Trong quan trường chỉ có hai phương diện làm cho người ta cảm thấy rung động, một là có người được đề bạt, hai là có người bị đưa đi.
Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy căn bản là hành động bí mật, thế nhưng trên thế gian này căn bản không có bức tường chắn không cho lọt gió, thế cho nên rất nhiều chuyện vẫn bị lan truyền ra bên ngoài. Vì những tình huống truyền tin như vậy làm cho bầu không khí ở thành phố La Nam có chút ngưng trọng.
Vương Tử Quân có thể cảm nhận được bầu không khí này, nhưng trước khi sự việc còn chưa được vạch trần, hắn chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi mà thôi. Một vài lãnh đạo huyện Dương Phong đã được chủ nhiệm Triệu cho mời để tìm hiểu rõ tình huống, hơn nữa cấp bậc của người được mời ngày càng cao.
Nhan Sĩ Tắc cũng không vì sự kiện này mà tìm đến Vương Tử Quân, nhưng Vương Tử Quân tin Nhan Sĩ Tắc đã biết rõ sự việc từ đầu đến cuối. Biện pháp tốt nhất của hắn ở sự kiện lần này chính là bảo trì sự trầm mặc.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại khẽ vang lên, Vương Tử Quân tiếp điện thoại, đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Trương Thiên Tâm:
- Tử Quân, tôi là Thiên Tâm, phía cậu nói chuyện có an toàn không?
- Cậu đang ở đâu, tình huống thế nào?
Vương Tử Quân nhìn về phía cửa, sau đó khẽ hỏi Trương Thiên Tâm ở đầu dây bên kia.
- Tử Quân, tôi đang ở thành phố Vô Hà, lúc này nước của sông Lam Hà đã bị ô nhiễm rất nặng, đặc biệt là là những vùng nước chảy chậm, thật sự là có mùi hôi tôối khó chịu, nhân dân hai bên bờ sông thật sự có ý kiến rất lớn.
Trương Thiên Tâm nói đến đây thì hạ thấp âm thanh nói:
- Tôi nghe nói phòng tài nguyên môi trường của thành phố Vô Hà trước kia rất tích cực hoạt động ở sự kiện này, thế nhưng sau đó lại bị bí thư thị ủy của bọn họ vung tay áp chế.
- Tốt!
Vương Tử Quân cũng không nói gì thêm, Trương Thiên Tâm ở đầu dây bên kia đã có chút không chịu được:
- Tử Quân, tôi có quen biết với vài nhà báo, cậu xem có nên vất vả bọn họ một chuyến không?
Có rất nhiều chuyện nôn nóng sẽ không thành công, càng huống hồ sự việc tốt cần phải dùng vào đúng lúc. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nói với Trương Thiên Tâm:
- Sự việc này cứ tiếp tục thu thập chứng cứ, quan sát thật chặt, tạm thời không cần động.
Trương Thiên Tâm rất ít khi phản đối những quyết định của Vương Tử Quân, lúc này cũng là như vậy. Sau khi hàn huyên vài câu với Vương Tử Quân về chuyện cuộc sống, thế là Trương Thiên Tâm cúp điện thoại.
Vương Tử Quân buông điện thoại, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Một ý nghĩ yêu cầu hắn phải nghĩ biện pháp nhanh chóng ngăn chặn ô nhiễm phát sinh, nhưng lại có một ý nghĩ khác nói cho hắn biết, bây giờ ra tay thì sẽ căn bản không thể nào đả kích trí mạng đối thủ, chỉ có thể sử dụng ở đúng thời điểm mấu chốt thì mới có được lợi ích tốt nhất.
Dù Vương Tử Quân đã có lựa chọn giữa hai ý nghĩ như vậy, thế nhưng hắn vẫn thật sự sinh ra cảm giác không thoải mái. Tâm tư chính nghĩa yêu cầu hắn phải ra tay ngay lập tức, nhưng lý trí lại báo cho hắn biết, nếu hắn ra tay chỉ giải quyết được vài vấn đề nổi bên ngoài, căn bản không giải quyết được những vấn đề sâu bên trong, thế cho nên cần phải chờ đợi đúng thời điểm.
Dù sao Vương Tử Quân chỉ là bí thư thị ủy La Nam, vị trí này quyết định bản thân hắn căn bản không thể nào xử lý được sự việc này.
- Bí thư Vương, Đức Trụ đã về.
Khi Vương Tử Quân đang cố gắng áp chế những ý nghĩ trong lòng mình, đúng lúc này Khương Long Cương đi đến lên tiếng báo cáo.
Sau khi nghe nói Lý Đức Trụ đã quay về thì Vương Tử Quân nói với Khương Long Cương:
- Cho cậu ấy vào đây.
Lý Đức Trụ dù cố gắng làm ra một biểu hiện nghiêm túc, thế nhưng nụ cười dạt dào trên mặt lại căn bản không thể nào che giấu được. Hắn đứng trước mặt Vương Tử Quân, ngay sau đó lên tiếng báo cáo:
- Bí thư Vương, tôi đã đi đến huyện Dương Phong một chuyến, đã tìm hiểu được tình huống của La Ngưỡng Bính.
Vương Tử Quân nhìn hai tờ giấy Lý Đức Trụ móc ra từ túi áo mà trên mặt lộ ra nụ cười, thế nhưng trên đó là những dòng chữ xiên xẹo, thế là hắn không khỏi sinh ra cảm giác muốn mắng cho Lý Đức Trụ một trận.
Từ khi Lý Đức Trụ làm tài xế cho Vương Tử Quân đến nay thì luôn tỏ ra cực kỳ chuyên nghiệp, bình thường Vương Tử Quân yêu cầu Lý Đức Trụ đọc sách nhiều hơn một chút, bỏ ra nhiều thời gian luyện chữ, xem ra thật sự không thể nào phát huy được nhiều tác dụng. Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không có tâm tư nhắc lại, hắn chậm rãi cầm lấy hai tờ giấy, sau đó đưa mắt xem xét.
Phần tài liệu này rõ ràng đã tốn nhiều tâm tư của Lý Đức Trụ, nhưng phương diện từ vựng ngữ pháp lại quá kém. Chẳng qua nội dung của nó lại làm cho Vương Tử Quân thả lỏng hơn rất nhiều.
- Đây là sự thật sao?
Vương Tử Quân nhìn Lý Đức Trụ, giọng nói có chút cảm động.
- Tôi đã đi đến nhà của La Ngưỡng Bính một chuyến, thật sự là như vậy.
- Ôi!
Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn cũng không nói gì, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía chỗ khác. Khi đứng trước mặt Lý Đức Trụ, Vương Tử Quân căn bản không muốn để người ta thấy được phương diện yếu ớt của mình, nhưng lúc này thiếu chút nữa thì hắn đã chảy cả nước mắt.
Khi Vương Tử Quân đang trò chuyện với Lý Đức Trụ, trong một khách sạn ở thành phố La Nam, Triệu Quân Dũng đang cung kính tiếp điện thoại. Chỉ cần nhìn vào biểu hiện cung kính của hắn, có thể thấy người gọi điện thoại cho hắn có cấp bậc rất cao.
- Bí thư Mục cứ yên tâm, chúng tôi kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ của mình.
- Quân Dũng, tôi biết rõ thái độ công tác của anh, nếu không ủy ban kỷ luật có nhiều người như vậy, tôi cũng sẽ không phái anh đi.
Đầu dây bên kia chính là phó bí thư Mục của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, hắn dùng giọng tán thưởng nói tiếp:
- Nhưng phương diện xử án lần này thì nhất định phải làm nhỏ, cần phải đào sâu thâm tình, không để tổn hại đến lợi ích quốc gia và làm cho phần tử thái hóa có thể luồn lách khỏi lỗ hổng luật pháp, phải cho ra những trừng phạt thích đáng.
Triệu Quân Dũng mở miệng bảo chứng, sau đó báo cáo công tác trong ngày. Sau khi nói vài câu liên hệ cảm tình với lãnh đạo, hắn mới buông điện thoại.
Triệu Quân Dũng là một nhân viên công tác lâu năm của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, hắn đã hiểu quá rõ ràng ý nghĩ của phó bí thư Mục Nhạc Thành, điều này làm hắn cảm thấy hưng phấn, đồng thời có áp lực rất lớn.
Triệu Quân Dũng tất nhiên biết rõ ý nghĩa của hai từ "đào sâu", đó không đơn giản là đào sâu về Nhan Sĩ Tắc, nếu như chỉ là Nhan Sĩ Tắc thì bí thư Mục căn bánex không đến mức gọi điện thoại nói như vậy.
Nếu không phải là Nhan Sĩ Tắc thì là ai?
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Triệu Quân Dũng có chút run rẩy. Trong thành phố La Nam nếu như nói có người đáng giá để động vào còn hơn cả Nhan Sĩ Tắc, như vậy chính là người hôm qua mà hắn gặp mặt, chính là đối phương. Nhưng muốn động vào người này cũng không phải là dễ dàng như vậy, nếu không thì bí thư Mục căn bản cũng không cần nói chuyện hàm súc như thế.