Vào những năm chín mươi thì một chiếc xe hơi xuống nông thôn cũng làm phát sinh náo nhiệt, bây giờ có một đoàn xe chạy xuống, thế là làm cho nhân dân ven đường chạy ra xem xét rất náo nhiệt.
Khi đoàn xe đến ủy ban xã Tây Hà Tử, một chiếc xe cảnh sát vừa vặn dừng lại phía trước, vì đến từ một hướng khác nên chiếc xe cảnh sát kia cũng không ý thức được có một đoàn xe của lãnh đạo đi đến.
Cửa xe cảnh sát mở ra, Trần Vân Phàm được đưa xuống, nếu như không phải trước đó hắn có đề phòng, chỉ sợ đã khó tránh khỏi tình huống ngã sấp xuống đất. Hắn thất tha thất thểu đứng thẳng người, sau đó chợt thấy một đoàn xe dừng lại, một nhóm lãnh đạo cực kỳ phong độ chợt xuất hiện.
Trần Vân Phàm làm phóng viên, tất nhiên ánh mắt sắc bén, chỉ sau nháy mắt hắn đã biết đó là quan viên chính quyền, vì vậy mới kêu gào lên chạy đến.
- Các vị lãnh đạo, cảnh sát đánh người giữa ban ngà ban mặt, còn có pháp luật nữa không?
Tôn Lương Đống và đám thường ủy huyện ủy cũng không ngờ, bọn họ vừa mới đi đến cổng của ủy ban xã Tây Hà Tử lại gặp chuyện thế này. Thế là trong lòng bọn họ có chút nghi hoặc, đây là làm sao? Trên tivi thường có cảnh chạy ra chặn kiệu quan, chẳng lẽ chính là tình huống lúc này?
Tiền Học Bân và Hồng An Trạch đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy niềm vui trong mắt đối phương. Cả hai thầm nghĩ, thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh, có chuyện này thì xem Vương Tử Quân còn gì để nói.
Tiền Học Bân sợ chuyện này sẽ bị người ta cho qua, thế nên lão nhanh chóng đi đến bên cạnh Trần Vân Phàm, sau đó ấm giọng an ủi:
- Đồng chí, có chuyện gì cứ nói, từng đảng viên cán bộ đều là công bộc của dân, chúng tôi sẽ cho anh một câu trả lời thích đáng.
Hào Đại Phát đã mang theo vài tên đội viên phòng ngự phóng đến, nhưng không ngờ bọn họ vừa tiến đến bên cạnh Trần Vân Phàm thì Tiền Học Bân đã dùng giọng đầy chính nghĩa quát lên nghiêm nghị:
- Các anh muốn làm gì? Làm một thành viên chấp pháp, thủ đoạn chấp pháp lại thô bạo như vậy, tính chất quá ác liệt. Chuyện hôm nay huyện ủy và chính quyền nhất định sẽ yêu cầu các ban ngành có liên quan điều tra cho rõ ràng, cần phải xử lý triệt để, cho quần chúng một câu trả lời phù hợp...
Tôn Lương Đống nhướng mày, trong lòng có chút mất vui. Tiền Học Bân này chưa gì đã tiến lên nói liên tục, đúng là có hơi quá, anh là đại biểu của đảng ủy chính quyền huyện sao? Tôi là bí thư nên đặt mặt đi chỗ nào.
Con người được sinh ra chỉ khác nhau về nơi sinh thành, có người được sinh vào gia đình giàu sang, có kẻ nghèo khó, vấn đề là anh phải biết phân biệt được mình đang ở đâu, đừng con nhà lính mà tính nhà quan. Nói trắng ra là anh phải biết bày ra vị trí chính đáng của mình, anh con bà nó chỉ là một vị phó bí thư, sao có thể đại biểu cho huyện ủy chính quyền? Bản thân tôi không có mặt thì anh thích nói sao cũng được, nhưng có mặt tôi mà anh dám nói nhảm như thế, đây không phải là anh không xem tôi ra gì sao?
Tôn Lương Đống tuy vẫn rất không vui nhưng biểu hiện vẫn không quá so đo với Tiền Học Bân, dù sao hôm nay cũng là lão dẫn theo ban ngành xuống xem xét hạng mục công ty lương thực, cũng không có thời gian so đo với đám thường ủy khác.
Anh hùng Hào Đại Phát lúc này đã cảm thấy không ổn, cho dù đây là sự việc mà đồn trưởng giao cho mình, nhưng đánh người là không đúng. Bây giờ đối phương nói giọng quan lớn tiếng, còn có vài vị lãnh đạo lớn, vừa nói đã nâng lên độ cao huyện ủy chính quyền, chỉ sợ là lãnh đạo huyện Hồng Bắc.
Hào Đại Phát là một tên thích xem tivi, buổi tối chỉ cần không đi tuần thì trực ban phần lớn chỉ ngồi ôm tivi, nhưng lúc có chương trình thời sự thì hắn không quan tâm mà bỏ đi đánh bài, nào cần lo lắng đám quan lại trong huyện có mặt mũi ra sao. Chỉ là hắn thấy gương mặt của Tiền Học Bân có hơi quen, hắn ngạc nhiên vì không nhớ đã gặp đối phương ở đâu.
Đúng lúc này bí thư ủy ban kỷ luật Tả Vận Xương của xã Tây Hà Tử chạy đến, hắn thấy trận thế các lãnh đạo như vậy thì thật sự sợ hãi, nhưng là một vị lãnh đạo của ủy ban xã, hắn không thể không tiến lên nghênh đón.
- Chào bí thư Tôn, chào chủ tịch Ngưu!
Tả Vận Xương giống như một học sinh tiểu học, liên tục mở miệng chào hỏi các vị lãnh đạo.
Hai vị lãnh đạo khẽ gật đầu, không nói gì, nhưng Tiền Học Bân lại khác, lão chỉ tay vào Trần Vân Phàm đang thở dốc, sau đó quát lên nghiêm nghị: nguồn TruyenFull.vn
- Tả Vận Xương, ủy ban xã các anh làm ăn thế nào, cũng không cần sử dụng thủ đoạn này để cưỡng chế thu hồi đất cho dự án chứ? Anh xem, anh đến mà xem, đây là mặt dân chúng, tôi thấy các người phần lớn là quan viên hống hách, công tác võ đoán.
- Chúng tôi mỗi lần họp đều cường điệu thôn xóm là cơ sở, cần phải công tác có cảm tình, chỉ là vấn đề tư tưởng không quá tốt, biện pháp áp dụng có hơi khó khăn. Vấn đề là mỗi một cán bộ công nhân viên chức đều phải xem dân chúng là cha mẹ áo cơm của mình, mà không coi đó là đối tượng quản lý, các anh thì làm thế nào? Các đồng chí, chúng ta có thể xem xét lại một chút được không? Nếu người bị đánh hôm nay là thân nhân của cac anh, vậy các anh sẽ có cảm nhận gì? Vương Tử Quân kia xem ra rất biết cách ra lệnh, nếu như hôm nay cậu ta không làm rõ vấn đề, như vậy cũng khỏi cần phải làm bí thư xã Tây Hà Tử.
Tả Vận Xương không biết rõ ràng mọi việc, lúc này thấy Tiền Học Bân nói khó nghe như vậy, lại nhìn sang Trần Vân Phàm mặt mũi đầy đất, trong đầu nổ ầm một tiếng, thầm kêu không tốt.
Thủ đoạn trưng thu đất cho dự án như thế này là rất bình thường, chỉ là bí thư Vương này vừa mới đưa người đi xuống xử lý, hơn nữa quay về lại gặp lãnh đạo huyện ủy, chỉ sợ bây giờ bí thư Vương cũng khổ rồi.
Lúc đầu Tả Vận Xương có chút xem thường bí thư Vương trẻ tuổi kia, thầm nghĩ bí thư như vậy cũng không ra gì, chẳng qua chỉ là một tên con nhà quan, ỷ vào bối cảnh nhà mình mà xuống cơ sở mạ vàng mà thôi. Nhưng khi Vương Tử Quân giải quyết dần dần tất cả vấn đề, ấn tượng của Tả Vận Xương với Vương Tử Quân ngày càng tốt đẹp. Đặc biệt là sự kiện cải tạo hơn hai mươi trường tiểu học trong xã, Vương Tử Quân ngồi yên bất động, không tham tiền, không chạm tay, điều này càng làm cho Tả Vận Xương phải thầm than một tiếng, bí thư thật sự không đơn giản.
- Bí thư Tiền, chuyện này...
Vẻ mặt Tả Vận Xương chợt biến đổi, hắn mở miệng định giải thích.
- Không cần giải thích những lời này với tôi, bí thư Tôn cũng không thích nghe, chủ tịch Ngưu cũng không muốn nghe, chúng tôi càng không muốn xem xét, tất cả không phải chỉ nhìn vào chiến tích, còn phải xem vào hiệu ứng của xã hội. Các anh nói xem như thế có đúng không? Làm việc cần phải xem nhân dân có vui vẻ không, có thỏa mãn và hài lòng không, có đồng ý hay không, các anh thì thế nào? Thế nào?
- Hôm nay tôi nói thẳng tại chỗ: Mặc kệ sự việc này liên quan đến ai, một khi đã xét xử thì tuyệt đối không nương tay, nhất định phải cho vị nông dân này một câu trả lời thích đáng. Huyện ủy chính quyền cũng muốn dùng sự kiện lần này để làm gương, làm một hồi chuông cảnh báo cho tất cả cán bộ trong huyện. Kêu gọi đầu tư phát triển kinh tế mới là đạo lý đúng đắn, điều này thật sự không có gì sai, nhưng điều cần cường điệu chính là chúng ta không chỉ cần núi vàng núi bạc, chúng ta còn cần qâần chúng làm chỗ dựa, ngài nói xem có đúng không, bí thư Tôn?
Tiền Học Bân nói bằng giọng đầy chính khí và nghiêm nghị, cuối cùng còn đá quả cầu sang cho Tôn Lương Đống.
"Lão già này đúng là hèn hạ và xảo quyệt!"
Tôn Lương Đống chỉ có thể thở dài, Tiền Học Bân đã nói đến mức độ như vậy thì chính mình không biểu hiện là không được. Hơn nữa trước khi mở hội nghị thường ủy mình cũng đã đồng ý với Tiền Học Bân, bây giừ đồng ý cũng xem như báo đáp đối phương.
Tôn Lương Đống đã có ý nghĩ, lão ho khan một tiếng rồi dùng giọng ngưng trọng nói:
- Các đồng chí, phát sinh chuyện như vậy thì tôi cũng rất đau lòng, huyện ủy chính quyền hôm nay đến đây, vốn là vui vẻ mà đến, muốn khen ngợi các vị cán bộ xã, không ngờ lại gặp tình huống thế này, thế nên tâm tình của tôi rất trầm trọng. Vì sao chúng ta không thể kiên nhẫn làm công tác tư tưởng? Vì sao chúng ta không xử lý sau khi phân biệt rõ trắng đen phải trái? Những anh em nông dân có thù địch gì với đảng ủy chính quyền sao?
Khi bí thư huyện ủy đang lên tiếng bằng giọng thấm thía thì Trần Vân Phàm lúc này đang thở hổn hển chợt lớn tiếng nói:
- Này vị lãnh đạo, tôi là Trần Vân Phàm của báo Đô Thị, tôi muốn tố cáo người trong hôn Hậu Truân giam cầm tôi trái phép, sau đó vài tên cảnh sát chạy đến không những chẳng cứu mà còn vận dụng hình phạt riêng.
Trần Vân Phàm dùng giọng tức giận nói, ngón tay chỉ vào Hào Đại Phát, vẻ mặt rất phẫn nộ.
Tôn Lương Đống đang nói dõng dạc lại nghe được rõ ràng thân phận của Trần Vân Phàm là phóng viên, lão đột nhiên cảm thấy cổ họng của mình giống như bị véo chặt, một lúc lâu sau vẫn khó thở.
Chính mình phê phán đối phương nửa ngày, con bfa nó căn bản cũng không liên quan đến Vương Tử Quân, thôn dân bắt người trái pháp luật thì lão là lãnh đạo lại có trách nhiệm, mà chuyện liên quan đến đồn công an xã cũng chỉ có thể tìm đến cục công an huyện.
Vẻ mặt của Tôn Lương Đống không tốt, vẻ mặt của Tiền Học Bân càng không tốt, lão đang đắc ý kéo Trần Vân Phàm, sau đó ném cho bí thư Hồng thực hiện kế hoạch, làm cho tốt xấu lẫn lộn. Dù những lời vừa rồi của lão là không tệ, nhưng mưu đồ mà lão đã áp dụng và chờ bùng phát lại bị người ta thay đổi hoàn toàn.
Vẻ mặt Tôn Lương Đống và Tiền Học Bân không tốt nhưng gương mặt Ngưu Vạn Thần lại xuất hiện nụ cười, hắn lớn tiếng phóng lên giữ lấy Trần Vân Phàm rồi nói:
- Đồng chí phóng viên, đã làm anh phải chịu uất ức, anh yên tâm, chính quyền huyện sẽ nhanh chóng xử lý vụ này, nhất định sẽ cho anh câu trả lời thích đáng.
Trần Vân Phàm đối mặt với nhiều cán bộ lãnh đạo mà thầm sinh ra cảm giác kích động, thế là hắn nhanh chóng lớn tiếng nói:
- Lãnh đạo, chính hắn là kẻ ra tay.
Trần Vân Phàm nói rồi chỉ tay vào Hào Đại Phát.
Khi hiện trường có chút hỗn loạn, Vương Tử Quân đã đưa Trương Dân Cường quay về ủy ban, thấy tình hình như vậy thì Vương Tử Quân tranh thủ tiến lên nghênh đón.
- Bí thư Vương, đây là có chuyện gì?
Ngưu Vạn Thần cũng không đợi Tôn Lương Đống lên tiếng, hắn trầm giọng hỏi.
Vương Tử Quân nhìn Trần Vân Phàm với bộ dạng sục sôi chiến đấu và thề không chịu bỏ qua thì thầm vui mừng, nhưng trong miệng lại dùng giọng trầm thấp nói:
- Chủ tịch Ngưu, hôm nay tôi đưa đán cán bộ xã xuống thôn Hậu Truân xử lý vài vấn đề, thôn trưởng của bọn họ nói rằng có bắt được một tên trộm, muốn giao cho các đồng chí công an. Trong quá trình chuyển giao, các đồng chí đồn công an giống như có oán hận quá sâu với tên trộm, trực tiếp ra tay. Chuyện này bị tôi ngăn lại, để bọn họ đưa người về ủy ban trước, đợi xử lý xong chuyện trưng thu ruộng đất thì tôi sẽ cùng đồn trưởng đồn công an xử lý hai đồng chí đánh người này sau.
Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng giọng uất ức nói:
- Bí thư Tôn, chủ tịch Ngưu, hai vị lãnh đạo cũng biết rồi đấy, đồn công an xã tuy trên danh nghĩa là triển khai mở rộng dưới sự lãnh đạo của ủy ban xã, nhưng thực chất thì lực ước thúc của đảng ủy chính quyền chúng tôi là quá nhỏ, bọn họ chỉ nhận lệnh trực tiếp từ lãnh đạo cục công an huyện, về điểm này thì ủy ban cũng không có cách nào khác.
Ngưu Vạn Thần và Tôn Lương Đống đưa mắt nhìn nhau, biết rõ Vương Tử Quân nói thật sự là tình hình thực tế, nếu như nắm thóp Vương Tử Quân ở vấn đề này cũng không được. Hơn nữa bọn họ là lãnh đạo chính quyền huyện, bọn họ cũng không hy vọng sự kiện đồn công an đánh người trở nên lớn chuyện, nếu lỡ may bị kéo lên tuyến trên, như vậy là bí thư và chủ tịch huyện cũng khó sống khá giả.
Cảnh sát có thể đứng ra gánh tội, hơn nữa hai người kia giống như chỉ là đội viên phòng ngự thôi thì phải.
- Bí thư Vương, cậu cần phải sắp xếp chỗ ở cho phóng viên Trần, còn chuyện này ủy ban xã cứ xử lý, tôi thấy vị trí đồn trưởng đồn công an xã nên thay đổi người được rồi.
Tôn Lương Đống là một người nổi tiếng đanh đá chua ngoa, lão trực tiếp giao vấn đề cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tuy không muốn dây vào vụ này, nhưng bí thư huyện ủy đã đá quả bóng cho mình, hắn cũng chỉ có thể kiên trì tiếp nhận.
Vì vậy mà chút phong ba nho nhỏ cuối cùng cũng qua đi, đám cán bộ huyện ủy lại bắt đầu hào hứng bừng bừng, dưới sự chỉ dẫn của Vương Tử Quân và Trương Dân Cường, bọn họ nhanh chóng xuống hiện trường kiểm tra tình hình về hạng mục công ty lương thực.
Cùng ngày hôm đó, trên chương trình thời sự chiều của đài truyền hình huyện Hồng Bắc, bản tin đầu tiên chính là bí thư Tôn Lương Đống dẫn đầu các thành viên ban ngành của huyện Hồng Bắc xuống xã Tây Hà Tử nghiên cứu điều tra. Trên hình ảnh là bí thư Tôn Lương Đống đang hào hứng nói chuyện với bí thư Mạnh của thôn Hậu Truân, thỉnh thoảng còn vung tay múa chân nói gì đó, có vẻ rất bình dị và gần gũi.
Sau lưng bí thư Tôn chính là chủ tịch Ngưu Vạn Thần với gương mặt tươi cười, hắn liên tục nhìn khắp bốn phía và gật đầu, lúc nghe lúc chỉ điểm giang sơn. Phó bí thư Tiền Học Bân thì đứng ở phía sau, vẻ mặt không được đẹp như hai vị lãnh đạo trước mặt.
Nếu so sánh với sự kiện lãnh đạo huyện ủy xuống thị sát Tây Hà Tử thì chuyện đồn trưởng đồn công an xã Tây Hà Tử là Triệu Tứ Dược bị cách chức chỉ là một hòn đá nhỏ rơi xuống biển rộng, căn bản không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra.
Vương Tử Quân đi ra khỏi cổng của khu văn phòng khối chính quyền huyện, hắn cảm thấy toàn thân thoải mái, khi thuận lợi đền bù giải tỏa đất đai thì hạng mục công ty lương thực đã được tiến hành trong khí thế hừng hực, dù có Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành nhìn vào chằm chằm nhưng Vương Tử Quân vẫn thật sự rất bận rộn.
Các lãnh đạo huyện ủy vì muốn thể hiện mức độ quan trọng của hạng mục công ty lương thực, thế nên đặc biệt thành lập một chế độ báo cáo, Vương Tử Quân mỗi tuần đều phải về huyện tự mình báo cáo với các vị lãnh đạo.
Lúc này là cuối thu, ánh nắng vàng óng ánh chiếu qua khe lá xuống đất, những luồng nắng vàng khếch tán vào lòng mỗi người. Vương Tử Quân từ khu văn phòng khối chính quyền đi ra, hắn thấy trời xanh mây trắng và luồng không khí thoải mái vào cuối thu, thế là đứng trên đường cái đầy lá rụng để thở dài một hơi.
- Tút, tút, tút...
Tiếng chuông trong trẻo vang lên trong cặp, Vương Tử Quân tìm chỗ vắng người, hắn thò tay vào trong cặp lấy chiếc điện thoại to như cục gạch ra.
Người gọi điện thoại đến chính là Tần Hồng Cẩm, đầu dây bên kia Tần Hồng Cẩm dùng giọng ai oán, dịu dàng và triền miên nói đủ mọi câu tâm tình, tất nhiên nhiều nhất vẫn là em rất nhớ anh. Cuối cùng nàng lại giận dỗi nói với Vương Tử Quân:
- Anh, bây giờ cổ phiếu chúng ta đầu tư trước đó đã lên giá mười lăm đồng, chúng ta có nên ra tay không?
"Mười lăm đồng?"
Vương Tử Quân thầm vui vẻ, dù cổ phiếu lên giá tốt hơn dự đoán, nhưng điều này cũng đã chứng thực sự thật trong tương lai, làm cho hắn cảm thấy vui mừng không thôi.
- Này em, gấp làm gì? Trước tiên cứ ổn định, không nên ra tay gấp, thị trường còn đang phát triển, anh cảm thấy vài ngày nữa sẽ mới lên đến cao trào, chờ đến khi giá lên hai mươi đồng, em bán hết ra, không cần giữ lại.
Lúc này ở đầu dây bên kia, Tần Hồng Cẩm mặc một chiếc áo lông trắng muốt với dáng người uyển chuyển, nàng đang dùng những ngón tay thon dài trắng nõn được sơn màu đỏ để cầm lấy một chiếc điện thoại rất đẹp, giọng điệu thì thầm như nỉ non, mặt mũi tràn đầy nụ cười.
Trước cửa phòng làm việc của Tần Hồng Cẩm là một cô gái trợ lý tóc cắt ngắn, khi thấy bộ dạng như chú chim nhỏ của giám đốc thì nàng chợt dừng lại. Nàng thấy giám đốc Tần thứ gì cũng tốt, kinh doanh quyết đoán, đối đãi với nhân viên công tác cũng rất tốt, cũng có khí khái một nữ cường nhân, nhưng có một vấn đề làm cho một trợ lý như nàng cảm thấy rất đáng tiếc.
Cô trợ lý cảm thấy Tần Hồng Cẩm là một người phụ nữ tung hoành ngang dọc trên thương trường, vốn đây phải là một nữ vương cao cao tại thượng, nhưng khi nhìn bộ dạng hiện tại của Tần Hồng Cẩm, nàng rõ ràng phát hiện ra đó là một người phụ nữ đang đắm chìm trong tình yêu, hầu như là một người phụ nữ khá ngây ngốc.
Người đàn ông nào có sức quyến rũ lớn như vậy? Có thể làm cho giám đốc của mình khi gọi điện thoại cũng phải dùng giọng cực kỳ dịu dàng nũng nịu thế kia?
- À, em biết rồi, anh cũng đừng liều mạng công tác, anh chỉ là một người liều mạng vì em thôi, anh nhớ rõ chưa? Đúng rồi, hôm trước em nghe một chuyên gia dưỡng sinh nói vào mùa đông ăn củ cải mới tốt, vì vậy anh nên nói đầu bếp làm chút thịt dê, hầm cách thủy với củ cải rất ngon.
Tần Hồng Cẩm khẽ lên tiếng dặn dò.
Lúc này đã gọi điện thoại được hơn mười phút, sau khi nói ra câu dặn dò cuối cùng thì Tần Hồng Cẩm mới tỉnh hồn lại, nàng lưu luyến cúp điện thoại.
Vẻ mặt Tần Hồng Cẩm có hơi đỏ ửng, sau đó nàng chậm rãi ngồi xuống, lơ đãng thấy nụ cười như có như không của nữ trợ lý, nàng là người thông minh nên hiểu ngay ra vấn đề. Nàng chợt trừng mắt, sau đó trầm giọng phân phó:
- Thật xin lỗi, tôi nhắc nhở cô một câu, tiến vào phòng làm việc của tôi thì dù là ai cũng không có đặc quyền. Cô đi thông báo cho các ban khác, nói rằng sự kiện Đông Uyển chuẩn bị gia nhập liên minh, tạm thời nên hoãn lại một chút.
Trợ lý vội vàng gật đầu, sau đó nàng thẹn thùng đứng lên xin lỗi:
- Giám đốc Tần, thật sự xin lỗi, có việc khẩn cấp, tôi không gõ cửa đã tiến vào. Ngài yên tâm, lần sau sẽ không có chuyện như thế này xảy ra. Tôi sẽ đi ngay, nhưng ngài cũng nên sớm chuẩn bị tâm lý, tên mập kia muốn gia nhập liên minh của chúng ta, nhưng tên này lại là một kẻ cực kỳ keo kiệt.