Một cảm giác lửa giận bùng lên trong lòng Triệu Hiểu Bạch, hắn muốn tiến vào nói cho ra lẽ, thế nhưng khi bàn tay của hắn động vào núm cửa, cảm giác lạnh buốt của kim loại làm cho hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Triệu Hiểu Bạch cũng không phải là một người dễ xúc động, một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Lúc này mình xông vào dạy bảo đối phương thì chỉ sợ việc nhỏ sẽ hóa lớn. Hơn nữa nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ không có lợi cho mình và chủ tịch Vương.
Thời gian còn nhiều, chính mình muốn bắt tội tên tiểu nhân này chỉ là một hai câu mà thôi, cần gì phải tranh chấp ở chỗ này? Sau khi Triệu Hiểu Bạch suy nghĩ thông suốt thì lặng lẽ lui ra, sau đó hắn lại đi về phía phòng in ấn, vừa đi vừa lớn tiếng chào hỏi, tất nhiên lúc này căn bản là không có người nào.
Triệu Hiểu Bạch còn chưa đi đến phòng in ấn thì cửa phòng đã mở ra, Tiểu Lưu của ban tin tức đang tươi cười nhìn hắn, còn không chờ hắn đi vào cửa thì đã nói: - Ôi, trưởng ban Triệu đã đến rồi, tôi còn đang nói hôm nay Tiểu Mã sao lại vui vẻ như vậy, thì ra là ngài đến đây đóng dấu văn kiện.
Nếu như là dĩ vãng thì Triệu Hiểu Bạch căn bản còn khách khí với người này hai câu, thế nhưng bây giờ hắn cũng không có tâm tư so đo. Hắn khẽ gật đầu, sau đó đưa văn kiện trong tay cho Tiểu Mã đang tỏ ra cực kỳ mất tự nhiên: - Đánh máy văn kiện này, lát nữa chủ tịch Vương còn cần sử dụng.
Triệu Hiểu Bạch quay lại phòng làm việc của mình mà tức giận không thôi, hắn nghĩ đến lời nói của Tiểu Lưu, thế là càng cảm thấy không thoải mái. Trong đầu hắn lóe lên vài ý nghĩ, hắn chuẩn bị gọi điện thoại cho thư ký trưởng Trương Tề Bảo, thế nhưng cuối cùng hắn lại đặt điện thoại xuống.
Lúc này là vào thời điểm mấu chốt, cũng không nên chấp nhất đám tiểu nhân này, chờ qua sự kiện này rồi nói sau. Triệu Hiểu Bạch thầm hạ quyết tâm, sau đó bắt đầu xem xét văn kiện, thế nhưng lúc này trong đầu hắn lại rối như ma.
Khi chủ tịch Vương đến thủ đô thì phần lớn thời gian là hắn theo sau, nếu nói chủ tịch Vương đến thủ đô chạy hạng mục là giả thì hắn căn bản cảm thấy rất không thoải mái. Hắn thật sự muốn kéo lưỡi đám người kia ra, để cho bọn họ trưng mắt thấy những cố gắng của chủ tịch Vương vì hạng mục của công ty LiSang.
Nhưng Triệu Hiểu Bạch cũng cảm thấy hạng mục này có chút khó khăn, tuy hắn rất tôn trọng Vương Tử Quân, thế nhưng kinh nghiệm công tác những năm qua làm cho xúc giác của hắn thêm nhạy cảm. Tuy hạng mục của công ty LiSang chính là thứ mà Mật Đông đang cần, thế nhưng nếu so với những tỉnh khác ví dụ như Tây Tường, căn bản là Mật Đông không có ưu thế gì.
Chủ tịch Vương biết rõ hạng mục kia không có hy vọng vì sao còn coi trọng như vậy? Trong đầu Triệu Hiểu Bạch lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi rơi vào trầm tư.
- Hiểu Bạch, chủ tịch đang bận rộn gì vậy? Khi Trương Tề Bảo đang trầm tư thì Trương Tề Bảo chợt cất bước đi đến.
- Thư ký trưởng, chủ tịch đang xem văn kiện. Triệu Hiểu Bạch căn bản rất tôn trọng Trương Tề Bảo, sau khi thấy người đến là Trương Tề Bảo thì đứng lên mời ngồi.
Trương Tề Bảo cũng không ngồi xuống mà cười nói: - Tôi tìm lãnh đạo báo cáo vài hạng mục công tác, cũng không ngồi đây, khi nào có thời gian thì hai ta tâm sự một chút.
Triệu Hiểu Bạch cười cười đi cùng với Trương Tề Bảo, khi hai người chuẩn bị đi ra thì điện thoại trên bàn làm việc của Triệu Hiểu Bạch chợt vang lên. Triệu Hiểu Bạch cười cười với Trương Tề Bảo rồi đi về phía điện thoại.
Điện thoại vừa nối thông thì chợt nghe có người dồn dập nói: - Trưởng ban Triệu, chúng tôi vừa nhận được thông báo, ngày mai khối khảo sát của công ty LiSang sẽ đến tỉnh Mật Đông.
Triệu Hiểu Bạch nghe mà ngây cả người, hắn căn bản không có hy vọng gì với công ty LiSang, dù sao thì người ta coi mình chỉ là phương án dự phòng, nếu như người ta chọn được nơi thích hợp, sẽ căn bản không đến những địa phương khác.
Bây giờ khối khảo sát đến Mật Đông, chẳng lẽ các tỉnh thành kia đều không được chọn? Trong đầu Triệu Hiểu Bạch lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi áp chế cảm giác vui mừng nói với đầy dây bên kia: - Tin tức của anh có chuẩn không?
- Là lãnh đạo ban ngành thượng cấp với gọi điện thoại cho tôi. Nhân viên công tác ở đầu dây bên kia dùng giọng khẳng định nói.
- Được, tôi sẽ đi báo cáo cho chủ tịch Vương. Triệu Hiểu Bạch đặt điện thoại xuống rồi dùng giọng cực kỳ vui mừng nói với Trương Tề Bảo: - Thư ký trưởng, vừa rồi nhân viên phòng trực ban gọi điện thoại đến, nói là ngày mai đoàn khảo sát của công ty LiSang sẽ đến tỉnh Mật Đông.
Trương Tề Bảo nhìn gương mặt vui sướng của Triệu Hiểu Bạch, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu nói: - À, chút nữa báo cáo chuyện này cho chủ tịch Vương, chúng ta cũng nên làm tốt công tác chuẩn bị.
Triệu Hiểu Bạch nhìn gương mặt không có chút gợn sóng của Trương Tề Bảo mà không khỏi có chút hỗ thẹn. Thầm nghĩ mình căn bản vẫn có khoảng cách quá lớn với thư ký trưởng, chỉ cần nhìn vào phương diện vui buồn không lộ ra bên ngoài của thư ký trưởng cũng đã thấy mạnh hơn mình biết bao nhiêu lần.
Triệu Hiểu Bạch tất nhiên biết rõ mình là thư ký của chủ tịch Vương thì nên đề cao tố chất bản thân. Dù còn nhiều phương diện cần học tập thế nhưng ít nhất hắn cũng không cho phép mình ăn nói vụng về, điều này căn bản làm cho một vị thư ký có dấu hiệu vô năng.
Trong đầu Triệu Hiểu Bạch lóe lên vài ý nghĩ, hắn vừa đi theo Trương Tề Bảo ra ngoài, vừa cảm thấy phản ứng của thư ký trưởng có gì đó là lạ. Dù thư ký trưởng là người trầm ổn cũng không nên không có phản ứng như vậy.
- Hiểu Bạch, ngay cả phía tỉnh Tây Tường cũng không được thông qua, cậu cảm thấy tỉnh Mật Đông của chúng ta sẽ có hy vọng làm cho bọn họ thỏa mãn sao? Trương Tề Bảo nhìn vẻ mặt của Triệu Hiểu Bạch rồi không khỏi đưa tay vỗ lên vai rồi nói.
Triệu Hiểu Bạch sững sốt giây lát rồi hiểu ý nghĩ của Trương Tề Bảo. Hắn mặc dù có tâm lý sùng bái với Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này cũng biết là không có mấy hy vọng.
Tỉnh Tây Tường không tranh thủ được hạng mục, như vậy Mật Đông có thể được sao? Khi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân thì Triệu Hiểu Bạch mãi luôn suy nghĩ về phương diện này. Thế cho nên hắn cũng không báo tin này cho Vương Tử Quân, người báo cáo là Trương Tề Bảo.
Nếu so sánh với bộ dạng bình thản của Trương Tề Bảo thì Triệu Hiểu Bạch cảm thấy phản ứng của chủ tịch Vương rất bình thường. Sau khi Vương Tử Quân nghe tin thì tỏ ra rất vui mừng, sau đó nói với Trương Tề Bảo: - Thư ký trưởng, anh về sắp xếp thật tốt công tác tiếp đãi, mặc dù chúng ta không có yêu cầu quá cao, thế nhưng nhất định phải làm cho phương diện khảo sát được tiến hành thuận lợi.
Trương Tề Bảo đồng ý một tiếng, đang định báo cáo chuyện khác với Vương Tử Quân, lúc này điện thoại trên bàn làm việc của Vương Tử Quân vang lên. Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, hắn trầm giọng nói: - Chào bộ trưởng Trịnh, tôi là Vương Tử Quân.
Tuy cảm thấy hạng mục này có khả năng thành công không lớn nhưng Trương Tề Bảo vẫn hiểu rõ người đi cùng với đoàn khảo sát của công ty LiSang. Khi Vương Tử Quân nói ra ba chữ bộ trưởng Trịnh, hắn biết đó là vị lãnh đạo chủ yếu đi theo đoàn. Vị lãnh đạo kia tuy là họ Trịnh nhưng chỉ là cấp phó, nhưng căn bản cũng là một người quan trọng trong đơn vị thượng cấp.
- Bộ trưởng Trịnh, chào mừng anh đến Mật Đông chỉ đạo công tác, anh yên tâm, chỉ cần anh đi vào Mật Đông, chúng tôi nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt, tuyệt đối không xuất hiện vấn đề. Vương Tử Quân hàn huyên hai câu rồi cúp điện thoại. Hắn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Trương Tề Bảo và Triệu Hiểu Bạch, thế là cười nói: - Ngày mai khi chuẩn bị tiếp đãi thì giảm đi một chiếc xe, vì bộ trưởng Trịnh phải về thủ đô họp, người đến chủ yếu là đoàn khảo sát của công ty LiSang.
- Chủ tịch Vương, như vậy không có nhân viên công tác đi cùng sao? Trương Tề Bảo do dự một chút rồi hỏi.
- Còn có hai nhân viên công tác đi theo. Vương Tử Quân khoát tay áo rồi ngồi xuống ghế sa lông.