Sau khi tiễn Vương Tử Quân về nhà, tâm tư của Du Giang Vĩ vẫn đặt lên món quà của Vương Tử Quân. Lúc này hắn thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc là ai làm cho trưởng phòng Vương phải trịnh trọng chuẩn bị quà như vậy? Trong ấn tượng của hắn thì Vương Tử Quân trước nay chỉ nhận những món đặc sản từ các địa phương, căn bản không nhận thêm thứ gì khác.
Không biết thì không nên hỏi, đây là nguyên tắc cơ bản nhất của một thư ký. Dù sao thì Du Giang Vĩ vẫn làm rất tốt phương diện này, thế nên sau khi đưa Vương Tử Quân về nhà thì lên xe bỏ đi ngay.
Du Giang Vĩ không biết gói quà quá nhẹ lại làm cho Vương Tử Quân bận rộn một giờ. Sau khi dùng xong cơm tối thì Vương Tử Quân cuối cùng cũng không có thêm được thứ gì khác, thế nên hắn đành xách hai hộp trà rời khỏi nhà.
- Anh đi đâu vậy? Mạc Tiểu Bắc mặc dù không có hứng thú với hành tung của Vương Tử Quân, thế nhưng khi thấy thái độ bỏ thời gian xem xét để chuẩn bị quà cáp của Vương Tử Quân, nàng không khỏi dùng giọng kỳ quái hỏi.
Vương Tử Quân có chút chần chờ rồi nói với Mạc Tiểu Bắc: - Anh đi tiễn chân một người.
Mạc Tiểu Bắc tuy không quan tâm lắm đến tình hình chính trị, thế nhưng nàng vẫn biết những chuyện gió thổi cỏ lay ở Nam Giang. Nàng khẽ nhíu mày rồi dùng giọng oán trách nói: - Anh đi như vậy căn bản không được hoan nghênh.
- Anh chỉ muốn đến đưa tiễn một chút thôi. Vương Tử Quân thản nhiên vung tay lên nói: - Cá nhân anh rất bội phục ông ấy, nếu không đi đến đưa tiễn thì anh cũng thấy rất tiếc nuối.
Mạc Tiểu Bắc không tiếp tục khuyên Vương Tử Quân, nhưng khi Vương Tử Quân ra khỏi cửa thì lại dặn dò: - Chú ý vợ anh ấy, nếu không thì anh gọi điện thoại đi được không?
- Không có gì đâu, anh biết rồi. Vương Tử Quân cười cười rồi xách hai hộp trà ra khỏi nhà.
Bầu không khí buổi tối ở thành phố Đông Hồng đã có chút cảm giác mát, Vương Tử Quân đi trên con đường nhỏ dưới hàng cây, hắn chợt sinh ra cảm giác con đường tăm tối. Hắn đứng ở trước cổng nhà số bảy có thể thấy được ánh đèn ở nhà số hai trong khu thường ủy tỉnh ủy.
Ngày mai chủ nhân của căn nhà số hai kia sẽ rời khỏi Nam Giang, tuy chủ nhân của căn nhà kia rời đi không có liên quan đến Vương Tử Quân, thế nhưng nói thật lòng thì Vương Tử Quân vẫn cảm thấy cực kỳ kính trọng chủ nhân của nó.
Kính nể căn bản không liên quan đến lập trường, đó là một sự kính phục với phẩm chất, phẩm cách, thậm chí là những thứ gì đó cao xa hơn của một người.
Dù nhìn từ phương diện nào thì Vương Tử Quân cũng không cần phải đi, vì lúc này chủ nhân của căn nhà số hai kia đã như mặt trời lặn về tây, hắn lại đang phát triển không ngừng. Sau này chủ nhân của căn nhà số hai kia là Chử Vận Phong chỉ có thể là có việc tìm đến Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân thì căn bản sẽ không có gì cần nhờ đối phương giúp đỡ cả.
Nếu so sánh như vậy thì vẫn còn một lý do, đó là chủ nhân của căn nhà số hai kia căn bản cũng không bằng lòng đến gặp mình.
- Cốc cốc cốc. Trong đầu lóe lên hàng trăm ý nghĩ, Vương Tử Quân đưa bàn tay lên gõ cửa, tiếng gõ cửa không lớn thế nhưng lại vang đi rất xa trong hoàn cảnh yên ắng âm u.
- Ai vậy? Một giọng nói không chút sức lực vang lên, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi ra mở cửa. Thông qua ánh đèn u ám bên ngoài, nàng thấy một người đàn ông không quá lớn tuổi hơn mình đứng bên ngoài. Nàng có chút sững sốt rồi khẽ nói: - Ông cụ nhà tôi hôm nay không tiếp khách, cám ơn anh đã đến thăm, nhân cơ hội lúc này không có ai nhìn thấy nên anh về đi, đến đây cũng không có gì hay.
Người phụ nữ này có cặp mắt rất đẹp, căn bản có chút tương tự như Chử Vận Phong. Vương Tử Quân lập tức đoán được thân phận của cô gái, nhưng lúc này hắn chợt nghẹn lời, không nói nên lời.
- Nơi này là khu nhà thường ủy tỉnh ủy, rất nhiều người đang ở đây, anh mau đi nhanh lên, nếu để người của nhà số bảy nhìn thấy thì không hay.
Vương Tử Quân cuối cùng cũng xác nhận lòng tốt của người phụ nữ này, hắn thản nhiên nói: - Tôi chính là hàng xóm nhà số bảy.
Người phụ nữ chợt sững sốt, sau đó dùng giọng có chút phẫn nộ nói: - Anh đến làm gì? Anh hại nhà tôi còn chưa đủ thảm sao?
- Tôi đến thăm. Vương Tử Quân cũng không chú ý đến lời trách móc của người phụ nữ, hắn dùng giọng không nóng không lạnh nói: - Ngày mai chủ tịch Chử sẽ rời khỏi Nam Giang, tôi đến tiễn chân anh ấy.
Người phụ nữ vốn là một người mạnh mẽ, thế nhưng khi nhìn người đàn ông không nóng không vội trước mặt, lại cảm thấy mình không thể nói ra những lời uy hiếp đối phương. Nàng suy nghĩ giây lát rồi nói: - Anh chờ một chút, tôi đi xem bố tôi có muốn gặp anh không.
Vương Tử Quân đứng ở bên ngoài cũng không quá lâu, hai phút sau Chử Vận Phong từ trong nhà đi ra.
Lúc này dưới ánh đèn hơi tối thì mái tóc của Chử Vận Phong giống như bạc nhiều hơn hai ngày trước nhưng hình tượng vẫn cực kỳ uy thế. Tuy lão không còn là vương giả ở Nam Giang, thế nhưng niềm kiêu ngạo của lão là thứ mà không ai có thể xóa đi được.
Vương Tử Quân nhìn Chử Vận Phong, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Chủ tịch Chử, tôi đến thăm ngài.
Chử Vận Phong đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, lão trầm mặc giây lát rồi trầm giọng hỏi: - Lần này anh đến có phải có chuyện gì hay có công tác gì cần bàn với tôi không?
- Không. Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi khẽ nói.
- Anh đi đi, tôi thừa nhận anh là một trưởng phòng tổ chức cực kỳ hợp cách ở Nam Giang, thế nhưng bây giờ tôi có thân phận là bố của Chử Ngôn Huy. Chử Vận Phong vuốt tóc rồi nói tiếp: - Tôi không phản đối chuyên đưa đám người của Chử Ngôn Huy ra công lý, thế nhưng mong anh cho tôi bảo trì quyền lợi của người làm cha.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt không chút biểu cảm của Chử Vận Phong, hắn trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: - Tôi đến đưa tiễn anh, cũng không liên quan gì đến chuyện ân oán cả.
- Tôi và anh vốn không có ân oán gì, vì vậy cũng không có vấn đề, tôi căn bản tán thành tất cả công tác và hành động của anh. Nếu như tôi vẫn còn nhận chức ở Nam Giang, tất nhiên nhà tôi sẽ mở rộng cửa với anh, thế nhưng bây giờ tôi không còn công tác ở Nam Giang, tôi không còn liên quan đến Nam Giang, tôi cũng không muốn trò chuyện với anh, thế nên anh về đi. Chử Vận Phong nói những lời này xong thì hơi nghiêng đầu đi nơi khác, Vương Tử Quân có chút dở khóc dở cười, hắn đành phải gật đầu rời đi. Nhưng trước khi đi hắn vẫn đưa túi trà vào trong tay Chử Vận Phong: - Chủ tịch Chử, cá nhân tôi rất tán thưởng ngài, ngài mang theo chút trà này, khi nào rảnh thì có thể dùng thử.
Vương Tử Quân cũng không chờ Chử Vận Phong có phản ứng, hắn nhanh chóng bỏ đi.
Chử Vận Phong nhìn túi trà trong tay, lão lắc đầu rồi xách vào nhà.
- Bố, trà này tính thế nào bây giờ? Con gái nhìn thấy trong tay Chử Vận Phong có thêm một túi trà thì dùng giọng bất mãn hỏi.
Chử Vận Phong hiểu rõ tâm tình của con gái, cũng không nói gì. Thế nhưng chị Lý với gương mặt tiều tụy thấy lão trầm mặc không nói thì chạy đến giật lấy túi trà, sau đó ném xuống đất, còn chưa hết giận mà đá túi trà vào góc tường, sau đó ngồi xuống khóc hu hu trên ghế sa lông.
- Được rồi, con trai Ngôn Huy của chúng ta phát triển đến tình trạng hôm nay là do nó tự gieo gió gặt bão, cũng không trách được người ta. Chử Vận Phong cũng không ngăn cản mà ngồi xuống an ủi vợ mình.
- Bố, ngài nhận đồ của người ta, ngài biết rõ ý nghĩa của nó không? Vậy là thái độ của ngài ở sự kiện này... Vợ của Chử Ngôn Huy tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nàng nói năng lộn xộn biểu đạt sự bất mãn của mình.
Chử Vận Phong khoát tay áo nói: - Những chuyện này bố hiểu hơn con, con chỉ cần biết một điều, đó là bố và anh ta không có thù hận cá nhân, vì vậy không thể nói đến chuyện có tha thứ hay không.