Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nghe nói đó là chủ tịch Vương. Tiểu Tiêu dùng giọng chú ý nói.

Ba chữ chủ tịch Vương làm cho Vưu Kim Đỉnh ngây cả người, gương mặt có vài phần men say chợt tan biến.

Vương Tử Quân đến, có phải vì hội nghị xây dựng đô thị lần này hay không? Nếu như Vưu Kim Đỉnh thật sự không có gì phải sợ thì đây rõ ràng là chuyện tốt, nhưng khi nghĩ đến chuyện kia thì hắn không khỏi cảm thấy bực mình.

Lỗ Đỉnh Thành nhìn bộ dạng của Vưu Kim Đỉnh, sau khi trầm ngâm giây lát thì nói: - Chủ tịch Vưu, có câu binh tới tướng đỡ nước đến đắp đê, Vương Tử Quân đến đây thì làm được gì? Không phải chỉ có thể mở miệng khen ngợi công tác của Linh Long thôi sao? Không có chuyện gì cả, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình.

- Giám đốc Lỗ, vậy thì kính nhờ anh. Lúc này gương mặt Lỗ Đỉnh Thành mới bình thản hơn một chút.

...

- Chủ tịch, những ngày tới tôi chuẩn bị lắp đặt thiết bị cho phòng con trai, nghe nói tranh thư pháp của ngài rất đẹp, khi nào thì ngài tặng cho tôi một chữ, tôi cũng muốn treo trong nhà cho người ta hâm mộ. Hải Bác ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Vương Tử Quân, hắn nở nụ cười nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của hải bác, hắn đặt phần văn kiện còn chưa xem xong trong tay xuống bàn, sau đó nói: - Viết chữ thì đơn giản thôi, thế nhưng lại cần bàn về chuyện nhuận bút. Tôi cũng không đòi tiền của anh, anh chỉ cần để cho chị nhà nấu một bữa cơm là được, tôi nghe nói vợ anh nấu nướng rất ngon.

Sau khi nghe Vương Tử Quân khen thưởng khả năng nấu nướng của vợ mình, Hải Bác giống như tìm được tri âm, hắn cười ha hả nói: - Chủ tịch Vương, nếu bà nhà tôi biết ngài khen ngợi như vậy, còn không biết sẽ vui vẻ thế nào nữa. Thế này nhé, khi nào ngài có thời gian rảnh, tôi có thể đãi ngài bất cứ lúc nào.

- Một lời đã định, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không khiêm tốn khi dùng cơm ở nhà anh, tuyệt đối còn dẫn theo con sâu nhà tôi đi cùng. Vương Tử Quân nói rồi giống như nghĩ đến điều gì đó: - Con của anh bao nhiêu tuổi rồi? Khi nào thì cưới xin?

- Hai mươi bốn tuổi! Hải Bác nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vương Tử Quân thì gãi gãi đầu nói: - Năm xưa tôi kết hôn khá sớm.

- Ha ha ha, tôi cảm thấy như vậy rõ ràng là không muộn. Vương Tử Quân cười hai tiếng rồi khẽ nói: - Khi nào anh tổ chức hôn lễ cho con thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đi đón khách cho anh.

Hai người nói đùa vài câu, bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ sinh động. Vương Tử Quân căn bản khá hài lòng với chủ tịch Hải Bác, tuy thành phố Rừng Mật không có nhiều động tác lớn và liên tục như Linh Long, thế nhưng cũng không thiếu thành tích.

- Lãnh đạo, ngài sắp đi Linh Long mở hội nghị về phương diện xây dựng đô thị, tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Hải Bác lấy ra gói thuốc chuẩn bị châm lửa, thế nhưng nghĩ đến tin tức hạn chế thuốc lá của Vương Tử Quân, thế là lại đặt vào trong túi.

Nếu như là người khác thì Vương Tử Quân sẽ nói hai câu khách khí, thế nhưng khi nhìn thấy Hải Bác thu hồi gói thuốc, hắn lại cười nói: - Hút ít đi một chút mới có lợi.

- Phương diện xây dựng đô thị ở Rừng Mật vẫn như trước, hơn nữa phần lớn chỉ là các căn hộ cho thuê, nếu như bây giờ đẩy mạnh xây dựng nhà cửa cũng không phải là dễ dàng gì. Hải Bác cau mày nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tương đối hiểu rõ công tác xây dựng đô thị ở thành phố Rừng Mật.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói: - Xây dựng đô thị là công tác cần phải làm. Bây giờ mỗi phường trong thành phố đã có hơn năm mươi ngàn người, thậm chí có nơi là một trăm ngàn người, mật độ dân cư quá lớn nếu như không có phương thức quản lý hợp lý, chỉ sợ sẽ sinh ra những nhân tố bất ổn.

Hải Bác thừa nhận câu nói của Vương Tử Quân, thế nhưng có một số việc không phải mình nhìn thấy rõ thì có thể phổ biến được, dù sao thì ra tay cũng là bứt dây động rừng.

Hai người trầm ngâm giây lát, Hải Bác chợt chuyển chủ đề: - Chủ tịch, lần này tôi đến để phản ánh công tác nhất thể hóa Rừng Mật.

Vương Tử Quân không lên tiếng, tỏ ý cho Hải Bác nói tiếp.

- Thành phố Rừng Mật chúng tôi sẽ giúp đỡ mạnh mẽ nhất để phát triển phương án nhất thể hóa Rừng Mật, chúng tôi không những chú trọng hoàn cảnh, hơn nữa ở nhiều phương diện còn vượt qua khả năng và phạm vi đầu tư của chúng tôi.

- Thế nhưng phía thành phố Kim Hà căn bản càng không coi trọng phương án nhất thể hóa, những hạng mục đáng lý phải hoàn thành từ năm ngoái, thế nhưng đến bây giờ còn chưa có bất kỳ kết quả gì. Bây giờ phía thành phố chúng tôi căn bản có nhiều đồng chí tỏ ra oán hận, thậm chí còn có nhiều người cho ra những lời không hay.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết rõ tình huống của phương án nhất thể hóa Rừng Mật, trước sau hắn cũng phái chuyên gia tiến hành đốc xúc phía Kim Hà, thế nhưng tình huống không được lý tưởng. Bí thư thị ủy Kim Hà là Lý Hanh Dư tuy tỏ thái độ rất tốt, thế hơn nữa mở miệng cực kỳ kiên quyết, thế nhưng lại không cho ra động tác gì khác.

Nếu anh cứ lên tiếng ép buộc, người ta sẽ cho ra một nhóm nan đề, bộ dạng còn nóng vội hơn cả anh.

- Tôi biết rồi, chuyện này còn phải nghĩ biện pháp, phương án nhất thể hóa Rừng Mật có liên quan đến bố cục kinh tế toàn tỉnh, chủ tịch Hải Bác dù có khó khăn lớn thì cũng phải đứng vững trước áp lực, làm tốt công tác của mình.

Hải Bác nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân rồi gật đầu nói: - Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, thành phố Rừng Mật chúng tôi sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng nếu như chỉ có một mình thành phố Rừng Mật lo lắng cho phương án này, như vậy cuối cùng chỉ sợ phương án sẽ bị gác lại vô thời hạn.

Vương Tử Quân tiễn chân Hải Bác mà không khỏi nghĩ đến phương diện nhất thể hóa Rừng Mật. Phương án nhất thể hóa Rừng Mật có liên quan đến Rừng Mật và Kim Hà, bây giờ Rừng Mật tuy cực kỳ quan tâm thế nhưng nếu không có sự giúp đỡ của phía Kim Hà, phương án nhất thể hóa Rừng Mật không có tác dụng quá lớn.

Không thay đổi được tư tưởng thì thay người, Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là hai bàn tay xiết chặt lại với nhau. Lý Hanh Dư đi rất gần Sầm Vật Cương, mình dễ dàng di chuyển người này khỏi thành phố Kim Hà như vậy sao?

Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân không khỏi nhớ đến chủ tịch Lữ Nhạc Ngũ của thành phố Kim Hà, đây chính là vị chủ tịch được Đường Chấn Huy đề bạt lên. Khi Lý Hanh Dư được điều đến thành phố Kim Hà, chính mình nghĩ rằng người này có thể thúc đẩy phương án nhất thể hóa Rừng Mật, không ngờ người ngày càng ngày càng không phải đối thủ của Lý Hanh Dư ở Kim Hà. Bây giờ trong thành phố Kim Hà người này thậm chí còn không làm chủ được các công tác thuộc về mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK