Ý nghĩ này vừa lóe lên đã làm cho Hà Kiến Chương cảm thấy khó thể xảy ra được, với uy thế của chủ tịch Vương hiện tại, có ai dám sờ mông hổ?
- Điều chỉnh như thế nào? Hà Kiến Chương không khỏi lên tiếng hỏi Tần Hoài Chung.
Điều chỉnh như thế nào chính là mấu chốt của vấn đề, chỉ cần nhìn vào đó thì biết ai là người được lợi, như vậy sẽ có tám phần đoán được ai đang giở trò quỷ.
- Con đường lúc đầu là thế này, thế nhưng bây giờ lại thay đổi, nói là muốn giảm bớt thành phẩm. Tần Hoài Chung nói rồi dùng bút vẽ một đường trên bản đồ trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, con đường đã thay đổi, tất cả ánh vào mắt Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương híp mắt, lão là một người công tác nhiều năm ở Mật Đông, căn bản có thể nói là hiểu quá rõ về tình hình tỉnh nhà. Tuy Tần Hoài Chung vẽ ra con đường không hợp quy tắc, thế nhưng nhìn vào đó có thể thấy được người có lợi ích lớn nhất là thành phố Linh Long.
Đồ Phấn Đấu ở thành phố Linh Long đang muốn làm gì, nhổ răng cọp sao? Thật là to gan. Tề Quốc Giáp ở sở giao thông tỉnh muốn làm gì, không biết kết quả sẽ là như thế nào sao?
Hà Kiến Chương có chút nghi hoặc khó hiểu, hắn cảm thấy mình nhìn sự việc có hơi đơn giản, Tề Quốc Giáp không phải là kẻ ngốc, hắn làm như vậy rõ ràng là có người chống lưng, trong Mật Đông chỉ có một người dám chống lưng cho Tề Quốc Giáp để làm ngược lại ý chỉ của Vương Tử Quân.
Chẳng lẽ bí thư Sầm thật sự muốn...
Hà Kiến Chương nghĩ đến khả năng xảy ra, hắn không khỏi cảm thấy nóng lòng. Mối quan hệ giữa cấp ủy và chính quyền căn bản là rất mật thiết, thế nhưng chủ yêu là tạo động lực và điều kiện cho công tác của chính quyền. Mâu thuẫn giữa cấp ủy và chính quyền có thê ảnh hưởng nhất định đến công tác, tình hình này căn bản là tổn hại lớn nhất trong quan trường.
Hà Kiến Chương cảm thấy Vương Tử Quân đến chính là kỳ ngộ phát triển cho tỉnh Mật Đông, thế nhưng hai vị lãnh đạo đứng đầu lại bất đồng ý kiến với nhau, thậm chí có thể nói là khoảng cách ngày càng lớn, như vậy rất có thể sẽ hủy diệt kỳ ngộ này. Vì vậy tổn hại lớn nhất liên quan đến vài chục triệu dân của tỉnh Mật Đông.
- Chủ tịch, chuyện này chúng ta có nghe qua chút ý kiến của sở giao thông hay không? Hà Kiến Chương cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại một chút, hắn không khỏi đề nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Chủ tịch Hà nói rất đúng.
Hà Kiến Chương nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn không khỏi thở ra một hơi, có biểu hiện như vậy rõ ràng là chủ tịch Vương đã bình tĩnh trở lại. Chỉ cần chủ tịch Vương bình tĩnh lại, tất cả còn có dư âm quay về.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị cho người gọi Tề Quốc Giáp đến, lúc này Triệu Hiểu Bạch đẩy cửa đi vào báo cáo: - Chủ tịch Vương, giám đốc Tề của sở giao thông đang ở bên ngoài, nói là có chuyện quan trọng cần báo cáo với ngài.
Vương Tử Quân không lên tiếng, nhưng hắn lại nhìn thoáng qua Hà Kiến Chương. Lúc này Hà Kiến Chương cũng nhìn về phía Vương Tử Quân, ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung, trên mặt đều lộ nụ cười.
- Cậu nói giám đốc Tề chờ một lát, tôi còn có chút việc. Vương Tử Quân nói rồi chậm rãi đứng lên.
Sau khi Triệu Hiểu Bạch đóng cửa lại thì Hà Kiến Chương đi về phía tấm bản đồ trước mặt Vương Tử Quân, hắn cẩn thận xem xét, sau đó nói với Tần Hoài Chung: - Hoài Chung, đường cao tốc có cách xa nội thành Thanh Chuyên hay không?
- Khoảng ba mươi kilomet. Tần Hoài Chung tiến lên vẽ một đường trên bản đồ rồi nói.
Hà Kiến Chương khẽ gật đầu, Tần Hoài Chung là ái tướng của hắn, bây giờ sự phát triển của thành phố Thanh Chuyên liên quan đến tương lai của Tần Hoài Chung. Sau khi suy tư giây lát, hắn nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tuy có không ít thành kiến với mục đích của chúng ta, thế nhưng tổng quát mà nói thì chỉ là thêm chút phiền toái.
- Chỉ cần thành phố Thanh Chuyên xây dựng một con đường hơn hai mươi kilomet, như vậy có thể nối thông với đường cao tốc. Tuy không được tiện lợi như trước, thế nhưng lực cản cũng không phải là quá lớn. Hà Kiến Chương có thể nghĩ đến điều này thì tất nhiên Vương Tử Quân cũng có thể nghĩ ra được. Hắn cười cười nói: - Chủ tịch Kiến Chương nói đúng, đây là phương thức đền bù khá tốt.
Hai người trò chuyện với nhau, Tần Hoài Chung lại thầm kêu khổ. Tuy đây cũng là một biện pháp, thế nhưng nếu như xây dựng con đường kia thì thành phố Thanh Chuyên phải bỏ tiền.
Tần Hoài Chung biết rõ lúc này mình không có cơ hội mở miệng, thế nên hắn thầm nghĩ tốt nhất là kéo cả bí thư Phùng đi qua. Thành phố Thanh Chuyên rõ ràng là chịu uất ức, chủ tịch Vương và chủ tịch Hà sẽ không quan tâm đến bọn họ sao?
- Trước tiên cứ như vậy, chủ tịch Kiến Chương, anh có thời gian thì nên chia sẻ một chút tình huống xử trí các xí nghiệp ô nhiễm với chủ tịch Yên Hồng. Vương Tử Quân ngồi lên ghế của mình rồi trầm giọng nói với Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương khẽ gật đầu, hắn nói thêm vài câu rồi cùng Tần Hoài Chung rời đi. Khi bọn họ đi qua cửa phòng của Vương Tử Quân, thấy Tề Quốc Giáp đang ngồi cười trong phòng làm việc của Triệu Hiểu Bạch.
Nếu là trước kia thì Tần Hoài Chung sẽ tiến lên bắt chuyện với một nhân vật có thực quyền trong tỉnh như Tề Quốc Giáp, thế nhưng bây giờ miếng thịt trong miệng mình bị đối phương cướp đi, hắn nào có tâm tư chào hỏi đối phương.
- Chủ tịch Hà, chủ tịch Vương định không truy cứu chuyện này sao? Khi đi đến chỗ vắng người thì Tần Hoài Chung dùng giọng cẩn thận hỏi Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương luôn xem Tần Hoài Chung giống như con cháu của mình, thế nhưng bây giờ Tần Hoài Chung hỏi thì hắn cũng không trả lời. Hắn chỉ nhìn thoáng qua Tần Hoài Chung, sau đó quay đầu đi đến phòng làm việc củaminhf.
Tần Hoài Chung có chút sững sốt, hắn nhìn chung quanh, cảm thấy nơi đây không phải chỗ nói chuyện, vì vậy mới nhanh chóng đi theo Hà Kiến Chương. Hắn cảm thấy sau khi đi vào trong phòng thì lãnh đạo sẽ nói với mình.
Nhưng Tần Hoài Chung căn bản là thất vọng, khi hắn đi vào trong phòng làm việc của Hà Kiến Chương, Hà Kiến Chương chỉ ngồi trên ghế sau bàn làm việc phê duyệt văn kiện, cũng không có ý trò chuyện với mình. Hắn nhìn tình cảnh của mình, hắn không phải là người ngu, thế cho nên chuẩn bị nói lời cáo từ.
Khi Tần Hoài Chung chuẩn bị đi thì Hà Kiến Chương chợt nói: - Có một số việc cậu nên đứng xem mà thôi.
"Nên đứng xem!" Tần Hoài Chung suy nghĩ về câu nói của Hà Kiến Chương, thế là giống như hiểu được điều gì đó, thế nhưng lại có quá nhiều vấn đề liên quan, hắn lại căn bản không quá rõ ràng. Khi hắn đang suy tư thì thấy Triệu Hiểu Bạch đưa Tề Quốc Giáp đi vào trong phòng làm việc của chủ tịch Vương.
Hai người kia cũng không nhìn thấy Tần Hoài Chung, Triệu Hiểu Bạch chỉ chú tâm đi đường, Tề Quốc Giáp giống như đang suy nghĩ gì đó, cũng không chú ý chung quanh. Tần Hoài Chung nìhn hai người đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ: " Tề Quốc Giáp ăn gan báo hay sao mà dám đến gặp chủ tịch Vương? Chẳng lẽ người kia không sợ sao?"
Trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Tề Quốc Giáp đã làm tốt tất cả mọi chuẩn bị, lại phát hiện Vương Tử Quân không sử dụng thủ đoạn gì với mình, sau khi hắn đi vào thì chủ tịch Vương đặt bút xuống.
- Giám đốc Tề, anh có chuyện gì không? Sau khi mời Tề Quốc Giáp ngồi xuống thì Vương Tử Quân dùng giọng bình thản hỏi.