Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị tăng thêm chút sức thì đột nhiên thấy phía trước có một đám người đứng vây quanh, Lâm Dĩnh Nhi cũng nhảy xuống xe đạp.

Người đứng khá đông, giống như có hơn một nửa người ở thành phố Giang Thị đang chen chúc ở chỗ này. Vương Tử Quân nhìn qua đám người thấy một ông bà cụ tóc bạc đang nằm rên rỉ trên mặt đất, thức ăn vừa mua bỏ trong giỏ rơi đầy đất. Đám người vây quanh chật ních, ai cũng lên tiếng nghị luận ồn ào nhưng không kẻ nào đứng ra nâng bà lão dậy.

Lâm Dĩnh Nhi dừng xe đạp ở một bên, nàng lách vào trong đám người, vừa muốn nâng ông lão lên, chợt nghe đám người đồng thanh nhắc nhở:

- Cô nương, đừng nên động vào, đợi 120(cứu thương) đến rồi nói. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Đúng vậy, những năm nay người lương thiện thường bị ức hiếp, cũng đừng động vào bà cụ để rồi vạ lây.

Đám người vây quanh bắt đầu phát ra những âm thanh bất đồng, điều này làm cho Lâm Dĩnh Nhi đang đi đến bên cạnh bà lão có chút do dự, nàng lấy trong túi ra một chiếc máy ảnh, sau đó chụp một tấm.

Sau khi chụp xong thì Lâm Dĩnh Nhi khẽ cười với bốn phía, nàng lại nói:

- Các chú các dì, cháu đã chụp hình hiện trường, bà cụ bị ngã không nhẹ, chúng ta đưa bà ấy đến bệnh viện thôi.

Đám người vây chung quanh có chút xao động nhưng cũng không có ai chịu đứng ra giúp một tay. Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy thất vọng không nói nên lời, nàng khẽ thở ra một hơi, sau đó cho ra quyết định được ăn cả ngã về không: Làm việc nghĩa không lùi bước. Nàng đi về phía bà lão, nàng không thể trơ mắt nhìn bà lão nằm dưới đất, cũng không thể làm như không thấy.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt thất lạc của Lâm Dĩnh Nhi, thế là hắn cười hì hì nói:

- Bạn Lâm Dĩnh Nhi, lòng nhân ái thật sự vô giá.

Lâm Dĩnh Nhi nghe thấy có người gọi mình thì càng hoảng sợ, nàng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy Vương Tử Quân đang đứng cách đó không xa, hắn đang mỉm cười nhìn mình, nụ cười thanh thoát. Cảm giác bức bối vừa rồi chợt biến mất, nàng cảm thấy giống như gió đến thổi tan mây đen, cảm nhận được những luồng gió thổi qua mát rượi.

- Vương...

Lâm Dĩnh Nhi thật sự khắc ghi bộ dạng của Vương Tử Quân, vì nàng chưa từng thấy bố mình tiếp đãi một người khách như vậy bao giờ, mọi người đến đều nói những lời khách sáo, chỉ có người này làm cho nàng cảm thấy bản tính, đó là thẳng thắn thoải mái. Đồng thời tốc độ nấu nướng của hắn cũng thật sự làm cho nàng giật mình, hôm đó thật sự là bữa cơm nàng ăn được nhiều nhất.

- Tên của tôi là Vương Tử Quân, nhớ kỹ chưa?

Vương Tử Quân đi đến bên cạnh Lâm Dĩnh Nhi, sau đó hắn khẽ nói, âm thanh giống như thì thầm.

Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy có chút khó xử, Vương Tử Quân giả vờ như không phát hiện ra. Hắn cẩn thận đánh giá tình hình của bà cụ, tuy trên mặt có máu bầm nhưng quan trọng nhất là không biết bị thương chỗ nào.

- Đi thôi.

Có chiếc máy ảnh của Lâm Dĩnh Nhi thì Vương Tử Quân cũng thiếu đi vài phần lo lắng đối với những chuyện sẽ phát sinh sau này, hắn khẽ ôm bà lão lên chạy đến bệnh viện nhân dân Giang Thị cách đó vài trăm mét.

Lâm Dĩnh Nhi xách cặp của mình và chiếc túi của Vương Tử Quân, lại khóa xe đạp ở lối đi bộ, sau đó đuổi theo Vương Tử Quân đến bệnh viện.

Giống như một làn gió thổi qua, đám người đứng lại xem náo nhiệt bên đường đã tản đi nhanh chóng, bọn họ tuy không muốn chọc vào phiền toái, thế nhưng cũng thật sự tán thưởng hành vi cứu người của hai cô cậu thanh niên vừa rồi.

Sau khi vào phòng cấp cứu của bệnh viện, một vị bác sĩ trung niên cao gầy đến làm những xử lý đơn giản cho bà cụ, sau đó lên tiếng phê bình với Vương Tử Quân:

- Vợ chồng anh chị làm ăn thế nào vậy? Ngay cả chuyện bảo hộ cơ bản cũng không biết, người già xương cốt giòn, chỉ cần ngã xuống là có thể gãy xương, cậu không biết gọi cho 120 sao? Đi xe ngoài tuy tiết kiệm chút tiền, nhưng nếu xương cốt có vấn đề, như vậy phiền toái không phải là của các người à?

Bác sĩ phê bình Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi, điều này làm cho gương mặt của Lâm Dĩnh Nhi chợt đỏ ửng, nàng vừa định mở miệng đính chính bác sĩ lại tiếp tục nói:

- Đi đến văn phòng đóng tiền thế chấp, một ngàn.

- Một ngàn!

Lâm Dĩnh Nhi tiếp nhận tờ phiếu mà tỏ ra khó xử:

- Bác sĩ, tôi không mang theo nhiều tiền như vậy, anh có thể cho bà cụ nằm viện, chờ đến khi người nhà đến thì để bọn họ đóng tiền thế chấp được không?

- Ủa, vậy các người không phải là gia thuộc của bà ấy sao?

Người đàn ông trung niên chợt có chút chần chừ, sau đó nói tiếp:

- Vậy các người có quan hệ gì với bà ấy?

- Chúng tôi đi trên đường thấy bà cụ té trên mặt đất, thế cho nên mới đưa bà cụ đến bệnh viện.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt nghi ngờ của bác sĩ, hắn tranh thủ thời gian giải thích.

- Nói như vậy là các anh chị đã làm chuyện tốt? Vậy các anh xem bà cụ có mang theo máy nhắn tin, hay có thông tin gì không, để liên lạc với gia đình.

Viên bác sĩ kia giống như đã rất quen với tình huống này, thế là nhanh chóng cho ra sắp xếp.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của bác sĩ, tìm được một số điện thoại trên người bà cụ, viên bác sĩ dùng điện thoại của văn phòng gọi điện thoại đi, đầu dây bên kia nghe được tin tức thì nhanh chóng chạy đến.

Sau khi xác định bà cụ không có vấn đề thì Lâm Dĩnh Nhi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó nói với bác sĩ:

- Bác sĩ, dù sao chút nữa người nhà của bà cụ sẽ đến, chúng tôi đi trước.

Viên bác sĩ nhìn bộ dạng xinh đẹp của Lâm Dĩnh Nhi, sau đó có chút trầm ngâm, dù hắn rất tín nhiệm cô gái nhưng cũng không muốn để cho cô gái đi. Nếu lỡ may phán đoán của mình là thật, như vậy ai sẽ chịu trách nhiệm?

- Cô gái, hay là cô chờ một chút, đợi đến khi người thân đến rồi hãy đi!

Lâm Dĩnh Nhi chợt ngây người, nàng làm việc tốt sao có thể bị coi như là kẻ hiềm nghi? Nàng vừa nghe được lời của viên bác sĩ thì gương mặt trầm xuống. Vương Tử Quân có ý nghĩ khác biệt với Lâm Dĩnh Nhi, hắn đứng bên cạnh đã thấy tất cả, trong lòng thầm hiểu vì sao viên bác sĩ lại nói như vậy.

Vương Tử Quân nghĩ đến những chuyện đăng trên báo trước kia mà thầm cười lạnh, hắn cũng không biết lần này mình và Lâm Dĩnh Nhi làm chuyện tốt sẽ xuất hiện tình huống gì khác.

Lâm Dĩnh Nhi vừa định mở miệng thì Vương Tử Quân đã khẽ cười nói:

- Dĩnh Nhi, cũng chỉ là mất chút thời gian, dù sao người nhà của bà cụ sẽ đến ngay, chúng ta để sau hãy nói vậy.

Bà cụ nằm trên giường cũng đã dần tỉnh lại, lúc này âm thanh có hơi nhỏ, nhưng Lâm Dĩnh Nhi nhìn qua và hiểu, bà cụ đang nói lời cảm tạ mình.

- Ầm!

Khi Lâm Dĩnh Nhi đang an ủi bà cụ thì cánh cửa đã bị người ta đạp mạnh một cái rồi mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK