Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tử Quân và Sở Cẩm Thu đều là bí thư thị ủy, thế nhưng Lâm Trường Công là người có lý lịch dày hơn, vì vậy ba người đi song song thì Lâm Trường Công sẽ đi trước một chút. Nhưng lúc này Lâm Trường Công lại vung tay mời Vương Tử Quân.

Tình huống lúc này không những đại biểu cho Vương Tử Quân là người đi đầu, hơn nữa Lâm Trường Công còn muốn đặt Vương Tử Quân lên vị trí quan trọng.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lâm Trường Công, hắn vội vàng trầm giọng nói:

- Bí thư Lâm, mời ngài đi trước.

- Bí thư Vương, tôi biết ngài tôn trọng tôi, thế nhưng hôm nay mời anh đi trước.

Lâm Trường Công nói đến đây thì đưa mắt nhìn Sở Cẩm Thu:

- Bí thư Sở, anh nói xem có đúng như vậy không?

Sở Cẩm Thu khẽ gật đầu nói:

- Bí thư Lâm nói đúng, bí thư Vương, anh phải để cho chúng tôi đạt thàn ước nguyện một lần, nếu không chúng tôi là những người ngồi ở nhà ăn trái cây cũng rất mất mặt.

Tuy Sở Cẩm Thu biểu hiện giống như đang nói đùa, thế nhưng lại nói ra những lời thực chất. Hai người bọn họ thật sự không thể nào yên tâm thoải mái hưởng thụ trước mặt Vương Tử Quân, dù sao thì Vương Tử Quân cũng là người đi đầu trong hạng mục đường cao tốc lần này, do Vương Tử Quân bày ra phương án, cũng là người chứng thực.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chân thành của hai người Lâm Trường Công và Sở Cẩm Thu với mình, hắn chợt cười lớn, nếu như mình còn cố ý khiêm nhường, rõ ràng là quá làm kiêu. Thế cho nên hắn mới cười nói:

- Cám ơn hai vị lãnh đạo đã cổ động, tôi từ chối cũng bất kính, nhưng tôi phải nói rõ ràng với hai vị, chỉ một lần này mà thôi, cũng không có lần thứ hai.

Lâm Trường Công nghe lời nói đùa của Vương Tử Quân thì cười ha hả nói:

- Cũng sẽ có lần thứ hai, chỉ cần bí thư Vương tiếp tục giúp thành phố Tam Hồ có được một hạng mục như thế này, tôi cảm thấy càng có nhiều lần càng tốt.

Xe đã chờ sẵn bên ngoài, Vương Tử Quân lên xe của mình, hắn nói với Tống Ích Dân:

- Bí thư Ích Dân, anh lên xe của tôi.

Tống Ích Dân luôn tìm cơ hội trò chuyện với Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân mở lời mời, hắn tranh thủ chạy đến xe của Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, chuyện này là trách nhiệm của tôi, chủ yếu là tôi không đánh giá đầy đủ về phần tử phạm tội, đã làm ra sự kiện thế này.

Tống Ích Dân tiếp xúc với Vương Tử Quân, hắn biết lãnh đạo là người thích kẻ dũng cảm đảm đương. Vì vậy sau khi ngồi xuống ghế, hắn nhanh chóng ôm trách nhiệm lên người mình.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Bí thư Ích Dân, bây giờ không phải là lúc xem xét trách nhiệm. Trước mắt có hai hạng mục công tác quan trọng: Thứ nhất làm tốt công tác trấn an gia thuộc của vị cảnh sát đã hy sinh; thứ hai cần phải bắt bằng được phần tử tội phạm Trịnh Khiếu Nam về phá án trong thời gian ngắn nhất.

- Vâng! Trước khi đến tôi đã gặp mặt cục trưởng Mễ, bây giờ cục trưởng Mễ đang tọa trấn ở thành phố, triệu tập tất cả lực lượng truy bắt Trịnh Khiếu Nam. Chúng tôi đã cho ra ý kiến truy điệu liệt sĩ với đồng chí cảnh sát hy sinh, tôi và anh Mễ sẽ đến tham gia lễ truy điệu.

Không thể không nói những lời này của Tống Ích Dân thật sự rất có trình độ, thế là Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Tôi và chủ tịch Lý sẽ đến tham gia, đồng thời khi bắt được Trịnh Khiếu Nam, còn phải triển khai một hoạt động bảo trì giữ vững trị an, đánh đuổi phần tử tội phạm, xóa bỏ tệ nạn, đả kích thật sự nghiêm khắc bất kỳ một phần tử tội phạm nào.

Tống Ích Dân gật đầu nói:

- Sau khi trở về tôi sẽ nhanh chóng bố trí, nhất định sẽ chứng thực thất tốt ý chỉ của ngài.

Xe chạy rất nhanh, mười phút sau đã chạy đến khách sạn Tam Hồ. Đây là một kiến trúc tiêu chí của thành phố Tam Hồ ở tỉnh thành, có ba mươi sáu tầng, chẳng những có khách sạn, còn có văn phòng khu thường trú của thành phố Tam Hồ.

Xe vừa dừng lại thì một nhóm nhân viên khu thường trú nhanh chóng chạy ra, bọn họ là nhân viên công tác của thành phố Tam Hồ, tất nhiên phải đặt vị trí của bí thư Lâm Trường Công lên vị trí hàng đầu. Nhưng Lâm Trường Công cũng không dẫn đầu đoàn người đi vào khách sạn Tam Hồ như thường lệ, hắn nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, khách sạn Tam Hồ luôn chú trọng đặc sản của địa phương, thật sự khác biệt với khách sạn Tam Hồ ở trong thành phố, ngài có thể nếm thử xem thế nào.

Tuy Lâm Trường Công nói rất ẩn giấu nhưng đám người chung quanh vẫn có thể suy đoán được ý nghĩa thực chất của nó. Vương Tử Quân thấy Lâm Trường Công khách khí như vậy thì cũng mở miệng nói hai câu khách sáo, lúc này mới cùng Sở Cẩm Thu đi vào thang máy.

Lúc bắt đầu nhân viên công tác của khách sạn Tam Hồ cũng cảm thấy hồ đồ vì lời nói của bí thư Lâm Trường Công, thế nhưng sau khi biết vị lãnh đạo trẻ tuổi kia chính là Vương Tử Quân, cả đám mới bày ra nụ cười thấu hiểu. Dù bọn họ chỉ là nhân viên công tác bình thường ở khu thường trú, nhưng khu thường trú là nơi nào? Là nơi tập kết đủ mọi tin tức, nắm bắt tất cả sự việc xảy ra ở tỉnh Sơn Nam. Lúc này hầu như ai ai cũng biết Vương Tử Quân đại biểu cho ba thành phố và hoàn thành công tác kêu gọi đầu tư xây dựng đường cao tốc Sơn La.

Sau khi phân định vị trí khách chủ trong khách sạn, Lâm Trường Công cười nói:

- Bí thư Vương, nói thật thì tôi cảm thấy rất khiếp sợ, tháng trước khi anh đến thành phố Tam Hồ nói về đường cao tốc Sơn La, tôi chỉ là nghĩ muốn thử một lần. Không ngờ anh đã nhanh chóng chứng thực hạng mục này, thật sự làm cho tôi cảm thấy bội phục sát đất.

Lâm Trường Công không có việc gì cũng muốn biểu hiện tư cách lão thành của mình, thế nhưng lúc này hắn lại nói ra những lời làm cho người ta phải nở nụ cười. Vương Tử Quân lại dùng giọng khiêm tốn nói:

- Có thể được bí thư Lâm khen ngợi như vậy, tôi cảm thấy mình được ủng hộ rất lớn, đồng thời cũng cảm nhận được áp lực cao độ.

Lúc này người đang ngồi đề là cán bộ ba thành phố, vì vậy bọn họ rất chú ý đến đường cao tốc Sơn La, chủ đề bữa tiệc chủ yếu cũng xoay quanh đường cao tốc Sơn La. Vương Tử Quân giới thiệu sơ qua tình huống kêu gọi đầu tư, cùng mở miệng khen ngợi năng lực của hai người Hào Tử Động và Trì Kim Đồ.

Vì đây là bữa tiệc mừng công, thế cho nên bầu không khí rất nhiệt liệt. Nhưng Tống Ích Dân là người có việc, khi nâng ly với người ta cũng sinh ra cảm giác không yên lòng. Sau khi uống được vài vòng rượu thì Lâm Trường Công chợt nói:

- Bí thư Vương, anh biết vì sao tôi và anh Sở lại có mặt ở tỉnh thành không?

Vương Tử Quân cũng thật sự có chút nghi vấn về tình huống hai vị bí thư Lâm Trường Công có mặt ở thành phố Sơn Viên, hắn cũng không khờ dại cho rằng hai vị bí thư này đặc biệt đến đón mình.

- Chúng tôi đến để tham gia hội nghị, sáng hôm nay tổ chức hội nghị kinh tế, có thể nói là cả ba thành phố đều có thể diện, nhưng thành phố La Nam lại đứng hạng đầu tiên.

Lâm Trường Công nói đến đây thì nói tiếp:

- Các anh cướp mất vị trí hàng đầu, thật sự làm cho có người cảm thấy mất hứng.

Tuy Vương Tử Quân hiểu ý nghĩa lời nói của Lâm Trường Công, thế nhưng hắn căn bản không mở miệng, hắn nhìn đối phương, chờ đối phương nói tiếp.

- Hội nghị xúc tiến thương mại sắp được tổ chức ở thành phố Đông Bộ, chủ tịch Thạch đứng trên hội nghị đã yêu cầu các thành phố phải đứng trên độ cao chính trị, xuất phát từ đại cục, tích cực phối hợp công tác với thành phố Đông Bộ, làm tốt công tác chứng thực hội nghị lần này.

- Nói thì đơn giản nhưng lại yêu cầu mỗi thành phố cho ra một khu vực triển lãm, dựa theo yêu cầu của thượng cấp, mỗi khu triển lãm phải có diện tích một ngàn mét vuông.

Khu triển lãm phải là một ngàn mét vuông? Vương Tử Quân chợt hiểu câu nói oán hận của Lâm Trường Công đến từ nơi đâu. Tuy hội nghị xúc tiến thương mại lần nay sẽ là một kỳ ngộ rất lớn, nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, người có lợi ích lớn nhất trong hội nghị xúc tiến thương mại lần này chính là thành phố Đông Bộ. Những thành phố khác trong tỉnh Sơn Nam chủ yếu là bỏ tiền tô điểm bộ mặt cho thành phố Đông Bộ mà thôi.

- Bí thư Lâm, cũng không phải chỉ mình chúng ta phải chịu cảnh như vậy.

Sở Cẩm Thu cười cười nói với Lâm Trường Công. Hắn không giống với Lâm Trường Công, vì vậy lơi nói cẩn thận hơn rất nhiều.

Lâm Trường Công cũng không phải là kẻ ngu, hắn biết mình sắp lui ra phía sau, đã sớm qua giai đoạn cố gắng tiến bước, tuổi đã lớn tương lai vô vọng, thế cho nên mở miệng càu nhàu không thèm che miệng. Lúc này hắn nghe thấy Sở Cẩm Thu nói như vậy, thế là thay đổi chủ đề sang hạng mục đường cao tốc Sơn La.

Vì mọi người có tiếng nói chung nên bữa tiệc khá sảng khoái, sau vài vòng rượu thì ánh đèn đường bừng sáng rực rỡ, Vương Tử Quân cũng có vài phần men say. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Bí thư Vương, tối cũng không nên đi lại, hơn nữa em dâu cũng không có ở thành phố La Nam, không bằng nên ở lại thể nghiệm khách sạn Tam Hồ, cũng cho chúng tôi có thể nói ra vài phần ý kiến.

Lâm Trường Công đỏ mặt, động tác cũng tùy ý hơn.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua đám người Tống Ích Dân, sau đó cười nói:

- Bí thư Lâm, tôi còn có việc ở bên kia, cần phải nhanh chóng xử lý, ăn uống ca hát có thể chờ cơ hội lần sau. Đồng thời cũng mong anh bỏ quá cho.

- Ha ha ha, bí thư Vương, xem anh nói kìa, chưa nói đến những thứ gì khác, sau này bí thư Vương và bí thư Sở chính là khách quý của thành phố Tam Hồ chúng tôi.

Lâm Trường Công biết rõ tối nay Vương Tử Quân là nhân vật chính, thế nhưng mở miệng cũng không quên Sở Cẩm Thu.

Gương mặt Sở Cẩm Thu rất bình tĩnh, cũng có vài phần hương rượu, thế nhưng cơ thể nhìn qua rất thanh tỉnh. Khi nghe thấy Lâm Trường Công nhắc đến mình thì hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Lâm, đáng lý ra tôi phải nói lời này mới phải, lần sau tôi đi cùng bí thư Vương, anh nên chuẩn bị rượu thịt cho tốt.

Ba người nở nụ cười rồi rời khỏi phòng, Lâm Trường Công đưa Vương Tử Quân và Sở Cẩm Thu ra xe, lúc này mới phất tay lưu luyến.

Xe rời khỏi thành phố Sơn Viên, lúc này Vương Tử Quân đã tỉnh rượu, hắn nhìn bầu trời đêm bê ngoài rồi trầm giọng hỏi lái xe:

- Khi nào thì về đến nhà?

- Bí thư Vương, nhanh nhất cũng phải hơn ba giờ.

Lái xe đã đi theo Vương Tử Quân khá lâu, lại không được bí thư Vương gật đầu thừa nhận, thế cho nên nói chuyện rất căng thẳng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn mệt mỏi dựa lưng lên ghế. Hai sự kiện hội nghị xúc tiến thương mại và Trịnh Khiếu Nam bỏ trốn liên tục xuất hiện trong đầu Vương Tử Quân, hắn phải đến tham gia hội nghị xúc tiến thương mại, dù là chống đỡ mặt mũi cho thành phố Đông Bộ, thế nhưng đây không phải là cơ hội sao?

La Nam tuy không phải là thành phố phát triển kinh tế, thế nhưng lại có tài nguyên, có hạng mục đường sắt Mân Cô và đường cao tốc Sơn La, đây sẽ là cơ hội tốt để kêu gọi đầu tư. Từ khi nhận chức đến nay thì Vương Tử Quân đã đi một vòng quanh thành phố La Nam, hắn đã hiểu rõ tình huống các huyện trong thành phố.

Lúc này thành phố La Nam muốn phát triển thì phải có giao thông, còn phải phát triển những sản nghiệp nuôi trồng chính để thúc đẩy thành phố phát triển. La Nam là thành phố phần lớn diện tích là vùng núi, lúc này thành phố chỉ có hai con đường, một là khai thác tài nguyên khoáng sản, hai là phát triển du lịch sinh thái.

Khai phá tài nguyên có lợi ích rất rõ ràng, nhưng nếu làm không nghiêm thì rõ ràng sẽ nguy hại rất lớn. Nhưng nếu không đi theo con đường này, muốn phát triển thành phố La Nam cũng chỉ còn cách khai phá du lịch.

Con đường đẩy mạnh phát triển du lịch cũng không dễ đi, thành phố La Nam không có nhiều văn hóa, nếu muốn tạo thành một trung tâm du lịch nổi tiếng thì tuyệt đối không dễ dàng gì. Cũng may Vương Tử Quân đã có tính toán ở phương diện này, thế cho nên hắn cảm thấy hội nghị xúc tiến thương mại lần này là một thời cơ rất tốt.

Có câu tri thức là lực lượng, nhưng Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ xấu xa, bây giờ câu nói kia xem như đã lạc hậu rồi. Ví dụ như vào thời đại tin tức như thế này, tin tức mới là lực lượng; trong quan trường thì quyền lực mới là lực lượng, tri thức chỉ có thể coi là chút nội hàm mà thôi.

Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi nhớ đến cuộc điện thoại mà Nhan Sĩ Tắc gọi cho mình vài ngày trước. Tổ làm phim Thiên Kiếm Vấn Tình đã tiến vào chiếm giữ núi Cô Yên Sơn, theo như những gì Nhan Sĩ Tắc phản ánh, tổ làm phim rất hài lòng với tình huống của Cô Yên Sơn.

Vương Tử Quân nghĩ đến núi Cô Yên Sơn thì hình ảnh Trịnh Khiếu Nam lại hiện lên trong lòng. Tuy hắn chỉ nghe báo cáo của Tống Ích Dân, thế nhưng dù là ai nghe cũng biết rõ nếu không có người tiếp ứng, chỉ sợ Trịnh Khiếu Nam khó thể chạy trốn, thậm chí là phải có người mật báo mới xong.

Dù Vương Tử Quân đã đưa Mễ Hoa Lâm lên vị trí cục trưởng cục công an, thế nhưng cục công an thành phố La Nam cũng là địa điểm mà người ta kinh doanh lâu năm, dù Mễ Hoa Lâm có được sự giúp đỡ của Tống Ích Dân, nếu muốn hoàn toàn khống chế đại cục trong tay thì cũng cần thời gian.

Vương Tử Quân nên nắm nguyên tắc nào với vụ án Trịnh Khiếu Nam bỏ chạy? Hắn suy nghĩ rồi chợt cảm thấy hơi rượu bốc lên, thế là chỉ một lát sau hắn đã dựa lưng lên ghế ngủ say sưa.

...

Lúc này khu nhà dành cho nhân viên nhà máy phân hóa học ở phía tây thành phố La Nam đèn đuốc sáng trưng, tuy nhà máy phân hóa học đã sớm đóng cửa nhưng công nhân của nhà máy vẫn sinh hoạt nơi này. Đây chính là một khu nhà có niên đại những năm tám mươi, khi nhà máy phân hóa học đang phát triển hưng thịnh thì tòa nhà ba tầng này có trên trăm công nhân nhà máy.

Nhưng khi chính sách bất động sản thay đổi, đám người đến khu dân cư này ở lại cũng dần phức tạp. Dù cư dân vẫn chủ yếu là công nhân nhà máy phân bón hóa học, thế nhưng cũng có không ít người khác mua căn hộ và ở lại chỗ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK