Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tắc Viêm đi ra khỏi phòng họp mà cảm thấy ngực mình như bị chặn một tảng đá, cực kỳ khó chịu. Hội nghị lần này hắn tưởng rằng sẽ có người cho ra ý kiến không đồng ý, cho dù người khác không đề cập đến thì Nghiêm Khâm Binh sẽ phải lên tiếng nói vài câu.

Mặc dù Cố Tắc Viêm biết rõ sự kiện phân công lần này mình căn bản không thể nào làm lệch đi ý chỉ của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn đã có tính toán của mình, cho dù là bọ ngựa đá xe thì cũng phải làm cho Vương Tử Quân biết rõ phương án lần này được thông qua là vì Vương Tử Quân bá quyền chính trị, không phải là kết quả mọi người cùng hưởng ứng.

Cố Tắc Viêm nghĩ đến tình cảnh này mà không khỏi cảm thấy hưng phấn, hắn hầu như có thể kết luận Vương Tử Quân vì cũng cố quyền lực của mình mà cực kỳ xem trọng người ta mượn đề tài để nói về mình. Hơn nữa Vương Tử Quân đã làm tốt công tác, bây giờ tên đã lên dây không thể không bắn. Nhưng Vương Tử Quân làm như vậy thì đừng nói là ủy ban nhân dân tỉnh sẽ chấn động, cho dù là bí thư Sầm cũng phải có một lý do thuận lợi mới có thể thông qua. Vương Tử Quân không phải là lãnh đạo đứng đầu Mật Đông, sao có thể thích làm gì thì làm được?

Cố Tắc Viêm đã chuẩn bị sẵn sàng lên tiếng, lúc này hắn lại phải vò bản thảo đã được viết sẵn trong tay rồi ném vào trong thùng rác.

Hội nghị tiến hành rất nhanh, rất hài hòa, thế nhưng kết quả lại làm cho Cố Tắc Viêm mở rộng tầm mắt. Sau khi Vương Tử Quân đọ phương án, các vị cấp phó khác đều lên tiếng giúp đỡ. Đám người Lôi Yên Hồng và Vân Lợi Quảng giúp đỡ làm cho Cố Tắc Viêm không có chút bất ngờ, thậm chí hắn còn cảm thấy những người này cơ bản là đạo cụ, tác dụng chủ yếu là Vương Tử Quân, đặc biệt lên tiếng là vì nịnh hót Vương Tử Quân. Nhưng khi Nghiêm Khâm Binh đứng lên phát biểu ý kiến, lúc này Cố Tắc Viêm chợt phát hiện cục diện đã phát triển ngoài mong đợi của mình.

Mười người thì ai cũng đã ủng hộ, nếu chỉ còn một mình mình phản đối, không những hành vi này là khác loài, hơn nữa còn không có chút đầu óc, xem ra những gì mình làm những ngày qua là vô công.

Cố Tắc Viêm chợt cảm thấy sợ hãi, hắn vốn là người tự ti vì lực phán đoán nhạy bén của mình, hơn nữa lại ngồi rất vững, có quan hệ không tồi với Nghiêm Khâm Binh, ít nhất khi đối diện với Vương Tử Quân thì Nghiêm Khâm Binh cũng phải đứng cùng chiến tuyến với mình. Nhưng sự thật đã chứng minh Cố Tắc Viêm căn bản là tự mình đa tình, hắn rõ ràng không biết thế giới quanh mình đang dịch chuyển.

- Vương Tử Quân. Vương Tử Quân thầm nhắc đến cái tên này, hắn không khỏi đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương.

Bên ngoài phòng làm việc của Sầm Vật Cương vẫn có nhiều người chờ được báo cáo công tác, những người này thấy Cố Tắc Viêm đều tươi cười đứng lên chào hỏi, biểu hiện cực kỳ nhiệt tình.

Cố Tắc Viêm tuy mỉm cười với những người này, thế nhưng hắn lại cảm thấy đám người kia như đang đùa cợt mình.

Tất nhiên đám người kia sẽ không dám cho ra những biểu hiện không đúng, nhưng những người khác cũng biết sự kiện phân công điều chỉnh phạm vi công tác của phó chủ tịch tỉnh, sự kiện phân công công tác quá xấu hổ của mình cũng khó tránh khỏi tai mắt của đám người này.

Tuy người ta đã chờ lâu hơn Cố Tắc Viêm, thế nhưng hắn không phải là người thường, vì thế sau khi đi đến thì trực tiếp vào phòng của Sầm Vật Cương. Khi Sầm Vật Cương thấy Cố Tắc Viêm đi đến thì đứng lên khỏi ghế rồi nhàn nhạt vung tay lên: - Chủ tịch Cố, anh ngồi đi.

Cố Tắc Viêm ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương, hắn cũng không lên tiếng ngay lập tức. Sầm Vật Cương ném cho hắn một điếu thuốc rồi cũng bày ra bộ dạng lẳng lặng chờ đợi.

- Bí thư Sầm, tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn bị cho ra rìa ở ủy ban nhân dân tỉnh.

Sầm Vật Cương nở nụ cười nhàn nhạt nói: - Anh là phó chủ tịch thường ủy, ai cũng không thay đổi được sự thật này, thế nên anh cứ an tâm lớn mật công tác, tôi giúp đỡ anh. Chỉ cần anh một lòng vì việc công, bị ghẻ lạnh một chút cũng không là vấn đề.

Cố Tắc Viêm nhìn nụ cười của Sầm Vật Cương mà hiểu ra nhiều điều, thế nhưng lại không nhịn được phải hỏi: - Bí thư Sầm, tuy phạm vi phân công của tôi giảm bớt đi so với trước, thế nhưng nhiệm vụ cũng không giảm bớt, có phải ngài chuẩn bị thay tôi nói vài lời...

- Vấn đề này anh không cần phải đi vào quá sâu. Sầm Vật Cương căn bản không quá thoải mái ở phương diện này, lão cười cười nói: - Tôi nói chuyện giúp anh chỉ là một phần, quan trọng là anh phải có năng lực tương ứng.

Có năng lực sao? Cố Tắc Viêm là người thông minh, hắn biết rõ đây là Sầm Vật Cương đang an ủi mình, thực tế ở nhiều phương diện cũng không phải là có năng lực hay không, chủ yếu là có người giúp mình hay không?

- Vậy ngài vì sao không ủng hộ Nghiêm Khâm Binh? Ngài cũng biết là cục công an rất quan trọng. Cố Tắc Viêm trầm ngâm giây lát rồi nối.

Sầm Vật Cương khoát tay áo nói: - Tôi cảm thấy một người nếu như muốn đứng cao đi xa thì nhất định phải đi từng bước một, làm việc đến nơi đến chốn, không phải là được voi đòi tiên, nhìn cao đuổi xa, anh nói xem có đúng không.

"Nhìn cao đuổi xa?" Cố Tắc Viêm có chút sững sốt, hắn suy nghĩ về ý nghĩa lời nói của Sầm Vật Cương, thầm nghĩ Sầm Vật Cương rõ ràng là bênh vực kẻ yếu, sở dĩ xuất hiện tình huống này có lẽ là vì bí thư Sầm đã thỏa hiệp rồi.

- Tắc Viêm, không cần phải so đo một phần được mất, anh nên đặt ánh mắt ở phương diện lâu dài. Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi vỗ tay nặng nề lên vai Cố Tắc Viêm.

Cố Tắc Viêm khẽ gật đầu mà không nói gì thêm.

- Khoảng thời gian này rất quan trọng, anh cần phải cố gắng công tác, đặc biệt là phương diện thành phố Linh Long, anh càng quan tâm nhiều hơn. Sầm Vật Cương nói với gương mặt cực kỳ nghiêm túc, hai chữ quan trọng được nói ra bằng giọng điệu cực kỳ thận trọng.

Cố Tắc Viêm nhìn gương mặt của Sầm Vật Cương, hắn không khỏi gật đầu nói: - Bí thư Sầm, chuyện này ngài đã có quyết định rồi sao?

- Cứ chờ qua giai đoạn này đã. Sầm Vật Cương do dự giây lát rồi dùng giọng lập lờ nước đôi nói.

Cố Tắc Viêm nghe Sầm Vật Cương nói như vậy thì tâm tình có vẻ khá hơn, lúc này hắn đảm bảo với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của ngài, tuyệt đối công tác không cho ra vấn đề gì.

- À, anh nên làm tốt công tác của mình. Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

Khi Cố Tắc Viêm rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này thư ký của Sầm Vật Cương nhanh chóng đi đến nói: - Bí thư, chủ tịch Vương gọi điện thoại đến, nói là muốn báo cáo với ngài về phương diện phân công điều chỉnh phạm vi công tác các vị phó chủ tịch tỉnh.

- Cậu gọi điện thoại cho chủ tịch Vương, nói là không cần chủ tịch Vương phải tự mình đi đến, cứ để văn phòng đưa văn kiện đến là được. Sầm Vật Cương khoát tay áo dùng giọng thản nhiên nói.

Vương Tử Quân nhận được chỉ thị của Sầm Vật Cương vào lúc đang xem văn kiện về kỷ yếu của hội nghị lần này trong phòng làm việc, hắn phất tay với Cổ Dương mà không lên tiếng. Hắn hiểu tâm tình của Sầm Vật Cương vào lúc này, tuy Sầm Vật Cương căn bản sẽ ra chỉ đạo với phương án phân công điều chỉnh bên phía ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng hắn tin tưởng Sầm Vật Cương sẽ rất mất hứng.

Nhưng mất hứng thì sao? Đây là quyền lực nằm trong phạm vi của mình, hắn tuyệt đối không cho phép Sầm Vật Cương ngang ngược can thiệp vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK