Nhưng xử lý như vậy thì trong lòng vẫn rất ngột ngạt, Vương Tử Quân không khỏi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thấy trong đám cỏ màu xanh kia có một đóa hoa đang khoe sắc, nó liên tục đung đưa qua lại trên không làm cho bốn phía thêm đẹp đẽ.
Vương Tử Quân nhìn khung cảnh trước mắt, trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ điên cuồng. Hắn lại nhìn sang biển quảng cáo về rượu Tân Nguyên cách đó không xa, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh, thầm nghĩ:
"Nhãn hiệu rượu số một tỉnh Sơn Nam còn chưa biết rơi vào trong tay ai!"
Khi ý nghĩ của Vương Tử Quân ngày càng thêm rõ ràng thì một kế hoạch dần được thành hình trong lòng. Sau khi đánh giá khả năng thực hiện kế hoạch này, Vương Tử Quân nói với Lý Cẩm Hồ ngồi cách mình không quá xa:
- Cẩm Hồ, chúng ta không nên ở lại đây, để cho Thái Thần Bân nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta cùng đến thành phố Hồng Ngọc.
"Đến thành phố Hồng Ngọc?"
Sắp xếp của Vương Tử Quân cũng không vượt ra ngoài dự đoán của Lý Cẩm Hồ, hắn nhìn về phía Thái Thần Bân rồi cười nói:
- Thần Bân, với khả năng quen thuộc đường của cậu thì chạy đoạn đường như thế cũng không là vấn đề, nhưng tôi cũng yêu cầu cậu chạy chậm một chút, để chủ tịch Vương có thể được thưởng lãm những khung cảnh tuyệt đẹp ven đường.
Thái Thần Bân đồng ý một tiếng rồi giẫm chân ga, xe tăng tốc, vài phút sau xe đã nhanh chóng chạy về phía thành phố Hồng Ngọc.
Chạy từ thành phố Đông Bộ đến thành phố Hồng Ngọc cũng chỉ mất hơn trăm kilomet mà thôi, may mà trên đường cũng không kẹt xe, thế cho nên khi tắt nắng thì nhóm người Vương Tử Quân đã đi đến nhà máy rượu Hồng La Xuân. Nhưng Vương Tử Quân cũng không nhanh chóng đi tìm Tần Thọ Sinh, hắn vào đăng ký phòng trong một khách sạn gần đó.
Sau khi rửa mặt làm vệ sinh thân thể thì Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Tần Thọ Sinh. Lúc này Tần Thọ Sinh tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, đặc biệt là nghe nói Vương Tử Quân đến thành phố Hồng Ngọc thì càng tỏ ra vui mừng. Hắn nhanh chóng yêu cầu chủ tịch Vương cứ nghỉ ngơi tại chỗ, chính mình sẽ lập tức chạy đến.
Mười phút sau Tần Thọ Sinh đã đi đến phòng Vương Tử Quân, sau lưng còn có một người: Là chủ nhiệm văn phòng Hạ Kiến Nhân của nhà máy rượu Hồng La Xuân.
- Chào chủ tịch huyện, à, không phải là chủ tịch thành phố Vương Tử Quân! Ngài đại giá quang lâm đến thành phố Hồng Ngọc mà đến bây giờ mới nói cho tôi biết, có phải là xem thường huynh đệ rồi không?
Nếu so sánh với lần gặp mặt sau cùng thì Vương Tử Quân thấy bây giờ Tần Thọ Sinh mập lên vài phần, khi gặp mặt Vương Tử Quân thì Tần Thọ Sinh nhanh chóng duỗi bàn tay mập mạp ra.
Vương Tử Quân cũng nhiệt tình đáp lại vẻ nhiệt tình của Tần Thọ Sinh, hắn nắm chặt tay của Tần Thọ Sinh rồi nói:
- Giám đốc Tần, anh rõ ràng là oan uổng cho tôi, nếu không coi anh là huynh đệ thì tôi vừa đến thành phố Hồng Ngọc đã gọi điện thoại ngay sao?
Tần Thọ Sinh thấy Vương Tử Quân gật đầu cười thì nhanh chóng đứng lên vài cảm khái vô hạn. Có câu ngựa đẹp vì yên người đẹp vì quần áo, nhưng một người đàn ông ăn mặc thẳng thớm cũng chưa chắc đã cho ra bao nhiêu khí độ. Đàn ông không giống như phụ nữ, đàn ông có khí chất, thứ này bùng phát trên người Vương Tử Quân có lẽ là vì chức vụ cao mang đến.
Trước kia Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc, khi Tần Thọ Sinh gặp mặt Vương Tử Quân còn sinh ra chút cảm giác kiêu ngạo. Nhưng sau khi Vương Tử Quân trở thành chủ tịch huyện Lô Bắc, chút cảm giác kiêu ngạo của hắn đã biến mất sạch sẽ. Bây giờ hai bên chỉ một năm chưa gặp lại mà Vương Tử Quân đã là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ.
Tuy Vương Tử Quân không phải là phó chủ tịch thường vụ thành phố Hồng Ngọc, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự biến đổi thân phận giữa hai người. Bây giờ Vương Tử Quân có thể nói là một tồn tại làm cho Tần Thọ Sinh phải ngưỡng mộ. Trước khi Vương Tử Quân gọi điện thoại cho hắn, thật sự hắn đã có một bữa tiệc rượu khá quan trọng cần tham gia. Nhưng sau khi nhận được điện thoại của Vương Tử Quân thì hắn cảm thấy giống như có một thứ gì đó kéo mình rời khỏi tất cả những níu kéo hiện hữu, không thể nào ngồi yên được. Trước tiên hắn nhanh chóng từ chối bữa tiệc rượu quan trọng kia, sau đó vội vàng chạy đến khách sạn gặp mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân là người tương lai vô hạn, một vị quan viên như vậy có kết giao với Tần Thọ Sinh, đó thật sự là vận may cả đời của hắn. Quan trọng là cảm tình cần phải gìn giữ, nếu như hai bên mãi không nối lại quan hệ, như vậy thì mối quan hệ tốt đẹp chỉ sợ cũng phai nhạt theo thời gian.
