Vì thế mà Lục Anh Chính rất mong bí thư Trình có thể tại vị thêm vài năm, đợi đến khi đẩy minh lên vị trí cao hơn thì hãy lui xuống. Khốn nổi người tính không bằng trời tính, hắn đi theo công tác bên cạnh bí thư nhiều năm, khi vừa mới được đẩy lên vị trí trưởng phòng sự vụ cơ quan thì bí thư Trình rời khỏi trung tâm chính trị của thành phố La Nam, thế cho nên kế hoạch tiềm phục nằm gai nếm mật của hắn rõ ràng biến thành không tưởng.
Lục Anh Chính nghĩ đến đây mà cảm thấy đau khổ, hắn thấy lãnh đạo nổi giận, thế là trong lòng cũng thầm hốt hoảng, hắn khoát tay nói:
- Bí thư Trình, tôi cũng không phải nói về ngài, chẳng qua trong lòng có chút khó chịu. Trịnh Khiếu Nam kia mỗi lần đến ủy ban thành phố đều là như vậy, dù bãi để xe có hai chỗ trống cũng thích dừng xe giữa đường giữa lối như thế.
Trình Tự Học càng tỏ ra âm trầm, không ngờ Lục Anh Chính lại là người linh hoạt như vậy, lại đẩy sự việc lên người mình. Vương Tử Quân đi làm ngày đầu tiên đã không nói hai lời mà trực tiếp đẩy xe của Trịnh Khiếu Nam ra khỏi ủy ban thành phố, Trình Tự Học lão là người làm bí thư thị ủy nhiều năm, rõ ràng là dung túng cho Trịnh Khiếu Nam thích làm gì thì làm.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó phó bí thư Lục Ngọc Hùng đi vào.
Lục Anh Chính thấy Lục Ngọc Hùng thì giống như thấy được cứu tinh, hắn đến phòng lão bí thư để kêu khổ, không ngờ lại bị mắng, thật sự khó thể xuống đài. Lục Ngọc Hùng bây giờ đi đến, vừa vặn có thể vãn hồi cục diện xấu hổ vào lúc này.
- Bí thư Lục.
Lục Anh Chính trầm giọng chào hỏi phó bí thư Lục Ngọc Hùng, lời nó mơ hồ ẩn giấu ý nghĩa mà hắn và Lục Ngọc Hùng đều hiểu rõ.
Trình Tự Học thấy Lục Ngọc Hùng đến thì cố gắng nặn ra nụ cười:
- Bí thư Lục, mời ngồi.
- Bí thư Trình, chuyện này dù Anh Chính có trách nhiệm rất lớn, thế nhưng nếu vì vấn đề như vậy mà miễn chức anh ấy, có phải quá mức rồi không?
Lục Ngọc Hùng cũng không phụ lòng kỳ vọng của Lục Anh Chính, hắn mở miệng biện hộ cho Lục Anh Chính.
Trên mặt Lục Anh Chính hiện ra chút vui mừng, Lục Ngọc Hùng là nhân vật thứ ba trong thành phố La Nam, dù là trước kia hay bây giờ đều có độ nặng rất lớn. Bây giờ Lục Ngọc Hùng biện hộ cho hắn, hắn tin lãnh đạo sẽ nể mặt bí thư Lục. Nếu bí thư Trình tự mình đến gặp Vương Tử Quân, như vậy hắn tin bí thư Vương sẽ nể mặt lão bí thư.
Trình Tự Học híp mắt nhìn Lục Ngọc Hùng, lão thở dài một hơi nói:
- Ngọc Hùng, một ông lão như tôi đã xuống đài, còn có thể làm gì được nữa đây?
Lục Ngọc Hùng thầm cười lạnh, là một người từng nắm qua quyền lực, hắn hiểu cảm giác mê người mà nó mang lại, đồng thời cũng hiểu một khi có quyền lợi thì rất khó buông tay.
Lục Ngọc Hùng không muốn, tất nhiên Trình Tự Học sẽ không muốn.
- Lão bí thư, ai nói ngài đã lui xuống? Ngài bây giờ là chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố La Nam, là người mà tỉnh ủy sắp xếp để hộ tống thành phố La Nam phát triển kinh tế, có một số việc chúng tôi không thích hợp lên tiếng, thế nhưng lão bí thư không nói thì thành phố La Nam này chẳng còn ai có thể mở miệng.
Lục Ngọc Hùng nói đến đây thì dùng giọng chân thành nói:
- Ngài chính là nhân vật Định Hải Thần Châm trong mắt tôi, thành phố La Nam chúng ta có thể thiếu nhiều thứ, nhưng cũng không thể thiếu sự cầm lái của ngài.
Nụ cười trên mặt Trình Tự Học rất sáng lạn, tuy lão biết rõ đó phần lớn là những lời nịnh hót của Lục Ngọc Hùng với mình, thế nhưng trong lòng vẫn rất hưởng thụ. Gần đây lão được nghe rất nhiều những lời thế này, vài ngày trước lão vào bệnh viện kiểm tra, chẳng qua chỉ là vất vả quá độ, không có vấn đề gì, thế nhưng sau một thời gian ngắn có ít người đến tìm gặp, thế cho nên có chút lo lắng, huyết áp không ổn. Tất cả mọi người đều yêu cầu lão nghỉ ngơi cho tốt, nhưng lão biết rõ đây không phải là căn bệnh vì mình quá rãnh rổi sao?
- Ngọc Hùng, thế này đi, trưa nay cậu sắp xếp một chút, tôi sẽ mời bí thư Vương một bữa cơm.
Lục Ngọc Hùng khẽ gật đầu, hắn biết sẽ có một kết quả như vậy. Hắn tin tưởng chỉ cần Trình Tự Học ra tay, Vương Tử Quân dù cực kỳ không vui cũng sẽ phải thu hồi mệnh lệnh của mình. Dù sao thì Trình Tự Học cũng vừa rời khỏi chức vụ, tuy ai cũng hiểu người rời khỏi vị trí sẽ xem như không còn ảnh hưởng gì, thế nhưng cũng không ai làm việc quá mức khó coi, hơn nữa bây giờ Trình Tự Học còn là chủ tịch hội đồng nhân dân.
Nếu Vương Tử Quân thu hồi lời nói của mình, như vậy sẽ lại là đả kích cho uy tín của bí thư Vương trong thành phố La Nam. Đây là kết quả mà Lục Ngọc Hùng muốn nhìn thấy nhất, hắn là phó bí thư, hắn cũng không tình nguyện nhìn thấy một vị bí thư quá cường thế cho được.
Quyền lợi là một chiếc bánh ngọt, nếu người ta ăn phần nhiều thì đến tay mình sẽ là một phần ít, vì thế rất nhiều người đấu tranh sống chết vì phần bánh này.
Sau khi nhận được điện thoại của Lục Ngọc Hùng thì Vương Tử Quân đang nói chuyện với chủ tịch Lý Quý Niên. Hắn là bí thư thị ủy, người đầu tiên hắn chọn nói chuyện chính là chủ tịch Lý Quý Niên, dù sao thì đối phương cũng là người đứng đầu khối chính quyền thành phố La Nam.
Bầu không khí trò chuyện giữa hai người là rất tốt, trước kia Lý Quý Niên từng cùng với Vương Tử Quân tham gia nhiều cuộc họp trên tỉnh, bây giờ hắn dùng giọng cực kỳ chân thành để biểu đạt lòng hoan nghênh Vương Tử Quân đến thành phố La Nam nhận chức. Đồng thời hắn cũng tỏ vẻ sau này nhất định sẽ công tác đúng bản chức dưới sự lãnh đạo của bí thư Vương, sẽ nhiệt tình phối hợp để bí thư Vương có thể triển khai mở rộng công tác ở thành phố La Nam.
Thái độ như vậy rõ ràng là cực kỳ tốt đẹp của một vị chủ tịch thành phố, thế nhưng đối diện với vẻ mặt chân thành của Lý Quý Niên, Vương Tử Quân lại thầm cười lạnh.
Vương Tử Quân cũng xem như chìm nổi trong quan trường vài năm, hơn nữa còn có kinh nghiệm sống hai đời, đến bây giờ hắn cũng không tin mình chỉ cần nói vài câu đã làm cho hổ dữ quay đầu, có thể làm cho người ta phải khuất phục. Lý Quý Niên có thể làm chủ tịch thành phố La Nam, tất nhiên không phải người thường.
Chủ tịch mà không muốn làm bí thư, như vậy sẽ không phải là chủ tịch hợp cách. Lý Quý Niên có phải là chủ tịch hợp cách hay không thì Vương Tử Quân không biết, thế nhưng nếu nói Lý Quý Niên không động tâm với vị trí bí thư thị ủy, như vậy thì Vương Tử Quân căn bản không tin. Lý Quý Niên tỏ thái độ như vậy, nếu như là vì nhận biết được tình thế thì Vương Tử Quân có thể tiếp nhận, nhưng Vương Tử Quân căn bản cảm thấy đó chỉ là những lời qua loa cho xong mà thôi.
- Chủ tịch Lý, trưa nay anh có sắp xếp gì không? Chúng ta cùng đi dùng cơm nhé?
Vương Tử Quân căn bản không chờ Lý Quý Niên từ chối, hắn cười nói: Text được lấy tại Truyện FULL
- Chủ tịch Trình mở tiệc rượu, anh cũng không thể từ chối được.