Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khách sạn dọn thức ăn rất nhanh, chỉ ba phút sau đã có bốn món được đưa lên. Sau khi đóng cửa phòng lại thì Tiết Xuyên Cường mở một chai rượu, hắn rót rượu cho Vương Tử Quân, sau đó nâng ly của mình lên nói: - Chủ tịch Vương, lần này đa tạ ngài, nếu không có ngài, còn không biết tôi phải chạy đến ngồi không ở đơn vị nào.

Vương Tử Quân nâng ly rượu lên, hắn cụng ly với Tiết Xuyên Cường, sau đó chợt cười nói: - Thứ trưởng Tiết, điều này anh không cần cảm ơn tôi, chủ yếu là năng lực công tác của anh là quá rõ ràng, nếu không thì tôi dù có nói rách mồm cũng không được như ý.

Tuy Vương Tử Quân nói rất khách khí thế nhưng Tiết Xuyên Cường lại hiểu rất rõ, sự kiện này nếu như không có sự hỗ trợ của Vương Tử Quân, hắn dù có năng lực siêu quần cũng không có được vị trí hiện tại.

Mặc dù là cấp phó thế nhưng chủ quản tài chính địa phương, không biết có bao nhiêu người nhìn vào đỏ cả mắt. Tiết Xuyên Cường hắn không có thành tích vĩ đại, dựa vào cái gì có thể tiến lên chiếm tiên cơ?

Khi thấy Vương Tử Quân không kể công thì Tiết Xuyên Cường càng cảm kích, hắn uống hết ly rượu của mình rồi mới trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, ân lớn không nói hết bằng lời, khi còn ở Mật Đông tôi không nhìn rõ tình thế, nhưng sau này anh cứ nhìn vào biểu hiện của tôi là được.

Vương Tử Quân cười cười cũng không nói thêm lời nào.

Hai người uống vài ly, bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên nhiệt liệt. Không biết có phải là vì Tiết Xuyên Cường uống quá nhanh hay không, gương mặt chợt có vài phần đỏ ửng. Hắn tiếp tục uống cạn một ly rượu rồi nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tôi sở dĩ bị điều đi chủ yếu là có người muốn tôi thoái vị.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt có vài phần men say của Tiết Xuyên Cường, hắn chỉ cười cười mà không nói lời nào. Lúc này Tiết Xuyên Cường giống như tìm được cảm giác, hắn lên tiếng: - chủ tịch, trước kia tôi sở dĩ trái phải bất định chủ yếu là vì còn có ý nghĩa của mình, thế nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi thật sự quá ngu ngốc. Dù tôi có kiên định đi theo người ta, cuối cùng chỉ là một người may quần áo cưới cho người khác mà thôi.

- Thứ trưởng Tiết, hôm nay chúng ta đang vui vẻ, cũng không nên nói những lời này, cạn ly thôi. Vương Tử Quân nâng ly lên với Tiết Xuyên Cường rồi thản nhiên nói.

Tiết Xuyên Cường căn bản cũng không chối từ, hắn nâng ly lên uống cạn, sau đó mới chậm rãi rót đầy ly cho mình: - Chủ tịch Tử Quân, Mật Đông không phải là một địa phương thích hợp với ngài, tuy tôi nói những lời này là không nên, thế nhưng tôi đề nghị ngài nên đổi sang một địa phương khác.

Vương Tử Quân có chút sững sốt, Tiết Xuyên Cường hẹn mình dùng cơm, hắn đã suy nghĩ đến nhiều nội dung mà người này có thể lên tiếng, nhưng không ngờ đối phương lại yêu cầu mình rời khỏi Mật Đông. Phải biết rằng lúc này tuy uy tín của hắn ở Mật Đông không bằng Sầm Vật Cương, thế nhưng đã mở ra cục diện ở nhiều nơi.

Tuy lời nói của Tiết Xuyên Cường có lẽ còn có ý nghĩa khác, thế nhưng Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói: - Thứ trưởng Tiết, vì sao tôi lại phải rời khỏi Mật Đông?

- Chủ tịch, Mật Đông không thích hợp với ngài. Tiết Xuyên Cường châm rượu vào ly cho Vương Tử Quân rồi cười lớn nói: - Ngài tuy mở ra cục diện ở Mật Đông, thế nhưng vẫn còn vài mực nước sâu mà ngài chưa thể tiến vào.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Tiết Xuyên Cường, hắn hiểu Tiết Xuyên Cường có vài lời còn không nói ra. Tuy hắn đi đến Mật Đông đã được một thời gian ngắn, thế nhưng hắn biết rõ có nhiều thứ mình căn bản không hiểu rõ bằng Tiết Xuyên Cường.

Tuy Vương Tử Quân có mớm mồi để Tiết Xuyên Cường nói ra, muốn tìm hiểu xem Tiết Xuyên Cường đang định nói đến vấn đề gì. Thế nhưng rất đáng tiếc là Tiết Xuyên Cường giống như có cố kỵ gì đó, căn bản không nói hết lời.

Khi hai người chia tay, Tiết Xuyên Cường nói bằng giọng có vài phần men say: - Chủ tịch Tử Quân, có nhiều khi bí thư Sầm nhìn người cũng không phải quá rõ ràng.

Vương Tử Quân nhìn Tiết Xuyên Cường leo lên xe chạy đi như bay mà không khỏi nhíu mày, hắn biết rõ có vài phần nội dung mà Tiết Xuyên Cường còn chưa nói ra với mình, thế nhưng đó không phải là việc nhỏ.

Bí thư Sầm đôi khi nhìn người không quá chuẩn, những lời này rốt cuộc đại biểu cho nội dung gì? Vương Tử Quân cố gắng suy xét, hai hàng chân mày càng nhíu chặt.

Hai phút sau Vương Tử Quân leo lên xe của Tiểu Lý, thế nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ về những lời nói của Tiết Xuyên Cường.

Buổi tối có vài hạt tuyết rơi xuống, đúng với ý nghĩa của câu tuyết rơi đầu năm được mùa. Vương Tử Quân nhìn những hạt tuyết rơi không quá dày, hắn có chút hào hứng. Buổi sáng sau khi thức dậy rèn luyện sức khỏe một chút, hắn đắp một người tuyết trước nhà mình.

Người tuyết mà Vương Tử Quân đắp cũng không quá lớn, cũng không phải rất đẹp, thế nhưng khi Tiểu Bảo Nhi ra khỏi cửa và thấy trước nhà mình có người tuyết thì không khỏi nhảy cẩng lên. Vương Tử Quân nếu như không tranh thủ giữ lấy con trai, chỉ sợ nó đã ngã xuống đất.

- Người tuyết, chúng ta cùng nhau chơi đùa đi thôi. Tiểu Bảo Nhi cầm một cái chổi đặt lên người của người tuyết, sau đó nó lớn tiếng nói.

Người tuyết tất nhiên không thể trả lời câu nói của Tiểu Bảo Nhi, thế nhưng tình hình lúc này cũng không ngăn cản được cảm giác hưng phấn của Tiểu Bảo Nhi.

- Chủ tịch Vương, ngài và Tiểu Bảo Nhi đứng bên cạnh người tuyết, tôi sẽ chụp cho hai người một tấm ảnh. Không biết từ khi nào thì Văn Ngư Nhi đã đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, nàng trầm giọng nói với Vương Tử Quân.

Khi Vương Tử Quân và Tiểu Bảo Nhi đã chuẩn bị xong tư thế, một tấm hình thật đẹp với gương mặt vui tươi của hai bố con Vương Tử Quân đã được ghi vào trong máy ảnh của Văn Ngư Nhi. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vui vẻ của Tiểu Bảo Nhi, hắn không thể không ngăn lại: - Con không nên nghịch tuyết như vậy, nếu mẹ biết được thì sẽ mắng đấy.

- Con gọi mẹ ra chơi luôn cho vui. Tiểu Bảo Nhi nói rồi chạy đến bên cạnh người tuyết, sau đó lớn tiếng nói với Văn Ngư Nhi; - Chị Ngư Nhi, chụp cho em một tấm hình đi.

- Hừ, phải gọi là dì Ngư Nhi, tiểu quỷ này. Văn Ngư Nhi đi đến bên cạnh Tiểu Bảo Nhi rồi mở miệng giống như đấu võ mồm nói.

Tiểu Bảo Nhi căn bản không phục: - Bố của em và bố của chị là đồng sự, chị dựa vào cái gì mà bắt em gọi là dì? Đúng là!

- Cậu... Văn Ngư Nhi nói rồi đưa máy ảnh lên định chụp bộ dạng cò kè mặc cả của Tiểu Bảo Nhi. Khi hai người đang trò chuyện với nhau, Vương Tử Quân chợt nghe thấy có người nói: - Chủ tịch Tử Quân, người tuyết này rất đẹp đấy.

Vương Tử Quân quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng rồi vội vàng tiến lên: - Bí thư Sầm, tôi cũng chỉ đắp lên cho con trai vui chơi một chút mà thôi.

- Ha ha ha, biện pháp này rất tốt, anh không thấy tiểu tử kia rất vui sao? Nhưng những người lớn như chúng ta mãi mãi căn bản không có được sự vui sướng như trẻ nhỏ, ôi, đơn thuần như trẻ thơ căn bả là một thứ đôi khi khó thể có được.

Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói lời nào. Hắn theo sát tiến độ của Sầm Vật Cương, vừa đi ra đến con đường mới được quét dọn thì không khỏi thầm nghĩ đến mục đích mà Sầm Vật Cương đến tìm mình. Tuy hai bên giống như ngẫu nhiên gặp mặt nhau, thế nhưng có nhiều khi ngẫu nhiên lại là kết quả của sự cố ý.

Sau khi đi vào chục bước, Sầm Vật Cương thấy Vương Tử Quân không nói gì thì cười: - Chủ tịch Tiết sẽ phải đi, chủ tịch Tử Quân, chúng ta định một thời điểm để cho ra nghi thức tiễn chân đồng chí Xuyên Cường, dù thế nào thì đồng chí Xuyên Cường cũng cho ra nhiều cống hiến với Mật Đông.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Chủ tịch Xuyên Cường có trình độ rất cao, có nhiều điểm cho người ta học tập. Tôi còn muốn thỉnh giáo anh ấy thêm nhiều thứ, không ngờ lại đi như vậy.

- Chỉ là thay đổi vị trí mà thôi. Sầm Vật Cương khoát tay áo rồi nói tiếp: - Đồng chí Xuyên Cường có năng lực công tác tốt, anh ấy ra đi làm cho tỉnh Mật Đông chúng ta tổn thất một người có khả năng. Nhưng càng là như vậy thì chúng ta càng phải sắp xếp thỏa đáng, chúng ta cần phải chọn lựa ra từ trong các cán bộ bên dưới một người có khả năng tiếp nhận trọng trách của đồng chí Xuyên Cường, để tiếp tục đẩy mạnh sự phát triển của Mật Đông.

Sầm Vật Cương nói nhìn giống như tùy ý thế nhưng Vương Tử Quân cũng hiểu trọng điểm ý nghĩ của Sầm Vật Cương là gì. Tiếp nhận trọng trách của Tiết Xuyên Cường, rõ ràng là tìm người tiếp nhận vị trí của Tiết Xuyên Cường.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Sầm Vật Cương, hắn không khỏi tranh thủ thời gian nói: - Bí thư ngài nói rất đúng, chúng ta nên chọn một đồng chí phù hợp để có thể tranh thủ sự giúp đỡ của thượng cấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK