Khi Triệu Hiểu Bạch đang xấu hổ không biết phải làm sao, hắn chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Đi qua con phố bên kia.
Nhị Đạo là một con đường nhỏ của thành phố Rừng Mật, thế nhưng nơi đây lại là khu dân cư của công nhân viên chức tập đoàn Thần Phương. Sau khi nghe sắp xếp của Vương Tử Quân thì Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng nhấn chân ga chạy đến.
Đường Nhị Đạo không lớn, đường chỉ cho hai làn xe chạy song song, trên đường thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe chói tai. Nơi đây giống như một khu chợ, tiếng người huyên náo cực kỳ ầm ĩ.
Triệu Hiểu Bạch lái xe cũng không quá tốt, lúc này không khỏi có chút căng thẳng. Lúc này trong xe không phải chỉ có bản thân hắn, còn có chủ tịch Vương, nếu như có chuyện gì xảy ra thì hắn căn bản là khó thể nào chịu nổi.
Vương Tử Quân ngồi trên xe cũng không chú ý đến gương mặt căng thẳng của Triệu Hiểu Bạch, hắn nhìn đám người ở hai bên đường, sau đó cười nói: - Hiểu Bạch, chút nữa tìm một cửa hàng, chúng ta đi dùng cơm.
Lúc này Vương Tử Quân đã đeo một cặp kính không độ, tuy ngụy trang như vậy căn bản không đề cao được thị lực, thế nhưng ít nhất cũng có thể che giấu đi khí chất của mình.
Triệu Hiểu Bạch nghe Vương Tử Quân nói dùng cơm ở nơi này thì nhíu mày. Dù nơi này có khá nhiều cửa hàng buôn bán, thế nhưng hắn nhìn qua và cảm thấy không phù hợp cho Vương Tử Quân dùng cơm. Chưa nói đến chủ tịch Vương, chính hắn cũng không muốn dùng cơm ở đây.
- Chủ tịch Vương, chúng ta có nên tìm nơi khác hay không? Tôi thấy phía trước có một quán ăn, nếu không chúng ta đến đó dùng cơm cũng được.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Tôi đến đường Nhị Đạo chủ yếu là muốn nhìn xem cuộc sống của công nhân tập đoàn Thần Phương, muốn tìm hiểu một chút về tình hình hiện tại, nếu đi quá xa thì căn bản là khó tiếp cận được.
Vương Tử Quân nói rồi chỉ vào một cửa hàng cơm liên tục có người ra vào rồi nói: - Hôm nay chúng ta dùng cơm ở đây.
Tuy Triệu Hiểu Bạch còn có chút ý kiến thế nhưng Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng không phản đối, hắn nhanh chóng chạy xe đến quán cơm ven đường ở bên kia.
Triệu Hiểu Bạch nhìn mặt bàn đầy mỡ mà không khỏi nhíu mày, thế nhưng hắn còn chưa lên tiếng thì thấy Vương Tử Quân cũng không cần lau chùi mặt ghế, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó lớn tiếng nói: - Bà chủ, cho hai suất cơm.
Vương Tử Quân lên tiếng thì một người phụ nữ trung niên béo tốt đi đến, nàng vừa đi vừa nở nụ cười tươi rói trên gương mặt như một cái bánh bao: - Anh bạn, các anh muốn ăn gì?
- Quán chị có món gì ngon không? Vương Tử Quân nhìn bà chủ quán rồi nở nụ cười, sau đó lớn tiếng nói: - Hôm nay chúng tôi cũng chưa ăn gì, chị cứ sắp xếp là được.
- Chỗ này của chúng tôi có món sườn chua ngọt và thịt xào rất ngon, nếu như hai anh thích, tôi sẽ nói anh nhà làm ngay. Tuy Vương Tử Quân lúc này cố gắng ra vẻ là một người bình thường, thế nhưng khí thế nhiều năm lại làm cho người ta không dám xem thường.
Bà chủ là một người buôn bán bên đường hơn hai mươi năm, căn bản cũng có chút sợ hãi trước những người khách như Vương Tử Quân, thế nên bây giờ mở miệng cũng không lợi hại như ngày thường.
- Vậy thì cho hai phần, chị đưa ra cho chúng tôi một dĩa lạc luộc với chút nước chấm đậu tương. Vương Tử Quân sảng khoái vung tay lên với bà chủ quán, sau đó hắn cười nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, hai người chúng ta chút nữa uống một chút bia, chút nữa tìm người khác lái xe là được.