Dù Tần Thọ Sinh đã không còn nhiều ý nghĩ với tương lai của mình, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng hắn sẽ không kết giao với một người tương lai vô hạn, hắn thật sự vẫn tràn đầy khát vọng. Vì vậy khi nhận được điện thoại của Vương Tử Quân, hắn thật sự cảm thấy vui mừng như điên.
Vương Tử Quân tìm mình, điều này nói rõ chủ tịch Vương còn chưa quên một người bạn như mình. Vì vậy trước khi đến thì Tần Thọ Sinh đã quyết định sẽ nhân cơ hội này để mối quan hệ giữa hai bên thêm khăng khít hơn.
Thương trường như chiến trường, Tần Thọ Sinh có thể thúc đẩy nhà máy rượu Hồng La Xuân phát triển mạnh mẽ, tất nhiên hắn cũng là người có bản lĩnh, hơn nữa lại còn là một kẻ đã thành tinh.
Tần Thọ Sinh ngồi xuống phòng khách trong gian phòng của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cực kỳ nhiệt tình nhắc lại thời điểm hai năm trước khi Vương Tử Quân còn công tác ở huyện Lô Bắc giống như những gì vừa xảy ra gần đây, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
- Chủ tịch Vương, anh đến thành phố Hồng Ngọc, tôi sẽ làm địa chủ. Bây giờ trời đã tối, tôi đề nghị để cho nhân dân chúng tôi bày tỏ lòng kính yêu lãnh đạo, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?
Tần Thọ Sinh tuy vẫn là một người bạn cũ cực kỳ nhiệt tình, thế nhưng hắn vẫn nắm chắc lời ăn tiếng nói, dù là mở miệng lấy lòng và khá tùy ý nhưng vẫn có thêm vài phần xin chỉ thị.
Vương Tử Quân tuy cảm thấy thái độ của Tần Thọ Sinh đối với mình có chút biến hóa, tuy hắn cũng không thích những biến hóa này nhưng cũng không cố gắng thay đổi. Dù sao thì thời gian dần trôi qua, địa vị của con người cũng biến đổi, rất nhiều mối quan hệ cũng cần phải điều chỉnh. Có một câu nói thế này, làm lãnh đạo phải có cái khung của lãnh đạo, vào thời điểm thích hợp phải cho người ta nịnh bợ mình một chút, nếu như quá kiên trì không thay đổi, chỉ sợ sẽ làm cho người ta không biết nên theo ai, cũng xem như mất đi quan uy xứng đáng.
Lời đề nghị của Tần Thọ Sinh thật sự phù hợp với tâm ý của Vương Tử Quân, hắn cũng muốn bàn chuyện đầu tư kinh doanh trên bàn ăn. Thế là hắn dùng giọng biết thời biết thế nói:
- Giám đốc Tần, nếu anh đã nói như vậy thì chúng ta đi ăn rồi tiếp tục bàn luận. Đúng rồi, trong nhóm người chúng ta chỉ có Tiểu Triệu là đến từ tỉnh Sơn Nam, những người khác đều đến thành phố Hồng Ngọc, cho nên ở phương diện ăn uống, không những phải ăn no, mà phải ăn ngon. Hôm nay anh cũng đừng lừa gạt chúng tôi đấy nhé, phải khoản đãi mọi người một bữa thật ngon mới được.
- Tôi đây nào dám!
Tần Thọ Sinh nghe rõ lời trêu chọc của Vương Tử Quân thì càng cảm thấy mình có thể diện. Hắn lên tiếng nói vài lời đùa giỡn với Vương Tử Quân, sau đó đoàn người rời khỏi khách sạn.
Tần Thọ Sinh sắp xếp một quán cơm Tương Giang, nơi đây lắp đặt thiết bị rất xa hoa, khi đoàn người đi đến quán cơm, bà chủ quán đã đứng chờ sẵn ngoài cửa.
- Anh Tần, thời gian qua anh ít đến, điều này thật sự làm cho em gái đây phải suy nghĩ, không biết anh có ý kiến với em hay là quá chán với những món ăn trong quán rồi.
Bà chủ quán nở nụ cười quyến rũ, nàng vừa thấy hình bóng của Tần Thọ Sinh thì nhanh chóng tiến lên đón chào. Người phụ nữ này có bộ dạng rất tốt, ngũ quan đoan chính, cử chỉ lưu loát, hơn nữa trên gương mặt luôn có nụ cười cực kỳ tương tác.
Vương Tử Quân nghe thấy cách xưng hô của bà chủ quán với Tần Thọ Sinh thì chợt sinh ra cảm giá buồn cười. Bà chủ này không biết là phát âm có vấn đề hay sao mà khi gọi anh Tần lại làm người ta nghe vào tai và tưởng là anh Tình!
Tần Thọ Sinh nhìn bộ dạng mập mờ của bà chủ quán, trong lòng thầm đưa vợ mình ra so sánh với cô nàng, thế là không khỏi thầm than bà chủ quán thật sự là một người phụ nữ thú vị. Hắn phát hiện mình ở cùng người phụ nữ này thì thật sự rất thoải mái, rất thích thú. Trước kia hắn thường đến đây cũng là vì thích trêu chọc bà chủ quán vài câu. Hắn thấy đàn ông thành công thì giống như một con chiêm khổng tước xinh đẹp, anh nói xem nếu không biểu hiện trước mặt phụ nữ, như vậy thì tư thế oai hùng của mình là cho ai xem? Vì thế giám đốc Tần trước nay đều cố gắng biểu hiện mình trước những người phụ nữ xinh đẹp.
