Đàn ông thật sự tốt phải là như thế mới đúng.
Tào Chân Nhi nghiêng đầu đi nơi khác, khẽ nhìn thoáng qua chồng mình, thế là trong lòng bùng lên cảm giác cô đơn. Trong ánh mắt nhiều người thì Nguyễn Chấn Nhạc rõ ràng là một người chồng hoàn mỹ hợp cách, thế nhưng hôn nhân cũng như đeo giày, có phù hợp hay không chỉ có chân mới biết được.
Tào Chân Nhi biết rõ mình thiếu cái gì, lúc này trong lòng nàng sinh ra một xúc động, một loại xúc động làm cho nàng cảm thấy điên cuồng.
Nhất định phải như vậy sao?
Khi Tào Chân Nhi đang đấu tranh tâm lý rất gay gắt thì điện thoại chợt rung lên. Nàng trầm ngâm giây lát, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra. Khi nàng chuẩn bị nghe máy, Nguyễn Chấn Nhạc vung tay cướp lấy điện thoại, sau đó nhanh chóng bấm nút tắt.
- Vương Tử Quân nói rất hay, không nghe thì thật sự đáng tiếc.
Nguyễn Chấn Nhạc tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, hắn trầm giọng nói với Tào Chân Nhi.
Tào Chân Nhi thấy ánh mắt Nguyễn Chấn Nhạc tập trung lên người Vương Tử Quân, thế là những xúc động trong lòng tăng thêm vài phần. Trước nay nàng luôn là một người cảm tính, thế cho nên nàng cũng nhanh chóng hạ quyết tâm.
Trần Thành Hoa ngồi cách Tào Chân Nhi không xa, lúc này vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, trong tay đã có thêm một quyển sách nhỏ. Khi Vương Tử Quân đang diễn thuyết trên đài, hắn ở bên dưới nhanh chóng ghi chép lại.
Khi Vương Tử Quân nói ra đề mục thì Trần Thành Hoa đã cảm thấy nhảy dựng lên. Tuy hắn nhấn mạnh tinh thần duy trì phát triển kinh tế để bắt kịp thời đại, thế nhưng nếu nhìn từ phương diện đại cục thì căn bản đã bại trong tay Vương Tử Quân.
Người làm tốt nhất phải là kẻ chấp hành, kẻ cho ra mưu đồ, đồng thời phải biết trù tính toàn cục. Những sự khác biệt giữa hai bên làm cho Trần Thành Hoa sinh ra cảm giác lo lắng.
Trần Thành Hoa không phải là người lo được mất, nhưng cơ hội lần này đối với hắn là cực kỳ quan trọng, một cơ hội quan trọng như thế có liên quan đến tương lai phát triển của hắn, thế nên hắn cảm thấy nó rất cần thiết.
Nếu vừa rồi Trần Thành Hoa cảm thấy cực kỳ tự tin, như vậy bây giờ tự tin của hắn đã giảm đi rất nhiều, thậm chí có thể nói là mất đi cảm giác tự tin vốn có. Nhưng hắn cũng không phải là người bình thường, sau khi nghe những lời diễn thuyết cực kỳ có ý nghĩa của Vương Tử Quân, hắn cố gắng ghi nhớ và tốc ký lại.
Bảy phút có thể nói là nhanh đối với nhiều người, nhưng Vương Tử Quân đứng trên đài dùng trầm giọng diễn thuyết đã đến giai đoạn cuối, thế nhưng bầu không khí chung quanh vẫn cực kỳ tĩnh lặng. Lúc này trong phòng họp có hơn một nửa số người đang ghi chép lại.
Tào Chân Nhi ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân đứng trên đài, trong lòng không hiểu vì sao sinh ra cảm giác đau xót. Lúc này Vương Tử Quân đã nói xong, diễn thuyết cơ bản là quá đặc sắc, những người khác trước đó căn bản không bằng Vương Tử Quân, sao bây giờ không có tiếng vỗ tay?
Trong đầu Tào Chân Nhi lóe lên những ý nghĩ như vậy, khi nàng đang cảm thấy buồn bực thì toàn trường giống như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Người đầu tiên vỗ tay chính là Trần Thành Hoa, tuy Vương Tử Quân là đối thủ của hắn, thế nhưng lúc này hắn vẫn phải vỗ tay với người cho ra bài diễn thuyết siêu việt chính mình.
Khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì tiếng vỗ tay vẫn còn tiếp tục vang lên, những người chấm điểm ngồi ở hàng ghế đầu tiên thậm chí còn đứng lên.
- Lúc này xin mời học viên số mười.
Giọng nói của người chủ trì vang lên mới làm tiếng vỗ tay chấm dứt, nhưng âm thanh vang lên mà học viên số mười cũng không lên đài.
Sau khi chờ khoảng nửa phút thì người chủ trì lại tiếp tục nói:
- Mời học viên số mười chuẩn bị lên đài diễn thuyết.
Lúc này một người đàn ông trung niên mới đứng lên, sau đó ung dung đi lên đài, hắn dùng giọng tự giễu nói:
- Vừa rồi tôi nghĩ đến bài diễn thuyết của bí thư Vương, chợt quên mất số của mình, mong mọi người tha thứ.
Lời nói của người đàn ông trung niên này làm cho đám người nở nụ cười đầy thiện ý.
Tâm tính bình tĩnh của Vương Tử Quân lúc này càng thêm bình tĩnh, hắn vốn đi lên diễn thuyết và cảm thấy đầy hứa hẹn, nhưng bây giờ lại sinh ra ý nghĩ có thành công hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Vị học viên số mười diễn thuyết còn đặc sắc hơn những người trước, thế nhưng hắn không may vì đứng sau Vương Tử Quân và Trần Thành Hoa, thế cho nên chênh lệch giữa các bên làm cho hắn không tìm được nhiều tiếng vỗ tay hơn những người trước đó.
Lúc này tâm tư của nhiều người căn bản không còn đặt lên trên bài diễn thuyết của học viên số mười, tất cả đều chú ý đến điểm số của Vương Tử Quân.
- Vương Tử Quân sẽ được bao nhiêu điểm?
Tào Chân Nhi khẽ hỏi Nguyễn Chấn Nhạc ở bên cạnh.
Nguyễn Chấn Nhạc có chút do dự, sau đó thản nhiên nói:
- Không biết, nhưng anh thấy phải cao hơn Trần Thành Hoa.
- Như vậy cũng đúng.
Tào Chân Nhi cười lạnh lùng:
- Như vậy anh sẽ bớt việc hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc có chút căm tức, Tào Chân Nhi là người phụ nữ thông minh, thế nhưng trong hôn nhân thì thông minh là không đủ, ít nhất là làm cho hắn không thoải mái. Hắn thậm chí trông mong vợ mình căn bản là mù chữ, chỉ là một người vợ hiền lành dịu dàng, đảm đang nội trợ, là một nhân vật có thể sắp xếp giải quyết những ưu phiền trong gia đình cho mình là được rồi. Thử nghĩ mà xem, có người đàn ông này muốn lấy một người vợ mà thứ gì cũng thấy rõ, không nói lời nào thì thôi, mở miệng sẽ làm cho anh cực kỳ uể oải, làm cho chính anh cảm thấy trái tim rơi vào hầm băng?
Khi học viên thứ mười đi xuống đài thì bài viết của Vương Tử Quân đã đến trong tay người chủ trì. Lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người này, đợi tuyên bố kết quả, trong mắt nhiêu người thì đây rõ ràng là kết quả của cả cuộc tuyển chọn hôm nay.
Trần Thành Hoa ngồi bên dưới cảm thấy lòng bàn tay ướt sũng, giống như trái tim bị treo lên họng, giống như gặp sự kiện liên quan đến vận mệnh của mình. Hắn cảm thấy sau bao nhiêu năm thì đây là lần đầu tiên sinh ra cảm giác khó chịu như vậy.
Mình có thể thắng được Vương Tử Quân sao? Trước đó Trần Thành Hoa tràn đầy tự tin đối với nghi vấn này của mình, nhưng lúc này hắn cảm thấy tâm thần không yên, thật sự không thể nào nắm chắc. Thậm chí hắn cho rằng Vương Tử Quân hoàn toàn có thể thắng, vì chỉ cần là người được nghe thì sẽ biết ai hơn ai, kết quả thế nào rồi.
- Học viên số chín được chín mươi chín phẩy năm điểm.
Giọng nói của người chủ trì lại vang lên trong phòng, âm thanh của nàng giống như sấm sét nổ tung trong lòng Trần Thành Hoa. Tuy hắn đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng lúc này nghe thấy tin tức mình thất bại, căn bản là khó thể tiếp nhận.
Khó tiếp nhận thì vẫn phải tiếp nhận, Trần Thành Hoa nghĩ đến những gì mình nghe được khi Vương Tử Quân diễn thuyết, hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại. Mình xem ra vẫn còn kém vị bí thư Vương kia một chút, nếu như không phải trước đó mình có số điểm cao, chỉ sợ khoảng cách còn kéo dài hơn nữa.
Trần Thành Hoa không lấy được cơ hội biểu hiện trước mặt lãnh đạo, như vậy hắn căn bản khó khăn trong phương diện chờ được bổ nhiệm công tác.