Sầm Vật Cương rất cung kính với vị lãnh đạo trung ương sắp tiến lên cương vị khác như Dương Độ Lục, lão cười nói: - Lãnh đạo, ngài cũng đừng như vậy, chúng tôi chờ điện thoại của ngài còn chưa được, sao lại có thể nói là quấy rầy.
- Thôi bỏ đi, nói chuyện với tôi bỏ qua vài phần khua môi múa mép. Bí thư Vật Cương, tôi cũng không đi vòng quanh, có gì thì nói đó. Dương Độ Lục dùng giọng nghiêm túc nói: - Bí thư Sầm, phương diện đề cử cán bộ của phía Mật Đông có thể nghiêm túc một chút được không? Anh có biết không, vì các anh công tác không chịu trách nhiệm đã làm cho đơn vị chúng tôi công tác bị động thế nào không?
Sầm Vật Cương tuy cảm thấy cực kỳ uất ức nhưng vẫn thành khẩn nhận sai lầm. Dù sao chuyện này có trách nhiệm của lão, sau khi kiểm điểm xong thì lão trầm giọng nói: - Mong trưởng ban Dương yên tâm, Mật Đông chúng tôi sẽ tranh thủ tìm phương án tốt giải quyết các vấn đề phát sinh.
- À, bí thư Sầm, anh là người công tác nhiều năm, lúc nào cũng ổn định, dù là lãnh đạo thượng cấp hay các đồng sự đều cực kỳ tín nhiệm công tác của anh. Tôi hy vọng sau này anh làm việc thêm ổn thỏa, cũng đừng nên để xuất hiện những sự kiện gây bất lợi cho việc triển khai mở rộng công tác như thế này nữa. Dương Độ Lục nói hết lời thì cúp máy. Sầm Vật Cương chợt cảm thấy trong lòng giống như có một ngọn núi lửa sắp bộc phát. Dương Độ Lục có thể lên tiếng phê bình vì mình công tác cho ra cạm bẫy, thế nhưng lão căn bản không thể nào nói gì khác được.
Sở Hồng Đạo là người có thể làm phương tiện trút giận, nhưng lúc này có Chân lão ở Mật Đông, mình đánh chó cần phải nhìn mặt chủ, thật sự quá uất ức.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh đau khổ đi vào, vì lần này hắn cũng là một thành viên có liên quan. Hắn nhìn và bắt chuyện một câu với Phương Anh Hồ, sau đó nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi mới nhận được điện thoại của trưởng ban Dương, anh ấy tiến hành phê bình tiến độ công tác của chúng tôi, yêu cầu chúng tôi tăng cường giáo dục tư tưởng quan niệm của cán bộ, cần phải làm tốt công tác được giao.
- Tôi biết rồi. Sầm Vật Cương phất phất tay cảm thấy rất phiền hà, lão thầm mắng Uông Thanh Minh không có mắt, vào thời điểm mấu chốt thế này mà anh dám đưa những lời mắng chửi của lãnh đạo thượng cấp đến báo cáo với tôi. Ngay cả đồng chí bên dưới cũng biết tốt khoe xấu che, anh là một vị trưởng phòng tổ chức, anh không có chút tán thưởng như vậy sao?
Tuy Sầm Vật Cương thầm oán hận nhưng ngoài miệng vẫn nói với Uông Thanh Minh: - Công tác xuất hiện cạm bẫy là khó tránh khỏi, chỉ cần chúng ta rút ra bài học, không tiếp tục phạm sai lầm nữa là được.
Sầm Vật Cương nói làm cho Uông Thanh Minh thở dài một hơi. Tuy hắn cũng là người cực kỳ uất ức ở sự kiện này, thế nhưng hắn sợ Sầm Vật Cương nổi giận lên người mình. Quan cao hơn đè chết người, trong mắt người ngoài thì Uông Thanh Minh là quan không nhỏ, thế nhưng nếu so với Sầm Vật Cương thì căn bản không ra gì, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị bí thư Sầm phê bình.
- Trưởng ban Dương phê bình thì chúng ta phải chứng thực cho tốt, tăng cường chỉnh đốn và cải cách. Sầm Vật Cương đi qua đi lại hai vòng rồi nói với Phương Anh Hồ: - Tôi đã nói vài lời với tỉnh Thiên Bắc, thư ký trưởng Phương nên làm tốt công tác liên lạc với bọn họ, mau chóng thu năm triệu kia về.
- Vâng, bí thư Sầm. Uông Thanh Minh đồng ý một tiếng thế nhưng cũng không rời đi ngay. Hắn chờ Phương Anh Hồ rời đi thì khẽ nói: - Bí thư, trưởng ban Dương cũng sẽ không còn được tiếp tục phân công nắm công tác tổ chức, tôi cảm thấy chúng ta nên chứng thực từng bước thì hay hơn.
Chứng thực từng bước có ý nghĩa gì thì căn bản không gạt được Sầm Vật Cương, thế là lão có vài phần phản cảm với thái độ này của Uông Thanh Minh. Lão là bí thư tỉnh ủy, lão phạm vào sai lầm mà không chịu sửa ngay, dũng khí nhận sai lầm còn không có, như vậy sẽ bị người ta coi thường.
Khi Sầm Vật Cương định phê bình Uông Thanh Minh hai câu, thế nhưng lúc này giống như nghĩ đến điều gì đó, thế là không khỏi khoát tay áo nói: - Được rồi, chuyện này anh nên nắm chắc là được.
Uông Thanh Minh rời đi, Sầm Vật Cương nhìn tài liệu trong tay mà càng thêm phiền muộn. Lão đi qua đi lại vài vòng trong phòng, sau đó không nhịn được phải thì thào: - Xe đến núi sẽ có đường, nên đi thế nào thì đi thế ấy.
Sầm Vật Cương cầm văn kiện lên định đi ra ngoài, đúng lúc này gặp Chân Đông Chính đang định gõ cửa. Nếu như trước kia lão gặp mặt Chân Đông Chính thì nhất định sẽ nói đùa vài câu, thế nhưng bây giờ lão không có tâm tình này.
- Giám đốc Chân, có chuyện gì sao?
- Có vài chuyện cần báo cáo với bí thư Sầm. Chân Đông Chính mặc dù đang cười nhưng nụ cười cực kỳ khó coi.
Tâm tình của Chân Đông Chính cũng không ra thể thống gì, có ai cam tâm tình nguyện đi chùi đít cho kẻ khác. Hơn nữa trước khi đến thì hắn còn bị Chân lão mắng cho một chặp, tâm tình không ra gì, sự việc không liên quan đến hắn, thế nhưng cuối cùng lại giống như hắn mới là người làm sai.
Chân Đông Chính căn bản không thoải mái với cục diện hiện tại, thế nhưng hắn vẫn phải làm cho xong. Hắn cũng không cảm thấy bí thư Sầm làm gì sai, ngược lại còn cảm thấy bí thư Sầm như vậy là nể mặt Chân gia bọn họ.
Em họ của mình thật sự không ra gì, là bùn nhão trét lên tường, có liên quan gì đến bí thư Sầm? Nhưng nếu như ép Chân Đông Chính mang ơn nói ra vài lời cảm tạ với Sầm Vật Cương, hắn thật sự không thể làm ra những việc trái với lương tâm. Dù sao thì bí thư Sầm cũng có trách nhiệm, nếu như không phải là người này thúc đẩy sự việc, chỉ sợ cũng không xuất hiện tình huống này.
Đây thật sự là trò cười cho người trong nghề.
Tuy Sở Hồng Đạo là họ Sở thế nhưng khi nói đến thì lại làm người ta nghĩ ngay đến Chân gia, thế nên phương diện thể diện khó đặt đi đâu được.
Sầm Vật Cương ngồi trong phòng làm việc của mình, sau khi thư ký đi vào châm trà rồi đi ra thì Chân Đông Chính dùng giọng điệu tươi cười nói: - Bí thư Sầm, những ngày qua chúng tôi làm cho ngài quá bận rộn, bố của tôi để tôi đến cảm tạ sự tiếp đón nhiệt tình của ngài.
"Cảm tạ?" Sầm Vật Cương nghe vào những lời này mà cảm thấy có hương vị nói không nên lời.
- Giám đốc Chân, lão thủ trưởng là niềm kiêu ngạo của vài chục triệu nhân dân Mật Đông, ông cụ về quê thì chúng tôi làm theo đúng quy củ thông thường. Anh đừng nói cảm tạ, phải là chúng tôi cảm tạ lãnh đạo quan tâm đến Mật Đông mới đúng.
Chân Đông Chính cười cười nói: - Ý của bố tôi là muốn lặng lẽ đến rồi đi, tìm về ký ức năm xưa, bí thư Sầm cứ bận rộn công tác, cũng không nên lãng phí tinh lực theo bố tôi.
Nếu như ngay từ đầu Chân Đông Chính nói như vậy thì Sầm Vật Cương sẽ trút được gánh nặng, thế nhưng vào đúng thời điểm này lại nói như vậy, nửa đường đổi lối, điều này làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy khó chịu.
Nhưng cuối cùng Sầm Vật Cương cũng không dám làm trái ý của lãnh đạo, lão xấu hổ cười cười với Chân Đông Chính, sau đó gật đầu nói: - Nếu đó là chỉ thị của lãnh đạo, chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh.