Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Khi nào có thời gian tôi nhất định sẽ đến huyện Lô Bắc thăm hỏi các vị lãnh đạo.
Vương Tử Quân nghe lời nói của Triệu Quân Huy mà không khỏi nghĩ đến tranh đấu năm xưa của mình và Dương Quân Tài, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác như bộ phim chiếu trong đầu mình. Lúc này hắn nghĩ lại tình cảnh khi đó, với tâm tính của mình hiện tại, có nên chọn lựa hành động như vậy không?
Năm xưa mình căn bản là chưa quá trưởng thành, nhưng đây chỉ là những lời cảm khái của Vương Tử Quân, Dương Quân Tài dù có dấu hiệu phát triển, thế nhưng đối với Vương Tử Quân thì đó chỉ là quá khứ, lâu lâu nhớ lại một chút mà thôi.
Vương Tử Quân cùng ăn sáng với Triệu Quân Huy và cảm thấy rất vui vẻ. Khi hắn đi ra khỏi khách sạn với Triệu Quân Huy, có một người trẻ tuổi tiến lên. Hắn nhìn qua gương mặt của người thanh niên này, rõ ràng là sinh viên còn chưa tốt nghiệp.
- Ông nội, bố cho con đến hỏi xem ngài đã dùng điểm tâm xong chưa. Người trẻ tuổi kia vừa đến cũng không biết ông mình vừa ăn cơm với ai, khi thấy Vương Tử Quân thì có chút quen mặt, thế nhưng cũng không nhớ đã gặp qua ở nơi nào.
Triệu Quân Huy căn bản tìm mọi cách bảo vệ cháu mình, khi thấy cháu nội đi đến thì khẽ giới thiệu với Vương Tử Quân: - Tử Quân, đây là cháu nội Thắng Hạo của tôi.
Triệu Quân Huy nói rồi quay sang đứa cháu Triệu Thắng Hạo của mình nói: - Thắng Hạo, chào ông Vương đi.
Vương Tử Quân nghe lời nói của Triệu Quân Huy mà thiếu chút nữa đã gục xuống, lúc này hắn có chút buồn cười, một tiểu tử lớn như vậy mà phải gọi mình bằng ông.
Vương Tử Quân nhìn thấy gương mặt xấu hổ khó xử của Triệu Thắng Hạo, hắn cảm thấy Triệu Thắng Hạo giống như những sinh viên sắp tốt nghiệp, cảm thấy đối phương khó thể nào gọi mình bằng ông được.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xấu hổ của Triệu Thắng Hạo, hắn căn bản khoát tay với Triệu Quân Huy: - Lão lãnh đạo, chúng ta cũng không nên như vậy, để cậu ấy gọi tôi là chú được rồi.
Vương Tử Quân nói làm cho Triệu Thắng Hạo có thể tiếp nhận, không ngờ Triệu Quân Huy không nói hai lời mà vung tay lên: - Cậu Tử Quân, như vậy sao được? Giao tình của chúng ta sao có thể để tiểu tử này làm ảnh hưởng chứ?
Triệu Quân Huy nói rồi dùng giọng trang nghiêm lên tiếng: - Chào ông đi.
Triệu Thắng Hạo lúc này chỉ có thể dùng giọng lúng túng chào ông Vương.
Vương Tử Quân bị Triệu Thắng Hạo xưng hô như vậy mà sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, hắn đành phải nói với Triệu Thắng Hạo: - Chào Thắng Hạo.
Dựa theo tập tục của người trong nước, khi ông gặp cháu thì phải nói ra những lời yêu cầu cố gắng học tập cho tốt, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân không đi theo con đường kia, hắn chỉ chào bắt chuyện Triệu Thắng Hạo mà thôi.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, là Triệu Hiểu Bạch gọi đếnn. Hắn cũng không tiếp điện thoại mà cười nói với Triệu Quân Huy: - Lão lãnh đạo, tối nay tôi mời cả nhà anh đi dùng cơm.
- Được, tối nay chúng tôi chờ ngài. Triệu Quân Huy cũng không nói hai lời mà cười lớn đồng ý.
Triệu Thắng Hạo lại có chút sốt ruột, cũng không dám nói lung tung. Sau khi Vương Tử Quân rời đi thì hắn mới nói với ông mình: - Ông nội, tối nay nhà Tiểu Linh mời chúng ta đi dùng cơm, ngài sao lại quên mất rồi.
- Không thể đi dùng cơm với nhà Tiểu Linh được, nhưng lời mời của Vương Tử Quân thì căn bản không thể nào không đi. Triệu Quân Huy nhìn Triệu Thắng Hạo nghiêng đầu sang một bên không chú ý đến mình, lão vỗ vai của cháu trai rồi nói: - Tiểu tử, ông không nói không không với cháu làm gì, sau này cháu sẽ hiểu.
Tuy Triệu Quân Huy đã lui ra thế nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt. Năm xưa tuy lão có chút tình cảm với Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc, thế nhưng phần tình cảm kia cũng đã dần phai nhạt theo thời gian.
Chưa nói đến Vương Tử Quân đang đi trên con đường thông thiên tương lai vô hạn, sau này không biết sẽ còn bao nhiêu kinh nghiệm, chỉ cần là con người thì tinh lực và trí nhớ cũng có hạn, chính mình nếu không đi đến Mật Đông một chuyến để tiếp xúc với Vương Tử Quân, không biết Vương Tử Quân còn nhớ đến con cháu của mình không? Nhưng bây giờ Vương Tử Quân vẫn căn bản giống như xưa, điều này làm cho lão nghĩ rằng Vương Tử Quân chắc chắn còn chưa quên.
Triệu Thắng Hạo dù từ nhỏ đã sùng bái ông mình, thế nhưng bây giờ sắp tốt nghiệp đại học, hơn nữa nhà bạn gái rất giàu có, có thể nói là cực kỳ tốt đẹp. Thế cho nên bây giờ hắn cũng không còn quá tôn trọng ông mình như năm xưa.
Ông dù lợi hại thế nào cũng chỉ là một cán bộ cấp huyện, hơn nữa bây giờ đã về hưu, bác của Tiểu Linh căn bản không bình thường. Tuy thành phố Thanh Chuyên có địa vị không lớn ở tỉnh Mật Đông, lại có hơi nghèo nàn thế nhưng cũng là một thành phố, cậu của Tiểu Linh làm chủ tịch thành phố, căn bản cũng là một nhân vật lớn.
- Ông, cậu của Tiểu Linh nói tối nay mời gia đình chúng ta dùng cơm, ngài...Ngài nếu đã tiếp nhận lời mời của người ta thì cũng nên đi, thế nhưng ngài đi một mình thôi, cháu và bố mẹ cũng không đi. Triệu Thắng Hạo nói rồi cũng không quan tâm đến phản ứng của ông mình, hắn nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Triệu Quân Huy nhìn bộ dạng thở phì phì của cháu trai mà chợt sinh ra cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng thầm nghĩ đứa bé này càng lớn càng dễ nổi nóng. Nhưng bộ dạng của nó như vậy sau này cưới vợ chẳng phải bị nhà người ta ép đến mức sít sao à? Không được, bố của nó không giúp được nó, như vậy mình phải làm sao cho tình hình khả quan hơn.
Triệu Quân Huy căn bản rất sốt ruột vì chuyện của cháu trai, thế nên thầm nghĩ càng phải làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đi làm thì tham gia hai hội nghị, sau đó đến một công trình kiểm tra công tác an toàn lao động. Buổi chiều đi làm chưa được nửa giờ thì Triệu Hiểu Bạch đến báo cáo, nói là chủ tịch Phùng Vũ Trách của thành phố Thanh Chuyên đang chờ trong phòng.
Ấn tượng của Vương Tử Quân về chủ tịch Phùng Vũ Trách thành phố Thanh Chuyên căn bản là không tệ. Trước đó hắn có đến thành phố Thanh Chuyên kiểm tra công tác, tuy kinh tế Thanh Chuyên không có trọng điểm phát triển, thế nhưng thành tích công tác của Phùng Vũ Trách là đáng khẳng định.
Ấn tượng sâu sắc nhất dành cho Vương Tử Quân, chính là bữa tiếp đãi giữa trưa khi đó Phùng Vũ Trách lại đưa mình lên núi, ăn những món ăn thôn dã của nhân dân trên núi. Phong cảnh núi non cực kỳ đẹp đẽ, đám người đi với Vương Tử Quân cũng ít khi được ăn món thôn dã, thế cho nên một bữa cơm vui vẻ và rất ngon miệng.
Lẽ ra đây là một bước cờ hiểm, vì có vị lãnh đạo nào đi đến vị trí quan trọng mà không thích tiền hô hậu ủng, tiếp đãi long trọng? Phùng Vũ Trách dám làm như vậy cũng nói rằng chính mình là người thông minh. Hắn biết rõ Vương Tử Quân là người cho ra yêu cầu nghiêm khắc tiết kiệm chống xa hoa lãng phí, thế nên ai có thể phủ nhận tính tích cực của hắn trong sự kiện mời chủ tịch Vương dùng cơm thôn dã cho được?