Ánh mắt Triệu Tường Sương rơi lên mặt bàn, nơi đó là hai bàn tay của bà chủ quán. Nàng đặt tay lên bàn cực kỳ quy củ, mười ngón tay thật dài đặt cùng một chỗ với nhau giống như có ám chỉ gì đó. Trong lòng Tần Thọ Sinh chợt nảy mầm một ý nghĩa khác lạ, hắn rất muôn ôm nàng vào trong lòng. Nhưng lúc này có Vương Tử Quân ở đây, hắn dù có tâm tư như vậy cũng không làm gì hơn, không dám đùa giỡn.
Tần Thọ Sinh nhanh chóng vứt bỏ những ý nghĩ trời ơi của mình, thế là hắn nhanh chóng vung tay với bà chủ quán rồi dùng giọng nghiêm trang nói:
- Tiểu Lý, hôm nay tôi có khách quý, chị chuẩn bị cho tôi những món ngon nhất. Tôi nói cho chị biết nhé, nếu để cho cậu này ăn uống thoải mái, sau này tôi sẽ chuyển địa điểm chiêu đãi của nhà máy rượu Hồng La Xuân đến nơi này.
Khi Vương Tử Quân đi vào quán ăn thì bà chủ quán đã chú ý đến người thanh niên đi sóng vai với Tần Thọ Sinh, vì Tần Thọ Sinh đã nhiều lần dùng cơm trong quán của nàng, thế cho nên nàng cũng hiểu rõ vài phần tính cách của người này. Nàng biết rõ Tần Thọ Sinh là một người cực kỳ kiêu ngạo, người có thể sóng vai với hắn, căn bản sẽ có địa vị không thấp.
Đối với bà chủ quán, dù tên thanh niên kia có địa vị thế nào thì đầu tiên nàng phải có phản ứng với Tần Thọ Sinh cái đã. Hơn nữa nàng thấy Tần Thọ Sinh ăn cơm ở chỗ của mình, như vậy mình sẽ có được tiền lời, còn người kia có thân phận thế nào thì nàng cũng không quan tâm.
Nhưng lời căn dặn của Tần Thọ Sinh đã làm cho bà chủ quán phải cảm thấy sợ hãi, thế là không khỏi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân. Nàng có thể căn cứ vào lời nói của Tần Thọ Sinh mà thấy được vài phần nịnh nọt. Trước nay nàng luôn kỳ vọng quán cơm của mình sẽ trở thành địa điểm tiếp đãi của nhà máy rượu Hồng La Xuân, cũng vì thế mà nàng đã không ít lần tìm đến gặp Tần Thọ Sinh, thậm chí nhiều lúc nàng bị hắn chiếm chút tiện nghi nhưng vẫn bỏ qua, dù là như vậy thì Tần Thọ Sinh cũng chưa từng mở lời đồng ý. Không ngờ lúc này xuất hiện tên thanh niên kia thì sự việc nàng quan tâm đã có chiều hướng phát triển tốt đẹp.
Bà chủ mở quán nhiều năm, nàng vô số loại khách, cũng biết được biết bao loại đàn ông. Nàng cho rằng phụ nữ làm kinh doanh chỉ cần có diện mạo tốt đẹp là được, nó cũng giống như món ăn ngon, nếu gặp khách phù hợp thì bày ra cho bọn họ, dùng những gì mình có để an ủi dạ dày của thực khách, như vậy không phải tiền của bọn họ sẽ chui vào tay mình sao? Đàn ông là thứ gì? Nói cho cùng chỉ là một loài động vật giống đực mà thôi.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nếu không nhìn thấu đàn ông thì sao có thể thu phục đàn ông? Những năm nay bà chủ quán đã bỏ ra khá nhiều công sức trên người Tần Thọ Sinh, biết rõ tính cách của vị giám đốc Tần này. Tần Thọ Sinh không nói thì thôi, đã nói thì chắc chắn xác định. Thế là bà chủ chợt cảm thấy nóng lòng, nàng nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, lại khẽ nói:
- Giám đốc Tần cứ yên tâm, khách của ngài chính là khách quý của quán chúng tôi, tôi sẽ đảm bảo làm những món thật ngon cho mọi người.
Bà chủ quán rất muốn mở lời trêu chọc Vương Tử Quân vài câu để làm sinh động bầu không khí, thế nhưng trước đó nàng rất nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ lại có vẻ nghẹn lời.
Tên thanh niên với nụ cười nhàn nhạt kia giống như có một cảm giác uy nghiêm khó thể nói thành lời, thế cho nên những lời nói trước kia vốn chỉ là thuận miệng bay ra, bây giờ lại không thể nào xuất hiện.
Dưới sự chỉ dẫn của bà chủ quán, nhóm người Vương Tử Quân tiếp tục đi vào một gian phòng được lắp đặt cực kỳ xa hoa. Khi Tần Thọ Sinh dùng đủ mọi cách ép Vương Tử Quân ngồi lên ghế chủ vị, bà chủ quán càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Vương Tử Quân chỉ nói vài câu rồi ngồi xuống ghế chủ vị. Hắn biết rõ địa vị của mình, nếu từ chối thì cũng không hay, Tần Thọ Sinh cũng sẽ không bao giờ đồng ý. Nếu hắn ngồi xuống ghế chủ vị, như vậy xem như hai bên đều có thể an tâm.
- Tiểu Lý, cô đi chuẩn bị thức ăn đi.
Tần Thọ Sinh thấy bà chủ quán cứ bận rộn ở đây mà không chịu bỏ đi thế là có hơi nhăn mày nhưng vẫn dùng giọng ôn hòa nói.
Bà chủ quán cũng không ngờ giám đốc Tần ngày trước luôn thích nói chuyện với mình nhưng bây giờ lại đuổi khéo mình đi, thế là trong lòng càng có thêm vài phần kinh dị. Tuy nàng cảm thấy có chút không bình thường nhưng lại không dám đắc tội với Tần Thọ Sinh, thế nên đồng ý một tiếng rồi đi về phía cửa.
- Giám đốc Tần, tôi thấy hình như bà chủ quán có ý với anh thì phải?
Lý Cẩm Hồ và Tần Thọ Sinh tuy không tính là đặc biệt thân thiết nhưng cũng không phải xa lạ gì. Sau những năm tháng chìm nổi mưa gió trên quan trường, Lý Cẩm Hồ càng mài đi những góc cạnh trên người mình, bây giờ càng thêm trưởng thành.
Lúc này là thời điểm cần liên lạc cảm tình với nhau, có vài lời chủ tịch Vương căn bản không tiện mở miệng, thế nhưng hắn là thư ký trưởng của lãnh đạo, hắn cần phải tiến lên nghênh đón.
Đàn ông đối với những chuyện như thế này thì thường thầm hiểu lẫn nhau, Tần Thọ Sinh cười ha hả nói:
- Thư ký trưởng Lý, anh rõ ràng là oan uổng cho tôi, ở thành phố Hồng Ngọc này có ai không biết tôi nổi tiếng không gần nữ sắc? Bạn bè như tay chân, phụ nữ như quần áo, điều này tôi hiểu.
- À, tôi có thể làm chứng, gần đây giang thị Tần thật sự là tiến lên cấp bậc của Liễu Hạ Huệ, dù là một người phụ nữ ở trong lòng thì anh ấy cũng căn bản là không loạn.
Hạ Kiến Nhân vừa châm trà cho mọi người vừa nói tiếp:
- Tất nhiên nếu đổi lại là hai cô thì tôi thật sự không thể biết được.
Tiếng cười trong phòng vang lên rộn rã, chút cảm giác lạnh nhạt cũng đã tan biến sạch sẽ.
Thức ăn được đưa lên rất nhanh, chỉ hơn mười phút sau đã có mười món được dọn lên bàn. Vài chai rượu Hồng La Xuân được khui, trận chiến trên bàn tiệc nhanh chóng nổ ra.
- Chủ tịch Vương, tôi mời anh một ly.
Tần Thọ Sinh nâng ly rượu rồi cười ha hả nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương đến thành phố Hồng Ngọc tìm Tần Thọ Sinh tôi đây, điều này làm tôi thật sự cảm thấy quá mức cao hứng, điều này nói rõ ngài cũng không xem tôi là người ngoài.
Vương Tử Quân cũng đứng lên cụng ly với Tần Thọ Sinh, sau đó hắn mới cười nói:
- Anh Tần nói những lời như vậy là không đúng, chúng ta là bạn bè cũ, không tìm anh uống rượu thì coi anh là người ngoài rồi sao? Có phải anh muốn đẩy mạnh tiêu thụ rượu của mình không? Nếu là vậy thì cứ nói thẳng, không cần phải đi đường vòng.
Hai người cùng lên tiếng, lại cùng nở nụ cười.
Dưới sự dẫn dắt của Vương Tử Quân và Tần Thọ Sinh, khi món ăn còn chưa kịp nguội thì một chai rượu Hồng La Xuân đã được đổ vào bụng mọi người. Khi Hạ Kiến Nhân chuẩn bị khui một chai rượu khác thì Vương Tử Quân trầm giọng nói:
- Anh Tần, lần này tôi đến tìm anh, ngoài uống rượu tìm vui, còn có một việc cần anh giúp đỡ.
- Chủ tịch Vương, có gì anh cứ phân phó, nói một câu giúp đỡ thì lại quá xa lạ rồi.
Tần Thọ Sinh đã sớm chuẩn bị với tình huống Vương Tử Quân đến tìm mình, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nói đến chính sự thì vội vàng trầm giọng nói.
- Anh Tần, không gạt anh, những ngày qua tôi thật sự gặp chút khó khăn. Thành phố đã quy định một hạng mục trọng điểm, muốn mời nhà máy rượu Tân Nguyên đến đầu tư xây đựng, sự kiện này đã được một vị phó chủ tịch thành phố hoàn thành tốt đẹp, thế nhưng khi vị phó chủ tịch này này xảy ra chuyện thì sự việc thất bại.
- Bây giờ hạng mục rơi lên người tôi, tôi đã đến nhà máy rượu Tân Nguyên nhưng phát hiện bọn họ căn bản không có ý hợp tác. Vì vậy mà tôi nhớ đến anh, hy vọng có thể cùng hợp tác với anh.
Vương Tử Quân cũng không che giấu ý nghĩ của mình, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói rõ vấn đề cho Tần Thọ Sinh.
Tần Thọ Sinh nghe Vương Tử Quân mời nhà máy rượu Hồng La Xuân của mình đến đầu tư ở thành phố Đông Bộ thì vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng. Xây dựng nhà máy ở một thành phố khác cũng không phải chuyện nhỏ, tuy hắn là người nhất ngôn cửu đỉnh trong công ty, thế nhưng sự việc thế này cũng không phải một mình hắn cho ra quyết định được. Hơn nữa vừa rồi Vương Tử Quân nhắc đến nhà máy rượu Tân Nguyên, nếu nhà máy rượu Hồng La Xuân và nhà máy rượu Tân Nguyên cạnh tranh với nhau ở thành phố Đông Bộ, cũng không biết kết quả là như thế nào.
Vương Tử Quân cũng đã sớm dự đoán phản ứng của Tần Thọ Sinh, hắn cười cười nói với Tần Thọ Sinh:
- Anh Tần, tôi biết rõ đây không phải là chuyện nhỏ, anh cứ cẩn thận suy xét. Tôi cũng không muốn làm khó anh, anh cứ nghĩ kỹ rồi nói với tôi một tiếng, bây giờ chúng ta tiếp tục uống rượu.
Tần Thọ Sinh cố gắng trấn định uống thêm một ly rượu với Vương Tử Quân, sau đó hắn dùng giọng có chút chua xót nói:
- Chủ tịch Vương, không phải là tôi không muốn sắp xếp giải hạn cho anh, thế nhưng sự kiện Hồng La Xuân tiến vào thành phố Đông Bộ thì tôi thật sự không nắm chắc. Dù sao thì nhà máy rượu Tân Nguyên đã phát triển một mình ở tỉnh Sơn Nam, nếu chúng tôi chen chân vào tranh giành định mức thị trường với bọn họ, sẽ không phải là chuyện dễ dàng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Anh Tần, anh đã uống rượu của nhà máy rượu Tân Nguyên chưa?
Phản ứng của Tần Thọ Sinh cũng nằm trong dự đoán của Vương Tử Quân, hắn không những tức giận với phản ứng của đối phương, hơn nữa trong lòng còn sinh ra cảm giác vui mừng.
- Tại sao lại chưa từng uống qua chứ? Chủ tịch Vương, tôi cũng không muốn gạt anh, tuy chúng tôi ra ngoài thường uống rượu Hồng La Xuân, thế nhưng khi ở trong nhà máy thì thường uống rượu của đối thủ cạnh tranh. Tất nhiên đó cũng không phải vì nguyên nhân gì khác, chính là vì muốn thưởng thức sự khác biệt giữa rượu của chúng tôi và bọn họ.
Tần Thọ Sinh nói đến đây thì dùng giọng có chút hăng hái nói:
- Rượu của nhà máy rượu Tân Nguyên là không tệ, nhưng nếu so sánh với Hồng La Xuân của chúng tôi, chủ tịch Vương à, tôi có thể mở miệng nói rượu của bọn họ vẫn còn kém một chút.
- Nếu rượu Hồng La Xuân của các anh thật sự mạnh hơn người ta, vì sao rượu của nhà máy rượu Tân Nguyên đã thành sản phẩm đệ nhất của tỉnh Sơn Nam, còn rượu Hồng La Xuân của các anh mới chỉ là sản phẩm của thành phố Hồng Ngọc?
Vương Tử Quân cũng không khách khí mà chọc thẳng vào vấn đề.
- Chủ tịch Vương, nếu là lãnh đạo khác đặt câu hỏi, tôi nhất định sẽ nói chất lượng của chúng tôi không bằng họ. Nhưng chủ tịch Vương hỏi thì tôi cũng nói thật, cũng không phải chất lượng của chúng tôi kém hơn, căn bản là chính sách của tuyến trên với chúng tôi là không đủ. Nếu hai cấp lãnh đạo tỉnh thành phố đều ra sức giúp đỡ, tôi cảm thấy bỏ ra một năm để vượt qua nhà máy rượu Tân Nguyên cũng không là vấn đề.
Tần Thọ Sinh lúc này cũng không khoác lác, hắn có thể đưa nhà máy rượu Hồng La Xuân phát triển đến ngày hôm nay, cũng có chỗ độc đáo riêng của mình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Tần Thọ Sinh, hắn cười ha hả nói:
- Giám đốc Tần, bây giờ là kinh tế thị trường, sự giúp đỡ của lãnh đạo tuy quan trọng và không thể bỏ qua nhưng nhu cầu của thị trường mới là quan trọng. Tôi đến đây cũng không phải yêu cầu giám đốc Tần ném tiền ra đầu tư mà thôi, tôi còn muốn giúp nhà máy rượu Hồng La Xuân phát triển mạnh mẽ, trở nên kiêu ngạo, biến nó thành một sản phẩm rượu nổi tiếng của quốc gia.
"Đẩy mạnh phát triển? Trở nên kiêu ngạo?"
Tần Thọ Sinh dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Vương Tử Quân, hắn thật sự không tin vào lỗ tai mình. Dù sao thì rượu Hồng La Xuân cũng nổi tiếng ở khu vực thành phố Hồng Ngọc, nhưng nếu nói muốn nổi tiếng trong phạm vi cả nước, chỉ sợ cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Tần Thọ Sinh nhìn vẻ mặt ung dung của Vương Tử Quân mà chút cảm giác không tin trong lòng chợt tan biến.
- Chủ tịch Vương, đẩy mạnh phát triển như thế nào?
Tần Thọ Sinh lại ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân, nhưng lần này ánh mắt lại trần đầy hy vọng.
Vương Tử Quân cũng không làm ảnh hưởng đến khẩu vị của Tần Thọ Sinh, hắn trực tiếp nói rõ ý nghĩ của mình, nói ra một bản quảng cáo đã đưa một xí nghiệp rượu trở nên nổi tiếng cả nước vào kiếp trước cho Tần Thọ Sinh.
Tần Thọ Sinh nghe Vương Tử Quân nói ra bản kế hoạch mà vẻ mặt không ngừng biến đổi, một lúc lâu sau hắn mới dùng giọng do dự nói:
- Chủ tịch Vương, chúng tôi cũng đã làm quảng cáo, nhưng nó thật sự có tác dụng sao?
- Tất nhiên một quảng cáo tốt sẽ là nền tảng cho sự phát triển nhãn hiệu của một xí nghiệp. Bây giờ là thời đại tin tức, không còn là rượu ngon không sợ hẻm sâu nữa rồi. Nhà máy Hồng La Xuân của các anh cũng không thua kém người ta về chất lượng, chẳng qua là mức độ nổi tiếng không cao, vì vậy nên không đi ra khỏi thành phố Hồng Ngọc này được. Tôi tin tưởng chỉ cần thông qua quảng cáo, nhà máy rượu Hồng La Xuân sẽ nhanh chóng phát triển hùng mạnh.
Vương Tử Quân có thể nói là cực kỳ tự tin ở phương diện này, dù sao cũng đã có tiền lệ thành công trước đó, hơn nữa nhà máy kiếp trước thành công còn có điều kiện cơ sở kém hơn cả Hồng La Xuân vào lúc này.
- Chủ tịch Vương, tuy bỏ ra mười triệu cũng không phải là gánh nặng với công ty chúng tôi, nhưng cũng vì nó mà chúng tôi sẽ phải giảm bớt chút vốn lưu động.
Tần Thọ Sinh nghe được kế hoạch của Vương Tử Quân, tuy cảm thấy không phải không có lý nhưng lúc này lại khó thể nào hạ quyết tâm, dù sao nó cũng liên quan đến sinh tử tồn vong của cả công ty.
- Anh Tần, tôi sẽ không để cho anh gánh chịu tất cả nguy hiểm. Trước khi đến tôi đã liên hệ với tổng giám đốc Tần của tập đoàn Quân Thành, bọn họ rất có hứng thú với kế hoạch này, cho rằng đó sẽ là một hạng mục hợp tác rất tốt. Thế cho nên bọn họ tình nguyện bỏ vốn cùng hợp tác với các anh, hai bên sẽ cùng bỏ vốn đăng ký công ty mới chủ quản công tác tiêu thụ rượu Hồng La Xuân, còn phí tổn quảng cáo sẽ do tập đoàn Quân Thành bỏ ra.
Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, Vương Tử Quân khi nghĩ đến tình huống chế tạo thương hiệu cho rượu Hồng La Xuân thì cũng nghĩ đến phản ứng của Tần Thọ Sinh. Một số tiền quảng cáo quá lớn, nếu như không làm quyết đoán thì sẽ không có người tham gia. Hắn cảm thấy Tần Thọ Sinh căn bản không phải là người quyết đoán như vậy.
Nếu sự việc thành công thì Vương Tử Quân cũng không ném chỗ tốt ra bên ngoài, thành lập công ty tiêu thụ nắm công tác tiêu thụ rượu Hồng La Xuân, đây chính là bước tính toán thứ hai của hắn.
Nhưng Tần Thọ Sinh cũng không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, sau khi nghe Vương Tử Quân nói xong thì hắn thật sự sinh ra cảm động, thật sự rất cảm động. Chủ tịch Vương rõ ràng không phải đến cầu mình hỗ trợ, rõ ràng là ném cho mình con đường phát tài. Hắn thật sự rất cảm kích, thế là ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân có thêm vài phần cung kính.
- Chủ tịch Vương, tôi uống cạn ly rượu này.
Triệu Tường Sương rót cho mình một ly rượu, sau đó nâng lên uống cạn.
Kế hoạch tốt nhưng có đôi khi áp dụng cũng không phải dễ, nhưng cũng may áp dụng kế hoạch là những người chuyên nghiệp, thế nên căn bản không cần lo lắng.
Tần Hồng Cẩm ngồi trước bàn cơm, nàng thật sự hóa thân thành một người phụ nữ dịu dàng chờ Vương Tử Quân dùng cơm.
Hôm nay Tần Hồng Cẩm cũng không mua thức ăn từ bên ngoài, nàng mua nguyên liệu về nhà tự nấu những món mà Vương Tử Quân thích. Tuy làm những món này rất phiền toái nhưng nàng thật sự rất cẩn thận, nàng tình nguyện hầu hạ người đàn ông của mình.
Vương Tử Quân tắm giặt xong, hắn đi ra thấy những món mình thích được dọn lên bàn, thế là trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Tần Hồng Cẩm kéo Vương Tử Quân đến ngồi xuống chỗ của mình, sau đó hôn hắn một cái, một người phụ nữ mạnh mẽ phong vân một cõi trong chốn thương trường lại giống như biến thành một cô gái dại khờ. Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm đáng yêu trong chiếc tạp dề thêu hoa, hắn khẽ cười, thầm nghĩ: Phụ nữ là như vậy, dịu dàng ngốc nghếch thì đáng yêu hơn.
Sau khi cơm nước xong thì có một bàn tay mềm mại không xương khẽ xoa bóp bờ vai của Vương Tử Quân, cũng không biết Tần Hồng Cẩm học được nghề xoa bóp này từ khi nào, thế nhưng nàng xoa bóp thật sự làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác rất thoải mái.
- Hồng Cẩm, em nhẹ tay một chút nữa, ôi, cơ thể già khọm của anh cũng không thể nào chịu nổi ngón đòn mạnh tay của em.
Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm xinh đẹp động lòng người, hắn mở miệng nói lời trêu đùa.
- Già khọm? Hôm nay em hủy đi bộ dạng già khọm của anh.
Sau khi nghe Vương Tử Quân trêu chọc thì dùng sức hơn trước vài phần, sau đó vừa nói vừa nhéo lên người hắn.
Vương Tử Quân nhìn làn da thịt trắng muốt ẩn hiện trong lớp áo trắng, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng bùng lên lửa nóng. Hắn ôm người phụ nữ làm mình thật sự cuồng dại vào trong lòng, sau đó một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt.
- Anh đúng là bại hoại, bây giờ là ban ngày.
Tần Hồng Cẩm thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại phản ứng nhiệt liệt như vậy, nàng vội vàng vươn tay cản lại động tác của hắn.
- Ban ngày mới tốt.
Vương Tử Quân nào cho Tần Hồng Cẩm cơ hội phản kháng? Hắn vừa nói vừa dùng miệng bao phủ cặp môi đỏ tươi của Tần Hồng Cẩm.
Sau một phen mưa gió thì hai người nằm lẳng lặng trên giường, lúc này Tần Hồng Cẩm cảm thấy toàn thân mềm nhũn rã rời, nhưng ngón tay nghịch ngợm vẫn không quên vẽ những vòng tròn lên người Vương Tử Quân.
- Cũng không biết đầu anh có những thứ gì mà lại cho ra những kế hoạch như vậy, chưa nói gì khác, đám chuyên gia trong công ty của em thật sự cảm thấy khó tưởng với những kế hoạch của anh, nhưng bọn họ lại cảm thấy có tám phần khả năng thành công.
Tần Hồng Cẩm lần này đến thành phố Hồng Ngọc cũng là vì ký kết liên hợp với nhà máy rượu Hồng La Xuân, tất nhiên quá trình ký kết hợp đồng cũng không mất bao nhiêu thời gian của hai bên, vì điều kiện hợp đồng đã sớm được đàm phán tốt đẹp, vì vậy chỉ mất nửa giờ thì tất cả đã xong.
- Không phải là tám mươi phần trăm, mà là một trăm phần trăm.
Vương Tử Quân bắt lấy bàn tay nhỏ bé muốn gây sự của Tần Hồng Cẩm, hắn dùng giọng tràn đầy tự tin nói.
Tần Hồng Cẩm nhìn bộ dạng đầy tự tin của người đàn ông của mình, nàng không khỏi cảm thấy cơ thể nóng lên. Nàng ôm thật chặt lấy Vương Tử Quân, hận không thể làm cho cơ thể mình tan chảy vào trong người hắn.
- Hồng Cẩm, phía CCTV thế nào rồi?
Vương Tử Quân vừa đáp lại nhiệt tình của Tần Hồng Cẩm vừa khẽ nói.
- Là rất tốt, bọn họ cũng thấy hứng thú với lời đề nghị của anh, dù sao thì chúng ta cũng đưa tiền cho bọn họ, cũng không ai ghét tiền cả.
Tần Hồng Cẩm nói rồi chu miệng nhỏ nhắn hôn một cái lên mặt Vương Tử Quân, sau đó lại giả vờ tức giận nói:
- Chúng ta đưa cho bọn họ hai chục triệu, hì hì, khi đó ánh mắt của bọn họ nhìn về phía quản lý Tả giống như đã ngâ ngốc hết rồi vậy.
"Hai chục triệu một năm, hì hì, đây cũng là một số tiền quá lớn rồi!"
Vương Tử Quân nhớ đến phí quảng cáo vào kiếp trước, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười nhạt.
- Khi nào thì có thể phát hình?
Vương Tử Quân nhìn lên đồng hồ điện tử rồi trầm giọng nói.
- Ngày mai, đoạn phim quảng cáo đã được làm xong, bọn họ đồng ý sẽ phát quảng cáo của chúng ta vào giờ vàng ngày mai.
Tần Hồng Cẩm khẽ nép sát người mình vào người Vương Tử Quân rồi nói.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị phát động thế tấn công với Tần Hồng Cẩm thì điện thoại chợt vang lên. Hắn nhìn dãy số trong điện thoại, thế là nhanh chóng nghe máy.
- Alo, là chủ tịch Vương phải không? Tôi là Trương Thông.
Giọng điệu của Trương Thông trong điện thoại có chút dồn dập, khi Vương Tử Quân định mở miệng hỏi có chuyện gì thì Trương Thông đã trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ tịch Nhâm tổ chức một cuộc hội ý, dù không điểm danh anh thế nhưng lại ngấm ngầm nói anh không có kỷ luật tổ chức, công tác không chịu trách nhiệm, đi đến đàm phán công tác với nhà máy rượu Tân Nguyên, đến khi người ta muốn gặp lại không thấy đâu.
- Anh ta còn nói, chuyện này làm cho thành phố rất bị động, anh ấy yêu cầu khối chính quyền thành phố cho ra một văn kiện, trọng điểm đề cập đến quan niệm chính xác lúc tham gia công tác.
Trương Thông lúc đầu nói rất nhanh, sau đó chậm dần lại. Vương Tử Quân nghe Trương Thông báo cáo, sau đó khẽ gật đầu, cuối cùng mới cười nói:
- Chủ tịch Trương, cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi, anh cứ yên tâm, chuyện này sẽ không có vấn đề.
Sau khi cúp điện thoại của Trương Thông thì Vương Tử Quân châm một điếu thuốc bắt đầu hút khói nhả sương. Tuy cú điện thoại của Trương Thông căn bản cũng không có nội dung thực tế, nhưng càng là như vậy càng chứng minh Nhâm Xương Bình và nhà máy rượu Tân Nguyên có một mối liên lạc mà chính mình không thể biết được.
- Người kia lại gọi nữa sao?
Tần Hồng Cẩm duỗi hai cánh tay trắng nõn ra ôm lấy Vương Tử Quân, nàng dùng giọng tùy ý nói, bộ ngực ép lên người hắn chợt biến dạng.
Vương Tử Quân thỏa mãn thiếu chút nữa thì rên lên, hắn vừa chậm rãi hưởng thụ sự dịu dàng của Tần Hồng Cẩm, vừa cười nói:
- Không có gì, hắn gọi thì cứ gọi, dù sao cũng không làm gì được.
Cát Trường Binh là kẻ đã sáng lập ra thời đại huy hoàng của nhà máy rượu Tân Nguyên vào lúc hiện tại, hắn có địa vị không ai so sánh được trong nhà máy rượu Tân Nguyên. Nhưng hắn là người nghiêm khắc yêu cầu chính mình, bình thường khi không có chuyện gì thường ở nhà dùng cơm, căn bản rất ít khi uống rượu.
Cát Trường Binh ngồi trên ghế sa lông trong nhà thoải mái xem chương trình thời sự. Mỗi ngày hắn đều xem thời sự, đây có thể nói là một sở thích của hắn, chỉ cần không có chuyện gì thì hắn sẽ nhất định không bỏ qua.
Khi nhiều tin tức được phát, cơ thể Cát Trường Binh chợt rơi vào tình cảnh nửa tỉnh nửa mê nhưng đầu óc lại hoạt động cực kỳ mạnh mẽ. Ngoài vài chuyện liên quan đến nhà máy, hắn còn nghĩ đến vị phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ trẻ tuổi kia.
Đối phương đã đi mất, Cát Trường Binh dù thế nào cũng không ngờ mình nghe được in tức này thì cảm thấy không thoải mái, trong lòng chợt bùng lên cảm giác tức giận, vì vị phó chủ tịch thường vụ kia căn bản không coi mình ra gì. Nhưng chắc chắn không qua được vài ngày, chỉ sợ vị phó chủ tịch thường vụ kia sẽ có cuộc sống không được dễ chịu cho lắm.
Cát Trường Binh nghĩ về cuộc điện thoại kia mà thở dài một hơi, tuy hắn và chủ tịch Nhâm Xương Bình của thành phố Đông Bộ không có gì khúc mắc, thế nhưng vì sự phát triển của con mình sau này, hắn không thể không làm như vậy.
"Chỉ có thể thành thật xin lỗi vị phó chủ tịch thường vụ kia!"
Cát Trường Binh thầm cảm khái một tiếng, sau đó hắn ném cảm giác thương tiếc cuối cùng lên tận chín tầng mây.
Thời sự kết thúc rất đúng giờ, Cát Trường Binh nhìn biên tập viên đang thu thập tài liệu trong tivi mà miễn cưỡng dựa lưng ra sau ghế. Nếu không phải chờ xem dự báo thời tiết, hắn cũng không có thời gian nhìn xem chương trình quảng cáo nhàm chán kia.
- Róc rách!
Tiếng nước chảy vang lên, lúc này một thùng rượu lớn xuất hiện trên màn hình, sau đó là một điệu nhạc rất hùng hồn. Cuối cùng bốn chữ "Rượu Hồng La Xuân" chợt xuất hiện trên màn hình từ nhỏ đến lớn, chậm rãi hiện rõ trong mắt Cát Trường Binh.
Cát Trường Binh nhìn đoạn quảng cáo cực kỳ rung động trên tivi, hắn chợt cảm thấy hoa mắt, thần kinh trầm tĩnh đã nhanh chóng trở nên căng thẳng.
"Rượu Hồng La Xuân? Mình không nhìn lầm đấy chứ? Trên tivi có quảng cáo rượu Hồng La Xuân?"
Cát Trường Binh căn bản không xa lạ gì rượu Hồng La Xuân. Hắn là lãnh đạo nhà máy rượu Tân Nguyên, tất nhiên hắn sẽ biết rõ về các nhà máy rượu có danh tiếng ở các tỉnh thành chung quanh tỉnh Sơn Nam. Hồng La Xuân là một loại rượu của tỉnh Chiết Giang, đây càng là đối tượng được hắn quan tâm trọng điểm.
Nhưng khi địa vị của nhà máy rượu Tân Nguyên càng thêm vững chắc thì Cát Trường Binh đã loại bỏ nhà máy rượu Hồng La Xuân ra khỏi danh sách đối thủ của mình, hắn thấy tuy rượu Hồng La Xuân không tồi nhưng căn bản không có thực lực cạnh tranh với nhà máy rượu Tân Nguyên.
Nhưng bây giờ một đoạn quảng cáo như vậy đột nhiên xuất hiện làm cho Cát Trường Binh cảm thấy bực mình, một cảm giác không tốt bùng lên trong lòng. Tuy đoạn quảng cáo đã qua thế nhưng hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình.
- Anh Cát, anh làm sao vậy?
Vợ của Cát Trường Binh từ trong một gian phòng khác đi ra, khi thấy bộ dạng của gấp gáp của Cát Trường Binh thì vội vàng dùng giọng quan tâm hỏi.
- Rượu Hồng La Xuân...Em thấy rượu Hồng La Xuân như thế nào?
Cát Trường Binh quay đầu sang nhìn vợ rồi trầm giọng hỏi.
Làm vợ của Cát Trường Binh, Mã Xuân Diễm thật sự không biết đến nhiều thứ khác nhưng lại có không ít nghiên cứu về rượu. Sau khi nghe thấy chồng mình nhắc đến rượu Hồng La Xuân thì nàng tùy ý nói:
- Rượu của nhà máy này có chất lượng tốt, hơn nữa em thấy nếu uống vào thì cảm nhận được có chút gì đó khác biệt so với rượu của công ty của anh.
Vẻ mặt Cát Trường Binh dần khôi phục lại như thường, hắn nghe vài tiết mục trong tivi, sau đó thở dài một hơi. Hắn tự tay đốt một điếu thuốc rồi một lúc lâu sau mới nói:
- Cứ nhảy đi, để xem các người nhảy được bao xa.
Vợ Cát Trường Binh căn bản không biết chồng mình nói gì, nhưng Cát Trường Binh là người bình thường rất có khí độ, vợ cũng phải có chút sợ hãi, thế nên cũng không tiếp lời chồng.
Nếu so sánh với tâm tình không tốt của Cát Trường Binh thì lúc này Tần Thọ Sinh của nhà máy rượu Hồng La Xuân đang vui mừng như điên, bốn phía chung quanh hắn đám lãnh đạo nhà máy, bọn họ quy củ đứng cách Tần Thọ Sinh không xa, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trước mặt.
Quảng cáo rượu Hồng La Xuân, Tần Thọ Sinh dù đã xem đoạn băng này không biết bao nhiêu lần, thế nhưng khi hình ảnh xuất hiện thì hắn cũng không nhịn được phải đứng lên.
Quảng cáo rất ngắn, chỉ là nửa phút, thế nhưng khi nhìn hình ảnh quen thuộc xuất hiện thì Tần Thọ Sinh không khỏi cảm thấy trái tim mình phóng lên họng.
- Thế nào?
Sau khi điều chỉnh tâm tình của mình, Tần Thọ Sinh dùng ánh mắt có chút không yên nhìn tên phó giám đốc ngồi cách đó không xa hỏi.