm với mình như trời biển cũng không biểu hiện ra. Lúc này nàng biểu hiện ra tình cảm với hắn, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy cực kỳ cảm khái. Đúng vậy, hắn nên tranh thủ về nhà, vì trong nhà còn có vợ con chờ mình.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi nói với Trương Tề Bảo: - Anh thu dọn một chút, chúng ta quay về thị ủy.

Trương Tề Bảo đồng ý một tiếng, khi đinh mở miệng xin thêm chỉ thị về vài sự việc liên quan, lúc này Triệu Hiểu Bạch chạy đến cầm điện thoại trong tay trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, là điện thoại của chủ tịch Hà.

- Ha ha ha, chủ tịch Vương, lần này công tác phòng chống lụt bão của tỉnh đã thành công thắng lợi, thật sự không thể nào bỏ qua công lao của ngài. Khi lũ kéo đến thì Trình Nghiêu Quảng bên kia nói với tôi là lũ quá lớn, có lẽ phòng hộ không dễ dàng, tôi nói rằng có chủ tịch Vương tọa trấn thì không có vấn đề gì. Anh ta khi đó còn không phục, còn cá cược với tôi, nếu thắng thì tôi phải mời cơm. Chủ tịch Vương, sau khi anh quay về thì chúng ta đến nhà anh ta dùng cơm. Vợ của anh ấy cũng là nhân viên của cục thủy lợi, nghe nói sau khi cưới anh ấy thì căn bản quên đi tất cả kiến thức chuyên nghiệp của mình, nhưng phương diện nấu nướng thì lại cực kỳ tăng cao. Hà Kiến Chương nói bằng giọng điệu cực kỳ vui mừng. Vương Tử Quân biết rõ Hà Kiến Chương mặc dù nói thoải mái, thế nhưng Hà Kiến Chương là lãnh đạo tọa trấn trong bộ chỉ huy phòng chống lụt bão tỉnh, căn bản cực kỳ mệt mỏi.

Biết đâu Hà Kiến Chương cũng giống như mình, đã lâu rồi không được chợp mắt, chưa có được một giấc ngủ ngon.

Lúc này Vương Tử Quân đã thả lỏng hơn, hắn cũng không làm cho Hà Kiến Chương mất hứng, thế là cười ha hả nói: - Anh Hà, vậy thì chúng ta quay về nhất định phải đến nhà anh ấy dùng cơm. Nếu như hương vị thật sự rất ngon, chúng ta căn bản không thể bỏ qua được. Bữa cơm lần này là vì anh giành chiến thắng, tiếp theo phải để cho Trình Nghiêu Quảng mở tiệc chiêu đãi tôi mới được.

Tiếng cười liên tục vang vọng trong điện thoại, năm sáu phút sau Hà Kiến Chương mới hạ thấp âm thanh nói: - Chủ tịch, vừa rồi mới nhận được tin tức, tỉnh Tây Tường bên kia có ba chỗ bị vỡ đê, tình hình rất nghiêm trọng. Tỉnh Tây Tường có gọi điện thoại đến, yêu cầu tỉnh Mật Đông chúng ta hỗ trợ, anh xem...

Tây Tường và Mật Đông là hai tỉnh hàng xóm với nhau, địa vực tương tự như Mật Đông. Vương Tử Quân nghe Hà Kiến Chương nói về tình huống của tỉnh Tây Tường, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Lượng mưa phía Tây Tường lớn hơn chúng ta sao?

- Lượng mưa ở thành phố Tây Tường không lớn hơn Mật Đông, thế nhưng bọn họ chuẩn bị không đủ, nhân viên và vật tư đều thiếu thốn, tuy hết mưa nhưng vẫn không dám xem thường. Hà Kiến Chương trả lời làm cho Vương Tử Quân rơi vào trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói: - Chuyện này căn bản không có gì phải do dự, dù sao hai bên cũng là hàng xóm, chúng ta không thể không giúp. Thế này đi, anh và Trình Nghiêu Quảng liên hệ với phân khu tỉnh Mật Đông, yêu cầu bọn họ đưa lực lượng tinh anh sang tăng cường cho Tây Tường.

khi Vương Tử Quân gọi điện thoại thì Lý Thiều Bằng ở bên cạnh cảm thấy trái tim như căng cứng lại. Hắn thầm nghĩ mình quá may mắn, nếu như mình không chuẩn bị kỹ càng và phát sinh tình huống như phía Tây Tường, như vậy sẽ cực kỳ phiền toái.

Dưới sự dẫn dắt của Lý Thiều Bằng, nhóm người Vương Tử Quân đi về thị ủy Xan Hà. Lúc này thành phố Xan Hà cũng không còn bị ngập nước quá nhiều, xe đi lại rất thuận tiện, cả thành phố giống như bừng bừng sức sống.

Vương Tử Quân nhìn thành phố Xan Hà được bao phủ trong ánh nắng tươi đẹp, hắn không khỏi có vài phần cảm khái.

Sau khi tắm nước nóng xong thì Vương Tử Quân cảm thấy toàn thân mỏi mệt, hắn nằm trên ghế sa lông trong phòng xép, mở tivi ra, bên trên chính là tình hình ở phía tỉnh Tây Tường.

- Chủ tịch, tắm nước nóng ăn vài món cay sẽ rất thoải mái. Tôi đã yêu cầu bí thư Lý chuẩn bị món lẩu, lát nữa chúng ta cùng dùng thử xem thế nào. Trương Tề Bảo đi vào trong phòng rồi cười ha hả nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn mái tóc ướt của Trương Tề Bảo, biết rõ người này cũng vừa tắm xong. Hắn không phải đối lời đề nghị của Trương Tề Bảo, hắn cười đáp lời: - Nhưng tốt nhất là thư ký trưởng Trương phải tìm thêm chút rượu trắng nữa.

Trương Tề Bảo cười ha hả ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, sau khi buôn chuyện vài câu thì cười nói: - Chủ tịch Vương, sau công tác phòng lũ thì sẽ là công tác liên quan đến nhiệm kỳ mới.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt nghiêm túc của Trương Tề Bảo thì khẽ gật đầu, hắn biết rõ Trương Tề Bảo định nói gì. Hắn trầm ngâm giây lát rồi vỗ vỗ vai Trương Tề Bảo nói: - Công tác của nhiệm kỳ mới có liên quan đến phương diện ổn định đại cục của tỉnh Mật Đông, tuyệt đối không thể xem thường, chỉ cần dùng sai một vị cán bộ thì ý nghĩa của nó là rất lớn.

Trương Tề Bảo nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, hắn nhớ đến ý nghĩ của bí thư Sầm. Hắn thầm nghĩ: "Bí thư Sầm cố ý gây chiến với chủ tịch Vương ở phương diện điều chỉnh cán bộ, cố ý thay máu ban ngành nhưng thực chất là rút củi đáy nồi. Ý nghĩ của bí thư Sầm chính là Vương Tử Quân anh không phải có uy tín cao sao? Tôi đổi tất cả là người của tôi, xem anh còn làm được gì?"

Trương Tề Bảo biết mình không nên nhiều lời, hắn nhìn đồng hồ rồi cười nói: - Chủ tịch, bí thư Lý bên kia có lẽ đã chuẩn bị xong, chúng ta đi qua dùng cơm thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK