Ông cụ có lệnh thì không ai dám vi phạm, vì vậy dù là Vương Tử Quân có việc gì cũng phải nhanh chóng chạy về phụ việc. Nếu dựa theo tình huống của Vương gia vào lúc này thì hoàn toàn không cần tự tay làm những việc như vậy, nhưng ông cụ có điều cố kỵ, tiệc phải do chính người nhà làm. Vì thế nhiều năm qua, hễ là những trường hợp cả nhà tụ hội, dù là mẹ hay Nhị thẩm có tình nguyện hay không, bọn họ đều phải tự tay xuống bếp.
Khi Vương Tử Quân chạy đến biệt thự của ông nội thì đã có hơi muộn, không những các chú các cô đã đến, hơn nữa Vương Giải Phóng là người bận rộn nhất cũng đang nhàn nhã uống trà với ông cụ.
Ông cụ tuy tóc bạc trắng nhưng lại rất có tinh thần, lão khẽ ngồi trên ghế thái sư, bình thản uống trà.
- Thuận Tân, nhà máy của con có vấn đề gì sao?
Ông cụ gần đây có thái độ rất tốt với Tô Thuận Tân, thường hay mở miệng trò chuyện, giọng điệu cũng dịu dàng như với anh em Vương Quang Vinh.
- Bố, sản phẩm quá nhiều không bán được, vấn đề tiền lương của công nhân có chút khó khăn.
Tô Thuận Tân chau mày rồi đặt ly trà xuống thở dài nói.
Ông cụ trầm ngâm một lúc, sau đó không mở miệng. Vì ông cụ không mở miệng nên cũng không ai dám mở miệng, bầu không khí có chút ngưng trọng.
Đúng lúc Vương Tử Quân đi vào, ông cụ thấy Vương Tử Quân đến muộn nhưng vẫn nở nụ cười:
- Bí thư Vương, hôm nay cậu đến chậm, nghe mẹ cậu nói, hôm qua cậu không về nhà ngủ?
Ông cụ rõ ràng đang nó đùa nhưng vẻ mặt Vương Tử Quân lại có hơi đỏ, giống như tình huống ngày hôm qua bị bắt gặp tại trận vậy, dù biết tất cả chỉ là mình có tật giật mình, nhưng gương mặt vẫn đỏ bừng khó khăn.
- Hì hì, ông nội, cháu chỉ là đi gặp mặt vài vị bạn học và uống quá chén mà thôi.
Vương Tử Quân gãi gãi đầu rồi quay sang chuyện khác:
- Dượng, mọi người vừa nói chuyện gì đấy?
Tô Thuận Tân rất có hảo cảm với Vương Tử Quân, hắn cười nói:
- Đang bàn về nhà máy của chúng tôi, bây giờ sản phẩm của nhà máy quá khó bán.
- Quốc gia cải cách thể chế kinh tế, tuy là nhà máy lớn nhưng nếu không thay đổi theo chiều hướng kinh tế, sau này sợ rằng sẽ càng lúc càng khó khăn, đến cuối cùng chỉ có thể rơi vào tình huống phá sản.
Vương Tử Quân khẽ ngồi xuống bên cạnh Tô Thuận Tân, sau đó thuận miệng nói.
Phá sản, hai chữ này vừa ra khỏi miệng Vương Tử Quân, không những Vương Giải Phóng và Tô Thuận Tân phải đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, ngay cả ông cụ cũng phải nhìn chằm chằm vào hắn.
- Sao lại nói như vậy?
Ông cụ đặt ly trà xuống rồi dùng giọng tức giận nói.
Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ kinh nghiệm của ông cụ, hắn biết rõ ông cụ từng công tác ở xí nghiệp kia, có cảm tình với nó. Nhưng dựa theo ký ức của hắn, nhà máy sản xuất xe hơi nổi tiếng này sẽ dần xuống dốc, mà dượng Tô Thuận Tân của mình chính là giám đốc cuối cùng của nhà máy này.
- Ông nội, đây cũng không phải cháu nói bậy, ông cũng đừng để trong lòng.
Không ngờ mình nói vậy lại chọc giận ông, Vương Tử Quân vội vàn chữa lời.
- Không được, cháu phải nói rõ ràng. Tử Quân, đừng tưởng rằng làm bí thư đảng ủy xã là có thể nói gì cũng được, ông nói cho cháu biết, ông đã từng nếm trải nhiều thứ trên trường đời lắm rồi.
Ông cụ cũng không dễ gạt như vậy, thế là lên tiếng trầm giọng nói.
Vương Tử Quân đối mặt với uy áp của ông cụ, thật sự rơi vào đường cùng, chỉ có thể trầm giọng nói:
- Ông nội, bây giờ cải cách thể chế kinh tế, chiếc gậy chỉ huy kinh tế đã chuyển sang tay thị trường, nhà máy của dượng thiết bị cũ kỹ, công nghệ không theo kịp thời đại, hơn nữa quản lý cực kỳ lạc hậu, khó thể sinh tồn vào thời buổi cạnh tranh hiện tại...
Vương Tử Quân nói làm cho Tô Thuận Tân phải cúi đầu, không phải là Vương Tử Quân nói đúng, mà thật sự là nói quá đúng. Tuy Tô Thuận Tân biết rõ những tồn tại của công ty, thế nhưng muốn sửa thì động vào như gặp phải nhím, khó thể ra tay.
- Tử Quân, cháu có ý kiến gì không?
Tô Thuận Tân dùng giọng không thể chờ đợi được để hỏi Vương Tử Quân.
- Cải cách, bảo thủ chỉ có thể chờ chết, chỉ có cải cách mới có đường sống. Các người không những cải cách kỹ thuật, còn phải cải cách thể chế quản lý, chỉ có quyết tâm đau một lần để thực hiện cải cách mới có cơ hội tiếp tục phát triển, mới tìm được đường sống.
Vương Tử Quân khá chú ý với cải cách kinh tế vào kiếp trước, vì vậy khi Tô Thuận Tân hỏi thì hắn cũng nhanh chóng nói ra những gì mà báo chí kiếp trước thường đăng tải.
- Cải cách kỹ thuật, nhưng bây giờ công ty còn không phát được lương, sao có thể cải cách kỹ thuật?
Tô Thuận Tân lắc đầu thở dài nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Mọi người có thể hợp tác, cháu nghe nói bây giờ có nhiều công ty nước ngoài muốn vào thị trường trong nước, bọn họ có kỹ thuật, các dượng có con người, nếu như hợp tác thì mới có cơ hội sống sót.
Vương Tử Quân thuận miệng nói.
- Nói cho cùng thì, Bí thư Tiểu Vương, không thể tưởng được cậu có ý nghĩ này, xem như cho cậu làm bí thư đảng ủy xã cũng có chút uất ức.
Âm thanh vang dội xuất hiện sau lưng Vương Tử Quân, Lâm Trạch Viễn đi đến với nụ cười tươi rói, Vương Quang Vinh đi sau lưng Lâm Trạch Viễn, trên mặt cũng treo nụ cười.
Khắp mọi người của Vương gia không nghờ bí thư Lâm Trạch Viễn cũng sẽ đến, ngoài Vương lão thì ai cũng đứng lên. Lâm Trạch Viễn khoát tay với nhóm người Vương Giải Phóng, sau đó duỗi hai tay với Vương lão:
- Vương lão, cháu là khách không mời mà đến, lãnh đạo cũng nên thưởng cho cháu một miếng cơm.
- Bí thư Lâm, anh quá khách khí rồi, mời ngồi.
Vương lão không hổ danh là người từ vị trí cao vời lui xuống, dù đối mặt với ai cũng là bất động như núi.
- Tiểu Vương, cậu vừa rồi còn nói chưa rõ ràng, cậu nói lại một cách tỷ mỉ xem, để chúng tôi có thể tìm được vài ý hay.
Lâm Trạch Viễn ngồi xuống và nói ngay.
Đúng lúc này một âm thanh từ nhà bếp vang lên:
- Tử Quân, mau xuống đưa thức ăn lên.
Vương Tử Quân đang suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào, lúc này nghe thấy như vậy thì giống như quên đi tất cả, hắn xoa xoa hai bàn tay, sau đó cười cười với bốn phía. Nhưng hắn còn chưa mở miệng thì Lâm Trạch Viễn đã nói:
- Cậu không cần xuống bưng thức ăn, tôi đã sớm chuẩn bị nhân viên phục vụ, không, là nó.
Lâm Trạch Viễn nói, lúc này Lâm Dĩnh Nhi đang vui vẻ đi vào nhà.
Lâm Dĩnh Nhi vừa vào đã nhìn thấy nhiều ánh mắt hướng về phía mình, thế là gương mặt không khỏi ửng hồng. Nhưng khi nàng thấy gương mặt đầy nụ cười xấu xa của Vương Tử Quân, nàng chợt lớn tiếng nói:
- Vương Tử Quân, anh thiếu nợ tôi còn chưa trả.
Thực tế Lâm Dĩnh Nhi cũng thật sự làm cho Vương Tử Quân hàm oan, hắn căn bản không cười mỉa mai nàng.
Nhưng vì Lâm Dĩnh Nhi nói như vậy mà ánh mắt mọi người chuyển sang Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân thấy Vương lão và Lâm Trạch Viễn nhìn mình, hắn gãi gãi đầu nói:
- Lúc cháu về nhà có mượn tiền của cô ấy bắt taxi.
Khi mọi người nở nụ cười đầy thiện ý thì Lâm Dĩnh Nhi chạy xuống bưng thức ăn, nhưng lúc này Vương Tử Quân lại khổ sở, ai cũng nhìn về phía hắn, thế là hắn đành vắt óc nhớ lại những gì được đọc vào kiếp trước để nói ra cho mọi người.
Lúc đầu Vương Tử Quân lên tiếng thì mọi người còn bình thản lắng nghe, nhưng sau đó dù là Lâm Trạch Viễn cũng có lúc nhíu mày, thỉnh thoảng lại gõ xuống bàn.
Món ăn đầu tiên được đưa lên, Vương Tử Quân vừa vặn nói xong, mà Lâm Trạch Viễn cũng tỉnh táo lại. Hắn trịnh trọng nhìn vào hai mắt Vương Tử Quân, cuối cùng mới cảm khái nói:
- Bí thư Vương, không thể không thừa nhận trí tưởng tượng của cậu còn vượt xa tôi.
Vương Tử Quân thật sự không thể nào trả lời được, hắn chỉ có thể cười khổ, tôi sao có thể sánh với ngài? Dù sao tôi nói ra những lời này cũng có vài phần được phát ra từ đảng ủy chính quyền tỉnh Chiết Giang.