Tuy Vương Tử Quân nói câu trưng cầu ý kiến của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch là thư ký, hắn căn bản cũng không dám cho ra ý kiến, Vương Tử Quân nói gì thì hắn căn bản là nghe nấy.
- Chủ...Chủ tịch...Vương... Triệu Hiểu Bạch đã quen thuộc cách xưng hô chức vụ với Vương Tử Quân, bây giờ không biết nên gọi sao cho tốt. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng căng thẳng của Triệu Hiểu Bạch, hắn khoát tay áo nói: - Cậu cứ gọi tôi là trưởng phòng Vương là được.
Trưởng phòng Vương, thật sự là chênh lệch trời đất, nhưng Triệu Hiểu Bạch căn bản không có lựa chọn nào khác, hắn đành dùng giọng thành thật gọi trưởng phòng Vương.
Cửa hàng này có quy mô không lớn, khi nhóm người Vương Tử Quân đi vào thì trong quán đã có vài khách hàng. Những người khác này gọi ít thức ăn hơn Vương Tử Quân, chỉ là một món mặn mà một bát canh mà thôi.
Tuy những người kia ăn không nhiều thế nhưng lại giống như rất quen mặt lẫn nhau, bọn họ đi vào cười ha hả trò chuyện với người bàn bên cạnh, lại có người mời những người bên cạnh đến cùng ăn với mình.
- Ôi, anh Lý, anh có chuyện gì vậy? Có phải là tối qua không làm cho chị nhà thỏa mãn hay không? Tôi nói với anh rồi, toi không giúp được anh ở phương diện này, nhưng nếu anh muốn thì có thể mở miệng chào hỏi, anh em chúng tôi cũng mạnh mẽ về phương diện này.
- Anh Tôn, anh đi chết đi, anh thì cái gì cũng được thế nhưng miệng lưỡi quá chua ngoa, coi chừng biết tay tôi. Tôi nói cho anh biết, nếu anh cứ tiếp tục nói bậy bạ, cẩn thận tôi coi anh là bao cát. Anh thì nói hay lắm, thế nhưng có phải là vợ còn đang ở trong bụng mẹ không?
- Tìm vợ làm gì? Bây giờ tôi no cả nhà không đói, bây giờ lấy vợ không phải là ép người ta theo tôi chịu khổ sao? Những câu nói như vậy làm cho cửa hàng đầy sức sống, Vương Tử Quân vừa nghe đám người bên cạnh trò chuyện với nhau vừa mở miệng hỏi Triệu Hiểu Bạch vài câu.
Triệu Hiểu Bạch lúc này cảnm thấy sự việc hôm nay có chút đường đột, mặc dù là Vương Tử Quân sắp xếp, thế nhưng hôm nay mình đi theo chủ tịch Vương đến nơi này, nếu như có chuyện gì xảy ra, chính mình phải làm thế nào? Từ sau khi hắn là thư ký của chủ tịch Vương thì Kim Chính Thiện liên tục truyền thụ cho nhiều kinh nghiệm, một điều quan trọng đó chính là bảo đảm sự an toàn cho lãnh đạo của mình.
Khi Triệu Hiểu Bạch đang định có nên gọi điện thoại đi hay không, đúng lúc này bà chủ đã dọn thức ăn lên bàn. Vương Tử Quân nghe lời khuyên của bà chủ mà gọi hai chai bia, sau đó cùng nhấm nháp với Triệu Hiểu Bạch.
Mặc dù người ngoài nhìn vào thì thấy Vương Tử Quân thỉnh thoảng có trò chuyện với Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng tâm tư của hắn lại đặt hơn phân nửa lên những người bên kia. Chẳng qua đám người kia chủ yếu là nói đến chuyện gia đình, nhiều nhất cũng chỉ là chửi vài câu, căn bản không có nội dung thực tế.
Tình cảnh này làm cho Vương Tử Quân có chút thất vọng, nhưng hắn cảm thấy như vậy lại là bình thường. Chính mình đi ra muốn xem cách nhìn của công nhân về tập đoàn Thần Phương, thế nhưng hắn cũng không nghĩ rằng mình vừa đi đến đã nhận được tin tức.