Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỹ nữ rượu ngon là trời sinh một đôi, thiếu đi một thứ thì sẽ mất hương vị, mà trong quán bar tất nhiên cũng không có gì hay. Một người đàn ông uống rượu tây trong góc rõ ràng đã bị Trương Lộ Giai hấp dẫn, nãy giờ luôn ném đến nụ cười ấm áp.

Dưới tiếng hát ấm áp ngọt ngào, Trương Lộ Giai lại rót cho mình một ly rượu, nàng nâng ly lên long trọng cụng ly với Vương Tử Quân, sau đó uống cạn ly rượu mạnh và lạnh thấu xương vào bụng. Vương Tử Quân đặt ly xuống, hắn nhìn gương mặt hồng nhuận của Trương Lộ Giai, hắn nhìn cô gái gần như đã say trước mặt mình, không khỏi cảm thấy có chút cảm giác khác lạ.

Lúc này gương mặt quyến rũ của Trương Lộ Giai đã được rượu phụ trợ mà biến thành màu hồng, càng hấp dẫn ánh mắt người khác. Vương Tử Quân nhìn gương mặt xinh đẹp ở ngay trước mắt, hắn chợt sinh ra một cảm giác mà đã lâu rồi chưa xuất hiện. Lúc này quán bar đầy ắp ánh đèn, bùng ra những luồng sáng màu hổ phách làm cho người ta cảm thấy vui sướng.

"Chị Lộ Giai, chị không phải chị ruột của tôi, tôi cũng không biết làm gì hơn, tôi cũng không phải là Liễu Hạ Huệ!"

Vương Tử Quân vừa áp chế những ý niệm trong lòng mình, hắn vừa âm thầm cầu mong Trương Lộ Giai tha thứ cho mình.

- Chị Lộ Giai, đừng uống nữa, con người luôn nhìn về phía trước. Nói thế nào thì tên kia cũng là loại cặn bã, hắn căn bản không xứng với chị, hắn đứng trước mặt chị giương oai, chỉ là càng thể hiện sự tự ti mà thôi.

Vương Tử Quân dù là kiếp trước hay kiếp này cũng không phải là người giỏi khuyên nhủ người ta vào tình huống thế này, hắn vắt hết óc mới có thể nói ra một câu như vậy. Hắn cảm thấy lúc này mình thật sự khô cằn ý tưởng, nhưn dù hắn có moi móc ruột gan ra thì cũng giống như khó thể khuyên nhủ làm cho Trương Lộ Giai trở nên thoải mái vui vẻ.

- Cậu cảm thấy tôi sẽ khổ sở vì hắn ta? Ha ha ha, tôi đã sớm quên đi tên đàn ông rác rưởi kia rồi, thật ra nếu không có kinh nghiệm của cuộc hôn nhân kia, sẽ không có tôi hôm nay.

Trương Lộ Giai nói mà vẻ mặt thật sự không có chút cảm giác đang đánh trống lãng.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt chân thành nhìn chằm chằm vào Trương Lộ Giai một lúc lâu, sau đó yên lặng lắc đầu.

- Cậu không tin?

- Không, không phải.

Vương Tử Quân giơ ly rượu trống rỗng lên, hắn nhìn qua chiếc ly thủy tinh và thấy gương mặt của Trương Lộ Giai chợt biến đổi, trong lòng xuất hiện cảm giác phiền muộn. Có lẽ một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm sẽ là rất khó quên đối với một người phụ nữ, điều này hắn không dám khẳng định, nhưng sau một đám cưới chính trị thất bại, Trương Lộ Giai thật sự đã phải trả giá với người đàn ông kia.

- Tôi chỉ là không thể xác định, người đàn ông kia đối với chị ngoài một cách xưng hô, còn có một thời từng có tình cảm...

Trương Lộ Giai nghe thấy Vương Tử Quân lúng túng khuyên mình, hai mắt nàng chợt bừng lên ánh lệ, nàng hăng hái cúi đầu, không cho Vương Tử Quân thấy cảm giác của mình vào lúc này, nhưng trong lòng lại thầm mắng:

- Tiểu tử này thật sự ngốc nghếch, đúng là đầu đất khó đào tạo.

Trương Lộ Giai nói tiếp:

- Tử Quân, khi cậu còn bé thật sự rất đáng yêu, mặt giống như một trái táo, khi đó tôi nhớ việc mình thích làm nhất chính là cắn lên mặt cậu một cái.

Vương Tử Quân chợt đỏ mặt, hắn thật sự không ngờ Trương Lộ Giai lại nói ra chủ đề này, vô tình hắn không khỏi cảm thấy đổ mồ hôi đầm đìa.

- Hì hì, đỏ mặt, Tử Quân lại đỏ mặt, à, thật sự đáng yêu, để chị đây mi một cái nào?

Trương Lộ Giai giống như thấy thứ gì đó rất đáng yêu, nàng chúm miệng lại, khẽ đưa đầu về phía Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn cái miệng chúm chím của Trương Lộ Giai, tâm tình chợt rối loạn, chính mình bây giờ để cho nàng hôn, hay là không cho hôn?

Khi Vương Tử Quân đang phân vân thì một thân hình mềm mại đột nhiên đổ xuống, Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai ngủ say như một đứa trẻ, hắn thầm cảm thấy khổ sở.

Mới đó mà đã say, Vương Tử Quân thầm cảm khái một tiếng với Trương Lộ Giai, đồng thời cũng thở dài một hơi, cũng có chút tiếc nuối. Ánh mắt hắn không khỏi rơi vào cặp môi đỏ hồng của nàng, trong lòng càng sinh ra cảm giác khi bờ môi đó áp lên mặt mình.

Vương Tử Quân cảm thấy miệng lưỡi của mình có chút khô đắng, hắn vội vàng ôm lấy Trương Lộ Giai. Nàng có dáng người thon dài, lúc này được Vương Tử Quân ôm thì càng không tự giác được mà sinh ra nhiều tiếp xúc, đặc biệt là ở những bộ vị gồ ghề. Lúc này hắn chợt sinh ra cảm giác giống như khó thể áp chế được ngọn lửa hừng hực trong lòng mình.

Cũng may chủ tịch Vương dù sao cũng là người sống cả hai đời, hắn cố gắng áp chế tâm lý của mình, sau đó dứt khoát đưa Trương Lộ Giai ra xe. Sau khi đặt nàng lên vị trí tay lái phụ, hắn mới thở dài một hơi. Dù biết say rượu lái xe là không hay, thế nhưng hắn vẫn phải vặn chìa khóa. Hắn uống không nhiều, thế cho nên lái xe cũng không có vấn đề.

Cũng may ban đêm ở thành phố Sơn Viên cũng không có nhiều xe cộ, vì vậy mà Vương Tử Quân lái xe rất thuận lợi. Hắn chạy về phía trại an dưỡng của phân khu tỉnh Sơn Nam, hắn cũng không biết bây giờ Trương Lộ Giai ở nơi nào, thế cho nên chuẩn bị đưa Trương Lộ Giai về nhà của Trương lão gia tử.

- Đi đến khu nhà cán bộ ở trường đảng, tôi....Tôi đang ở đâu?

Một âm thanh mềm mại dịu dàng từ trong miệng Trương Lộ Giai phát ra ngoài.

Vương Tử Quân quay đầu nhìn về phía Trương Lộ Giai, hắn chợt thấy Trương Lộ Giai đan ngồi trên ghế lái phụ, hai mắt đã mở ra từ khi nào, lúc này gương mặt và ánh mắt được xe chạy ngược chiều chiếu sáng, thật sự sinh ra cảm giác phong tình khá khác lạ.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ chuyển động tay lái để chạy về phía khu nhà cán bộ trong trường đảng. Khu nhà cán bộ này không cách quá xa trường đảng, chính là những căn nhà được xây dựng khi trường đảng mới thành lập và để dành cho cán bộ công nhân viên.

Đêm mùa đông, khu nhà dành cho cán bộ trường đảng thật sự không có bóng người, điều này làm cho Vương Tử Quân lái xe mà thở dài một hơi. Tuy hắn không sợ người ta nói này nọ, nhưng ít gây chuyện thì vẫn hơn, hơn nữa bên cạnh hắn chinh là Trương Lộ Giai, một giảng viên của trường đảng tỉnh ủy.

- Chị Lộ Giai, chúng ta đến rồi.

Vương Tử Quân khẽ nói một câu với Trương Lộ Giai, lúc này hắn lại phát hiện nàng đang ngủ trên ghế lái phụ. Hắn thầm nghĩ:

"Hèn gì nãy giờ không nói lời nào, thì ra đang ngủ!"

Vương Tử Quân khẽ lay Trương Lộ Giai hai cái mà không có chút phản ứng nào, thế là hắn cầm điện thoại gọi cho Trương Thiên Tâm, hỏi xem tên này đang ở đâu, nhưng gọi ba lượt mà không thể nào nối thông. Vương Tử Quân mắng một câu với hệ thống thông tin, hắn đành phải bỏ qua ý nghĩ liên lạc với Trương Thiên Tâm.

- Chị Lộ Giai, chị tỉnh lại đi, chúng ta về đến nhà rồi, chị nói xem chúng ta nên đi nơi nào?

Vương Tử Quân đưa miệng đến gần mặt Trương Lộ Giai rồi khẽ nói.

Sở dĩ Vương Tử Quân đưa miệng đến sát mặt Trương Lộ Giai cũng vì nghĩ rằng nói lớn thì âm thanh sẽ truyền vào tai Trương Lộ Giai rõ ràng hơn, nhưng lúc này hắn lại chợt cảm nhận được mùi hương từ cơ thể nàng truyền đến.

Mùi thơm nhàn nhạt làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút mê say, trong mắt hắn càng sinh ra cảm giác như mộng như ảo.

- Đến rồi sao? Xuống xe!

Trương Lộ Giai giống như bị Vương Tử Quân đánh thức, nàng chợt đi xuống bên dưới, néu không phải Vương Tử Quân vung tay ôm lấy nàng, chỉ sợ nàng sẽ té lăn quay ra đất.

Lúc này Vương Tử Quân cũng bất chấp cái gì gọi là ôm người ngọc vào lòng, hắn giữ chặt lấy nàng rồi dìu lên cầu thang. Trương Lộ Giai nghieng đầu, cơ thể mềm nhũn, trong lúc đi lên cũng không tránh khỏi tình huống va chạm với Vương Tử Quân. Tuy áo quần mùa đông khá dày thế nhưng những lúc va chạm cũng làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác rất tuyệt.

Vương Tử Quân cố gắng áp chế cảm giác của mình, hắn cuối cùng cũng đưa Trương Lộ Giai đi đến đúng điểm dừng. Trương Lộ Giai run rẩy muốn lấy chìa khóa đưa cho Vương Tử Quân, nhưng bàn tay run rẩy giống như không thể nào thò vào túi áo lấy ra được.

Sao lại nhét chìa khóa vào đấy? Vương Tử Quân nhờ vào ánh đèn mờ mờ mà thấy Trương Lộ Giai đang cố gắng thò tay vào túi áo để lấy chìa khóa. Hắn rơi vào đường cùng, chỉ có thể tự đưa tay đi lấy chìa khóa, dù sao thì hai bên cũng không phải tiếp xúc lần đầu tiên, bây giờ có tiếp xúc nhiều hơn cũng không là vấn đề.

Túi không lớn, hơn nữa lại khá chật, vì vậy khi tay của Vương Tử Quân đưa vào, hắn cảm thấy nơi đó truyền đến cảm giác mềm mại kinh người, cảm giác vừa mới áp chế lại tiếp tục được thể hiện.

Cũng may Vương Tử Quân dùng tốc độ nhanh nhất để lấy chìa khóa ra, lúc này mới thở phào một hơi, hắn nhanh chóng mở cửa và dìu Trương Lộ Giai vào trong phòng.

Vương Tử Quân nhanh tay mở đèn, lúc này hắn cũng không còn tâm tư xem xét cách sắp xếp đồ đạc trong phòng Trương Lộ Giai, hắn chỉ vội vàng đặt nàng xuống giường. Lúc này hắn cảm thấy mình có chút mệt mỏi, hắn nhìn Trương Lộ Giai nằm trên giường với đường cong lung linh, hắn thầm nghĩ cô chị này nhìn thì có vẻ rất mạnh mẽ, thực tế cũng có lúc yếu đuối như vậy.

Vương Tử Quân cố gắng vứt bỏ những ý nghĩ rối loạn trong lòng, hắn cầm lấy một cái chăn mỏng đắp lên người Trương Lộ Giai rồi chuẩn bị bỏ đi. Nhưng khi hắn cúi xuống đắp chăn thì Trương Lộ Giai không biết vì sao lại có hành động, hai cánh tay mềm mại duỗi ra ôm lấy cánh tay của Vương Tử Quân.

- Đừng đi, tôi sợ...

Giọng điệu dịu dàng và mềm mại như nói mớ, khung cảnh lúc này thật sự rất êm dịu, đèn mờ ảo, không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác yêu thương trìu mến vô hạn.

Vương Tử Quân cũng không cử động, hắn nhìn những giọt nước mắt trong suốt đang chảy trên mặt Trương Lộ Giai, các loại ý niệm trong lòng đều biến mất, lúc này hắn chỉ còn cảm giác yêu thương trìu mến với nàng mà thôi. Khoảnh khắc này giống như hắn quay về dĩ vãng, giống như quay về thời điểm mình là một bé trai nghiêm trang, đang bảo vệ một cô gái cao hơn hắn một cái đầu.

- Không đi, tôi sẽ không đi.

Vương Tử Quân khẽ lên tiếng, dưới âm thanh dịu nhẹ của hắn, Trương Lộ Giai ngủ càng say hơn, cũng ngày càng thoải mái hơn. Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai đã trở lại bình tĩnh, hắn cảm thấy mình vui vẻ giống như chiến thắng một cuộc chiến khủng bố. Hắn khẽ giữ lấy bàn tay của nàng, mười ngón tay mịn màng, giống như hắn đang thủ hộ một vật phẩm cực kỳ trọng yếu, làm cho hắn không thể động đậy.

Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai ngủ say, tuy không biết trên người nàng có xảy ra vấn đề gì, nhưng nhìn vào những tranh chấp giữa nàng và người đàn ông kia để có thể sinh ra kết luận, cuộc hôn nhân trước đó của nàng chắc chắn không được tốt đẹp cho lắm.

Vương Tử Quân nghĩ về tình cảnh của Trương Lộ Giai, hắn chợt cảm thấy men say bùng lên não, hai mí mắt sụp xuống, hắn vô thức chìm vào giấc ngủ.

- Ơ!

Vương Tử Quân đang ngủ say, hắn chợt cảm thấy cơ thể mình khẽ động, hắn chợt bừng tỉnh, vội vàng mở to mắt.

Khi hai mắt hắn mở lớn ra, thứ đập vào hai mắt hắn đầu tiên chính là một cặp mắt như làn thu thủy, nhưng cặp mắt này lại mang theo ba phần ngượng ngùng hai phần chờ mong và có năm phần ngơ ngẩn.

Khoảnh khắc này Vương Tử Quân thật sự không thể nào đoán ra được ý nghĩa của những biểu hiện trong cặp mắt kia, nhưng ngay sau đó hắn đã thấy được gương mặt tràn đầy lười biếng của Trương Lộ Giai ở ngay trước mặt mình.

Tại sao mình lại nằm gần Trương Lộ Giai như vậy, Vương Tử Quân chợt cảm thấy kinh hoàng, hắn chợt phát hiện mình không biết khi nào thì đã nằm cùng giường, hơn nữa còn cùng Trương Lộ Giai gối đầu trên một chiếc gối.

Ba chữ Trương Lộ Giai xuất hiện trong đầu làm cho Vương Tử Quân vội vàng thu cánh tay của mình lại, nhưng khi hắn vung tay lên, lại phát hiện hai tay của mình dừng lại ở một địa điểm không đúng, một bàn tay đang đặt trên bộ vị cao ngất trước ngực của Trương Lộ Giai, một đang lần mò ở bên dưới.

Ý nghĩ trong đầu nhanh chóng được chứng thực, nhưng cảm giác truyền đến từ hai bàn tay lại làm cho Vương Tử Quân thật sự không muốn thu hồi, nhưng ngay sau đó ý chí kiên định đã chặt đứt những ý nghĩ viễn vông kia, hai bàn tay nhanh chóng được thu về.

- Tiểu bại hoại không thành thật.

Vương Tử Quân kinh hoàng thu tay lại làm cho hai mắt Trương Lộ Giai lóe lên cái nhìn vui vẻ và nghịch ngợm, nàng nhìn bộ dạng thừa thãi chân tay của Vương Tử Quân, trong lòng chợt bùng lên cảm giác ấm áp, những cảm giác bức bối tối hôm qua giống như cơn gió thổi về phương xa, không còn chút dư âm nào.

- Soạt!

Trương Lộ Giai ngôi dậy, tuy cơ thể vẫn được che đậy bằng một bộ quần áo mỏng, thế nhưng dáng người xinh đẹp vô hạn vẫn được ánh sáng mặt trời bên cửa sổ chiếu rọi sáng ngời.

- Chị có đẹp không?

Trương Lộ Giai quấn những lọn tóc đẹp đẽ lên đầu, nàng khẽ nói, gương mặt cực kỳ sinh động, nàng dùng giọng dịu dàng hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân mới bình phục tâm tình rối loạn, lúc này hắn chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong lòng thầm nghĩ chị thật sự là tiểu yêu tinh cực kỳ quyến rũ. Tuy lúc này hắn đã tỉnh táo, thế nhưng cũng không nhịn được phải nói:

- Rất đẹp.

- Đẹp cũng chỉ cho một mình cậu xem.

Trương Lộ Giai nói lời nghịch ngợm với Vương Tử Quân, sau đó nàng nhanh chóng bước đi, sau chốt lát trong phòng vệ sinh đã truyền ra tiếng rửa mặt.

Tiếng nước chảy ào ào, sau đó là âm thanh vòi hoa sen, điều này làm cho Vương Tử Quân sinh ra xúc động. Đàn ông cảm thấy thoái mái nhất chính là lúc từ trong nhà tắm đi ra, lúc đó trên người không còn chút bùn đất, xóa hết tất cả bụi bặm, tâm tình cực kỳ tốt đẹp, cảm giác rất mạnh, giống như đưa chính bản thân mình vào một giấc mộng.

Lúc này Trương Lộ Giai cũng đang đắm chìm trong một giấc mộng như vậy, nàng đang hưởng thụ vẻ đẹp của chính mình, trong đầu thỉnh thoảng lóe lên hình tượng của Vương Tử Quân.

Khi Vương Tử Quân thức dậy, hắn cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, cơ thể xương cốt rã rời, xem ra tư thế ngủ tối qua thật sự không tốt, thật sự không thoải mái.

Nhưng Trương Lộ Giai kia xem ra là người thật sự có tính cách, lúc này Vương Tử Quân cũng không vội vã, hắn nằm ườn ra một cách thoải mái, một mùi hương thơm nhàn nhạt bao phủ lấy hắn.

Nửa giờ sau, Vương Tử Quân ăn một bữa sáng do chính Trương Lộ Giai ra tay nấu nướng, hắn cảm thấy tà niệm của mình đã được thanh lý sạch sẽ, cảm giác khó khống chế được vào lúc vừa rồi đã khôi phục lại như thường, con người cũng thoải mái tự tin hơn.

Tình yêu chính là một thứ rất xa xỉ của con người, thứ tình cảm quý giá nhất thường được cảm nhận trong cuộc sống bình thản, Vương Tử Quân có thể cảm nhận được Trương Lộ Giai có tình yêu thương với mình, nó giống như một loại rượu lâu năm, hương vị càng ngày càng nồng. Vương Tử Quân cuối cùng cũng không thể nào ức chế được những con sóng mãnh liệt trong lòng, trong đầu hắn đầy ảo tưởng sáng lạn về tình yêu. Hắn thầm hạ quyết tâm: Tuần sau nhất định phải gọi điện thoại cho Tần Hồng Cẩm đến thành phố Sơn Viên hoặc là chính mình đến thành phố Giang Thị gặp Y Phong, cũng không cần để chính mình phải đối diện với mình, hắn cũng cần có được sự an ủi về phương diện tình cảm.

Vương Tử Quân không biết vẻ quyến rũ của Trương Lộ Giai nằm ở sự lương thiện và tha thứ được chôn sâu trong vẻ ngoài xinh đẹp. Nàng là một người phụ nữ xinh đẹp lương thiện, vẻ quyến rũ của nàng tràn đầy độc tố. Hơn nữa từ nhỏ Trương Lộ Giai đã được giáo dục rất tốt, nàng cũng quyến rũ ở phương diện đoan trang và thanh nhã, tất cả đều là những biểu hiện vô tình, không chỉ thu hút ánh mắt của người khác, hơn nữa còn đầy ma lực.

Lúc này Vương Tử Quân chợt nhớ đến câu nói của một vĩ nhân: "Phụ nữ giống như chất gây nghiện, càng muốn từ tỏ thì càng nghiện". Vương Tử Quân tuy không phải là loại hoa hoa công tử, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận vẻ quyến rũ của Trương Lộ Giai thạt sự là đòn hấp dẫn trí mạng với mình, dù nói đó là cảm tính hay lý tính thì cũng như nhau mà thôi.

Trong quá trình dùng cơm, Vương Tử Quân thật sự rất muốn hỏi Trương Lộ Giai xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với La Xương Hào, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói ra khỏi miệng. Trương Lộ Giai cũng lẳng lặng dùng cơm, cũng không nói gì, bộ dạng giống như không quá quan tâm đến những chuyện khác.

- Chị Lộ Giai, tôi đi đây!

Vương Tử Quân giúp Trương Lộ Giai thu dọn chén bát vào nhà bếp, sau đó hắn khẽ nói.

- Cậu ngồi xem tivi một giờ nữa rồi đi.

Trương Lộ Giai đeo lên người một chiếc tạp dề, nhìn qua giống như khoác lên một chiếc váy nhỏ, nàng dùng giọng chân thật đáng tin chỉ ra ngoài phòng khách nói.

"Xem tivi?"

Vương Tử Quân thật sự cảm thấy không hiểu gì cả.

- Bây giờ nếu cậu đi ra ngoài, người ta nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào?

Trương Lộ Giai duỗi một ngón tay như ngó hành khẽ chỉ vào đầu Vương Tử Quân, bộ dạng giống như đang chỉ trích một đứa bé ngốc.

Vương Tử Quân cười cười, trong lòng thầm nghĩ, đúng là như vậy, thế là cũng không tranh chấp mà đi ra khỏi nhà bếp.

Trương Lộ Giai rửa bát đũa xong thì dọn dẹp và lên ngồi xem tivi với Vương Tử Quân, tuy chỉ là muộn bộ phim buồn tẻ thế nhưng hai người lại xem rất tập trung. Hai người đều tập trung tinh thần xem phim, thế cho nên dù là ai cũng không lên tiếng, một bầu không khí ấm áp nhàn nhạt đang liên tục lan tràn giữa hai người.

Vì hôm nay là chủ nhật không có tiết học nào thế nên Vương Tử Quân có thể ngồi thêm một giờ và sau đó cất bước bỏ đi, khi ra khỏi gian phòng của Trương Lộ Giai, hắn cảm thấy có chút thất lạc, cũng cảm thấy có chút thoải mái.

- Tút, tút, tút!

Tiếng máy nhắn tin vang lên bên tai Vương Tử Quân, lúc này hắn đã quay về phòng của mình, hắn lấy máy nhắn tin ra xem, phát hiện là một dãy số lạ, nhưng đằng sau đó lại có một cái tên, là Tiếu Tử Đông.

Tiếu Tử Đông liên lạc với mình, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại di động gọi đi, hai tiếng chuông vang lên, Tiếu Tử Đông nhanh chóng nghe máy.

- Chủ tịch Vương, hôm nay có tiết học nào không?

Giọng điệu của Tiếu Tử Đông vẫn vang dội như trước, âm thanh truyền qua điện thoại mà giống như người đan đứng nói ở bên cạnh.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Hôm nay là chủ nhật, cho dù chúng tôi có muốn học thì cũng phải xem các giảng viên có thời gian hay không.

Tiếu Tử Đông cười cười nói:

- Chủ tịch Vương, tôi đang ở thành phố Sơn Viên, tôi muốn đến thăm lãnh đạo một chút, cũng xem như báo cáo công tác cho lãnh đạo.

- Được, không bằng chúng ta gặp nhau ở quán cơm Lục Như ở bên cạnh trường đảng, vì lúc này đã đến giờ cơm rồi, chúng ta đến đó vừa ăn vừa nói chuyện.

Vương Tử Quân nhìn đồng hồ đeo tay, hắn nhanh chóng nói lời quyết định sự việc.

Vì tạm rời cương vị công tác để đi học tập, thế cho nên Vương Tử Quân trên cơ bản là thoát ly khỏi các công tác ở huyện Lô Bắc. Tuy hắn vẫn là chủ tịch huyện Lô Bắc, thế nhưng dù là trong mắt cán bộ huyện hay thành phố, ai cũng ngầm hiểu một điều: Sau khi chấm dứt huấn luyện ở trường đảng, Vương Tử Quân nhất định sẽ không thể quay về huyện Lô Bắc. Vì thế sự kiện ở huyện Lô Bắc đã căn bản rời xa cuộc sống của Vương Tử Quân.

Quán Lục Như không lớn nhưng thức ăn lại rất vừa miệng, bây giờ lại là chủ nhật,t thế cho nên quán ăn rất đông khách. Nếu Vương Tử Quân đến hơi muộn một chút, chỉ sợ sẽ không còn phòng riêng, sau khi hắn đi vào phòng ngồi được một lát hti Tiếu Tử Đông cũng nhanh chóng chạy đến.

Tiếu Tử Đông chỉ đến đây một mình, dù là thư ký hay lái xe cũng không đi theo. Trước kia Tiếu Tử Đông làm Vương Tử Quân sinh ra cảm giác một vị phó chủ tịch huyện cực kỳ uy vũ, dám ra tay và liều mạng, nhưng mới qua nửa tháng mà Tiếu Tử Đông đã làm người ta sinh ra cảm giác tiều tụy, cảm thấy tâm tình của Tiếu Tử Đông luôn có thứ gì đó khác thường.

- Tử Đông, mời anh ngồi.

Vương Tử Quân đứng lên mời Tiếu Tử Đông ngồi xuống, sau đó cầm lấy thực đơn gọi bốn món mặn một món canh, sau đó cho nhân viên kia rời đi.

Thức ăn được dâng lên rất nhanh, giò heo nấu đông, cua biển hấp, đậu hũ nấu thịt, thịt dê nướng và canh hạt sen. Tiếu Tử Đông thấy Vương Tử Quân gọi những món mình thích, thế là vẻ mặt cực kỳ vui sướng. Hắn dùng giọng quan tâm hỏi về tình hình học tập của Vương Tử Quân ở trường đảng, sau đó thật lòng lên tiếng:

- Chủ tịch Vương, ngài không có mặt ở huyện Lô Bắc, bây giờ cả huyện Lô Bắc đã biến thành nhà của một hộ cá thể, chuyện gì cũng không thể nào mặc cả.

Vương Tử Quân khẽ uống một ngụm trà, hắn không mở miệng, vì trước khi đến hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe những lời kêu khổ của Tiếu Tử Đông.

- Chủ tịch Vương, Dương Quân Tài không cho phép mặc cả trong huyện, điều này tôi không phản đối, thế nhưng anh ấy làm bừa là không được.

Khi nói chuyện với Tiếu Tử Đông thì Vương Tử Quân xem như dần dần hiểu rõ kế hoạch "315" đang dần được Dương Quân Tài phổ biến ở huyện Lô Bắc là thế nào. Tuy kế hoạch này còn đang được xây dựng và chuẩn bị, thế nhưng đã được hội nghị thường ủy thông qua, tiến vào giai đoạn áp dụng chỉ là vấn đề thời gian.

Kế hoạch 315 chính là yêu cầu từ cuối năm nay đến đầu năm sau thì huyện Lô Bắc phải trồng một trăm năm mươi ngàn héc ta táo, nuôi một trăm năm mươi ngàn con bò và dê, gọi tắt là kế hoạch 315.

Dựa theo kế hoạch của Dương Quân Tài thì phải biến huyện Lô Bắc thành một nơi cây ăn quả thành rừng, dê bò thành đàn, đặc biệt là cây nông nghiệp, cần phải thông qua quá trình quản lý kinh doanh và tiêu thụ đặc biệt, làm cho cả huyện Lô Bắc tiến lên một bậc thang mới.

Vương Tử Quân nhìn bản kế hoạch mà Tiếu Tử Đông lấy ra, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

- Phát triển nông nghiệp đặc sắc cũng có chỗ tốt, Dương Quân Tài tuy đi quá nhanh nhưng lại rất hay ở phương diện hào phóng.

Tiếu Tử Đông dùng ánh mắt giật mình nhìn Vương Tử Quân, thật không ngờ chủ tịch Vương lại nói như vậy. Nhưng hắn cũng không nói lời nào, trong ấn tượng của hắn thì chủ tịch Vương dù làm bất kỳ chuyện gì cũng sẽ cho người ta một lý do để tin phục.

- Tuy tôi và Dương Quân Tài có ý niệm chấp chính bất đồng, nhưng chỉ cần có lợi cho sự phát triển của huyện Lô Bắc, có lợi cho việc tăng thu nhập của quần chúng, chúng ta sẽ chung tay giúp sức.

Vương Tử Quân đặt bản kế hoạch xuống trước mặt Tiếu Tử Đông rồi khẽ nói.

Gương mặt Tiếu Tử Đông khẽ biến đổi, hắn biết rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, nếu đã không cản được thì chỉ có thể đi theo để phát triển, biến chuyện xấu thành chuyện tốt. Nhưng nghĩ đến địa vị của mình ở huyện Lô Bắc, nghĩ đến tình huống sau khi Vương Tử Quân rời khỏi huyện Lô Bắc thì Dương Quân Tài đã thay máu các vị cán bộ ban ngành, lại đề bạt đám người chỉ biết nịnh nọt và hành vi mờ ám, vẻ mặt Tiếu Tử Đông chợt có chút ảm đạm.

Nhưng Tiếu Tử Đông cũng biết rõ tình huống của Vương Tử Quân vào lúc này, tuy Vương Tử Quân bây giờ vẫn là chủ tịch huyện Lô Bắc, thế nhưng thực tế đã không còn chút liên hệ nào với các công tác ở huyện Lô Bắc nữa rồi. Dù hắn muốn ảnh hưởng đến quyết sách của huyện Lô Bắc, cũng là một chuyện không dễ dàng.

Tiếu Tử Đông trầm ngâm giây lát rồi không tiêp tục ở chủ đề này, hắn nói ra một vài sự việc và con người có liên quan sau khi Vương Tử Quân đến trường đảng học tập. Dù ít nhiều gì hắn cũng tìm việc vui để nói, thế nhưng giữa hai người vẫn cảm nhận được bầu không khí khổ sở.

Nếu so với cuộc sống nhàn nha đi qua đi lại trong khu trường đảng thì bí thư Dương lại thật sự rất bận, dù là chủ nhật nhưng hắn vẫn ngồi trong phòng làm việc. Khu văn phòng vẫn giống hệt như lúc Vương Tử Quân bỏ đi, không chú thay đổi, nhưng nếu như Vương Tử Quân vào trong gian phòng này, hắn sẽ phát hiện trong phòng có thêm hai bức thư pháp.

Bức thư pháp phía bên trái dùng kiểu chữ lệ như rồng bay phượng múa, chỉ cần là người có chút hiểu biết về thư pháp cũng có thể thấy rõ hai chữ trên bức thư pháp là không tầm thường, hai chữ "Lập Chi" thật sự rất phiêu dật tiêu sái, nét chữ cứng cáp có lực.

Mỗi chữ đều hơn hai mét vuông, thật sự không nhỏ. Bức thư pháp còn lại cũng được viết bằng kiểu chữ lệ, nhìn độ lớn của chữ cũng biết nó được một người viết ra, nhưng nội dung của bức thư pháp này lại là chữ "Tố Sự".

- Lập Chí, Tố Sự!

Đây chính là hai tấm thư pháp Dương Quân Tài treo lên sau khi Vương Tử Quân rời khỏi huyện Lô Bắc, đám cán bộ nhìn vào hai tấm thư pháp này đều sinh ra những nhận thức của riêng mình với bí thư Dương.

Lập Chí, Tố Sự là hai chữ có nội dung, nhưng nó lại viết lớn như vậy, chứng tỏ bí thư Dương muốn đứng trên đại chí tuệ để làm chuyện đại sự.

Khi những chư này được lan truyền sâu rộng trong huyện Lô Bắc, đám người đầu cơ trục lợi bắt đầu tận trung đến bên cạnh Dương Quân Tài.

Khi luồng ánh sáng đầu tiên chiếu vào phòng làm việc của bí thư Dương Quân Tài, lúc này bí thư Dương đã ăn điêm tâm từ lâu, hắn đang cầm một cây kéo để cắt tỉa cành là của vài chậu phát tài đặt trên bàn làm việc.

2 Bí thư Dương, hèn gì hai cây phát tài này lại tươi tốt như vậy, thì ra mỗi ngày đều được lãnh đạo ngài cắt tỉa chăm bón như thế.

Lưu Truyền Pháp đẩy cửa đi vào, hắn nhìn thấy Dương Quân Tài thì dùng giọng nịnh hót vuốt mông ngựa nói.

Khi Vương Tử Quân rời đi thì cuộc sống của Lưu Truyền Pháp lại được kéo lên xe ngựa, ngày hôm qua hắn có thể lớn tiếng với Tả Minh Phương vì một chút chuyện nhỏ trong khu văn phòng huyện ủy. Tuy chuyện vừa rồi không giải quyết được vấn đề gì, thế nhưng lại làm cho uy danh của Lưu Truyền Pháp tăng lên rất nhiều.

Dương Quân Tài tuy nghe những lời nịnh hót của Lưu Truyền Pháp và cảm thấy vui sướng, nhưng hắn dù sao cũng là một người đại chí làm đại sự, hắn khẽ vung tay lên nói:

- À, chăm sóc cây cối cũng giống như chính mình, tôi chẳng qua chỉ là bảo dưỡng nó mà thôi, chỉ có thể coi là một sở thích nho nhỏ.

Lưu Truyền Pháp cười hì hì, cũng không phản bác lại lời Dương Quân Tài. Hắn giúp Dương Quân Tài cầm lấy bình phun nước ở một góc lên:

- Bí thư Dương, phải nói là ngài làm việc gì cũng nhanh gọn, cục chăn nuôi và phòng lâm nghiệp của tỉnh đã có văn kiện phê duyệt, bọn họ tỏ ra giúp đỡ những hạng mục của chúng ta, mỗi cục mỗi phòng tài trợ chúng ta số tiền một triệu đồng.

- Tốt, chuyện này cần phải chứng thực ngay, cần phải để bọn họ nhanh chóng chuyển tiền vào trong tài khoản của chúng ta.

Dương Quân Tài đặt bình xịt nước xuống, lại dùng giọng không thể chờ đợi được nói.

Lưu Truyền Pháp cười hì hì:

- Bí thư Dương cứ yên tâm, dưới tình huống như thế này thì tôi thấy trong tỉnh sẽ nhanh chóng chuyển số tiền kia xuống trong thời gian một tuần.

Lưu Truyền Pháp nói vài lời tỏ ra trung tâm với Dương Quân Tài, sau đó mới tiếp tục:

- Bí thư Dương, đây là những phương án áp dụng kế hoạch 315 do văn phòng khởi thảo ra, mong anh xem qua và giao cho khối chính quyền huyện.

Dương Quân Tài tiếp nhận một xấp tài liệu đã được đóng dấu sẵn trong tay Lưu Truyền Pháp, sau đó dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thật kỹ. Hơn mười phút sau hắn ném những tài liệu này ra, mặt trắng bệch như dãy núi Trường Bạch, hắn lớn tiếng nói:

- Truyền Pháp ơi là Truyền Pháp, phương án này do anh tự định ra sao? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lưu Truyền Pháp thấy vẻ mặt Dương Quân Tài không tốt đẹp chút nào, sao dám lên tiếng cự cãi? Thế là vội vàng tươi cười bồi tội:

- Đây là phương án mà tôi tập hợp vài cán bút tốt trong văn phòng khối chính quyền cùng nhau khởi thảo ra.

- Rõ ràng là trình độ quá thấp, đúng là quá cứng nhắc, cũng không biết giải phóng tư tưởng sao? Ý nghĩ của nó là không rõ ràng, không đủ khả năng khai thác. Đồng chí Truyền Pháp, người khác có thể bảo thủ, nhưng anh là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, cũng không thể làm như vậy.

- Phải nói là trải qua cố gắng của chúng ta, cục diện phát triển như ngày hôm nay của huyện Lô Bắc là không dễ dàng, trạng thái phát triển kinh tế như vậy là cực kỳ đáng quý. Bây giờ là lúc nào rồi, trước mắt chính là thời điểm mà huyện Lô Bắc phát triển bùng nổ, thời gian căng cứng, nhiệm vụ nặng nề, không tiến thì sẽ lùi, chẳng lẽ ngay cả điều này bọn họ cũng không hiểu sao? Còn nói là phát động tuyên truyền, đây đều là những tốt đối với dân chúng, cần mất nhiều thời gian để tuyên truyền như vậy sao? Hôm nay tôi lên tiếng rõ ràng, dù là bất kỳ ai làm chậm trễ quá trình phát triển của huyện Lô Bắc thì sẽ biết tay với tôi.

Dương Quân Tài chợt vỗ lên mặt bàn, âm thanh khá lớn cho thấy bí thư Dương rất phẫn nộ.

Hai mắt Lưu Truyền Pháp biến thành màu nâu đen vì tối qua thức khuya làm việc, bây giơ nghe thấy lãnh đạo không hài lòng thì trong bụng đầy uất ức. Hắn không tự trách mình không hiểu rõ tâm tính của Dương Quân Tài, hắn chỉ trách đám cán bút trong văn phòng huyện ủy quá mức dài dòng, nếu không phải gần đây mình được sủng ái trước mặt bí thư Dương, chỉ sợ lần này sẽ bị lãnh đạo phê bình ác liệt hơn, thậm chí còn mất hết mặt mũi ấy chứ?

- Vâng, bí thư Dương, tôi sẽ để cho bọn họ sửa chữa lại.

Lưu Truyền Pháp đợi Dương Quân Tài nói xong thì vội vàng khẽ nói.

Dương Quân Tài giống như cũng cảm thấy mình phê bình Lưu Truyền Pháp có hơi chút độc ác, nhưng cũng không thể trách mình nổi giận được, tình thế trước mắt quá tốt, sao có thể trì hoãn được? Cái hắn muốn chính là đại kiến thiết kinh tế huyện Lô Bắc để nó phát triển cực nhanh.

Vương Tử Quân không phải chỉ là tu sửa một con đường cho huyện Lô Bắc sao? Đây chẳng qua chỉ là một bước đệm mà thôi, kinh tế chính thức phát triển là nhờ vào Dương Quân Tài hắn, hắn so ra thì mạnh hơn Vương Tử Quân rất nhiều lần. Khi kế hoạch 315 được thông qua, như vậy huyện Lô Bắc sẽ được đưa lên một con đường làm giàu cao tốc. Không, không phải, mình chính là muốn thông qua kế hoạch này để biến huyện Lô Bắc trở thành địa phương phát triển kinh tế mạnh mẽ nhất thành phố An Dịch, nói không khách khí thì phải phát triển hàng đầu trong tỉnh Sơn Nam.

Chỉ với thành tích chói lọi như vậy, lại có những mối quan hệ mà bố mình để lại ở tỉnh Sơn Nam, dù là Trịnh Đông Phương cũng sẽ không thể ngăn cản được Dương Quân Tài hắn tiến lên, một ngày nào đó mình sẽ phóng lên tận chín tầng trời với khí thế khủng bố mà không ai có thể ngăn cản được.

- À, tất cả vấn đề này cũng không thể trách anh được, những ngày qua anh cũng vì tôi mà bận rộn tối mắt, đã làm rất nhiều công tác. Tôi biết, nhưng anh là một cán bộ lãnh đạo, có rất nhiều chuyện cũng không cần tự mình làm, anh tìm một vị phó chủ nhiệm có thể tin tưởng được để giao cho phụ trách những việc nhỏ nhặt không được sao?

Dương Quân Tài cũng không muốn làm cho thủ hạ của mình quá nản chí, thế cho nên sau khi phê bình thì cũng không quên vỗ vỗ vai Lưu Truyền Pháp, xem như an ủi vị cán bộ trung thành và tận tâm với mình.

Lưu Truyền Pháp khẽ gật đầu, sau đó lại dùng giọng có chút chần chừ nói:

- Vài vị phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy rất xảo quyệt, bọn họ đều có tư cách, thật sự không dễ dàng bố trí công tác.

- Cái này thì do anh quyết định, trước tiên thay đổi tư tưởng sau đó mới thay người, không thể thay đổi tư tưởng thì thay người, anh không thể thu phục được một vị trí phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy sao?

Dương Quân Tài dùng giọng chỉ điểm giang sơn với khí thế mạnh mẽ nói với Lưu Truyền Pháp.

Lưu Truyền Pháp chỉ chờ những lời này của Dương Quân Tài, nhưng khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó thư ký của Dương Quân Tài chợt xuất hiện:

- Bí thư Dương, bí thư Triệu của xã Hà Loan đến.

Dương Quân Tài vừa nghe thấy như vậy thì nụ cười trên mặt chợt sáng lạn thêm vài phần, hắn tranh thủ thời gian phân phó:

- Anh Triệu đến rồi à, mời anh ấy vào, còn đứng đó làm gì nữa?

Lưu Truyền Pháp nhìn bộ dạng mừng rỡ của Dương Quân Tài thì thấy giống như ăn phải ruồi bọ, nhưng càng là như vậy thì hắn càng phải cố gắng tỏ ra mừng rỡ, ai bảo Dương Quân Tài chính là ngọn núi lớn, là chỗ dựa vững chắc của hắn.

Khi Lưu Truyền Pháp đang cố gắng điều chỉnh tâm tính thì một người đàn ông cao lớn cực kỳ khí thế đi vào phòng làm việc của Dương Quân Tài. Người đàn ông này hơn bốn mươi, dáng người cao ráo phối hợp với gương mặt vuông vức và khá lớn dễ dàng làm cho người đối diện sinh ra hảo cảm. Người này có kẹp một tấm bản đồ ở bên hông, khi đi đến bên cạnh Dương Quân Tài thì cúi người nói:

- Chào bí thư Dương, chúc buổi sáng tốt lành.

- Anh Triệu, anh đến rất sớm, đã dùng điểm tâm chưa?

Dương Quân Tài thật sự rất coi trọng vị bí thư xã Hà Loan này, sau khi bắt chặt tay với đối phương thì dùng giọng thân thiết nói.

Bí thư Triệu giả vờ tỏ ra cực kỳ chăm chú:

- Thưa bí thư, tôi thật sự còn chưa ăn.

- À, như vậy là sáng sớm anh đã xuất phát rồi?

Dương Quân Tài ngồi lên chiếc ghế xoay của mình, sau đó hắn cười nói.

- Bí thư Dương, tôi vốn định ăn một bữa cơm rồi đến gặp ngài, nhưng lại cảm thấy thời gian của ngài quá quý giá, tôi không ăn một bữa cũng không có vấn đề, lại không làm trễ nãi thời gian và chuyện đại sự của ngài.

Công phu nịnh hót của bí thư Triệu thật sự cao hơn Lưu Truyền Pháp khá nhiều, dù nói ra những lời nịnh hót nhưng lại có vẻ cực kỳ chính nghĩa, cực kỳ có tư tưởng quên mình phục vụ nhân dân.

Dương Quân Tài gật đầu thỏa mãn, hắn khẽ nói:

- Đồng chí Trung Trạch, sức khỏe mới là tiền vốn của cách mạng, sau này anh cũng không nên tùy ý như vậy. Anh phải nhớ kỹ, sức khỏe không phải chỉ là của riêng anh, nó còn là của toàn thể dân chúng xã Hà Loan, hơn ba mươi ngàn nhân dân xã Hà Loan còn đang chờ anh đưa bọn họ tiến lên trên con đường làm giàu.

Triệu Trung Trạch là bí thư đảng ủy xã Hà Loan, hắn có xuất thân là quân nhân. Lúc này hắn nghe thấy Dương Quân Tài phân phó như vậy thì nhanh chóng đứng nghiêm chào:

- Triệu Trung Trạch kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của thượng cấp, mong đồng chí thủ trưởng cứ yên tâm.

Dù biết Triệu Trung Trạch có chút giả tạo nhưng Dương Quân Tài vẫn rất thoải mái hưởng thụ, hắn nhìn tấm bản đồ mà Triệu Trung Trạch kẹp bên hông, dùng giọng tò mò nói:

- Anh cầm theo thứ gì vậy?

- Bí thư Dương, đây chính là nguyên nhân làm tôi ngày hôm qua phải đến huyện thành và sáng sớm phải vội vàng chạy đến gặp anh, anh xem.

Triệu Trung Trạch vừa nói vừa lấy tấm bản đồ ra, hắn khẽ bày ra trước mặt Dương Quân Tài.

Đây là một tấm bản đồ, bên dưới còn có một dòng chữ: "Bản đồ chứng thực kế hoạch 315 của xã Hà Loan huyện Lô Bắc!" Trên tấm bản đồ có nhiều khu vực được tô màu đỏ, màu vàng và màu trắng, nhìn qua có giới hạn rõ ràng, cực kỳ đẹp mắt.

- Bí thư Dương, khi tôi nghe ngài nói về kế hoạch 315 thì cực kỳ phấn chấn, cơ thể tràn đầy nhiệt tình. Sau khi về xã, tôi căn cứ vào tình huống thực tế của xã Hà Loan, nhanh chóng mở hội nghị đảng ủy chính quyền xã suốt một đêm. Sau khi tôi truyền đạt kế hoạch của ngài thì tất cả thành viên đảng ủy xã đều cực kỳ phấn chấn, cảm thấy đây là thời cơ để xã Hà Loan chúng tôi vươn lên thoát nghèo.

Triệu Trung Trạch chỉ vào bản đồ, giọng điệu thật sự vui sướng làm cho người ta cảm thấy thật sự ái mộ.

Lưu Truyền Pháp dù có chút ghen ghét Triệu Trung Trạch, thế nhưng lúc này cũng không khỏi bội phục sức mạnh lừa dối của đối phương. Hắn là một người tâm phúc của Dương Quân Tài, trong lòng hắn biết rõ kế hoạch 315 kia là thứ quái quỷ gì, còn cần Triệu Trung Trạch nói ra như vậy với Dương Quân Tài sao? Bây giờ Triệu Trung Trạch không nhận chút thành tích nào, lại đổ tất cả thành tích lên người Dương Quân Tài, hèn gì có thể làm cho Dương Quân Tài vui vẻ như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK