Lỗ Kính Tu đến ủy ban tư pháp đã có thời gian kha khá thế nhưng căn bản không chặn được thuộc hạ của mình, ngược lại còn liên tục tạo nên xiềng xích cho sự kiện triển khai mở rộng công tác. Cục diện hiện tại ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy ngoài nhân tố khách quan là Lỗ Kính Tu đến từ phía bên ngoài Nam Giang, nguyên nhân bản thân Lỗ Kính Tu cũng khó thể chối từ. Nếu nói Lỗ Kính Tu rất gian nan thì khi mà trưởng phòng Vương Tử Quân làm bí thư ủy ban tư pháp không khó khăn sao? Người ta không phải dựa vào thực lực của mình để xử lý tất cả sao? Không phải biến công tác của ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang càng thêm thuận lợi sao?
Chân Hồng Lỗi là một người cực mạnh của cục công an tỉnh, thế nhưng người này đối mặt với trưởng phòng Vương không phải luôn vâng lời và cười tươi như hoa sao?
Vu Trường Long nghĩ như vậy mà không khỏi nhanh chóng gọi điện thoại cho Du Giang Vĩ. Hắn rất quen thuộc với Du Giang Vĩ, thế nhưng lúc này có mặt của Lỗ Kính Tu thì hắn không dám tỏ ra thân mật, chỉ có thể thành thật hỏi Du Giang Vĩ xem trưởng phòng Vương đang ở nơi nào. Lúc này Lỗ Kính Tu căn bản cực kỳ không thích nghe rằng trưởng phòng Vương đã đi ra ngoài rồi. Hắn đã được nếm quả ngọt ở tòa án tỉnh, hắn rất muốn Vương Tử Quân giúp đỡ mình làm hài hòa công tác. Nếu như lúc mới đến Nam Giang thì hắn căn bản còn tin vào năng lực của mình, tin rằng mình sẽ làm tốt tất cả công tác, nhưng nhìn vào tình hình bây giờ thì hắn nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ không thực tế của mình.
- Bí thư Lỗ, Du Giang Vĩ nói trưởng phòng Vương đang ở trong phòng làm việc. Vu Trường Long đặt điện thoại xuống rồi khẽ báo cáo với Lỗ Kính Tu.
Sau khi nghe được điều này thì Lỗ Kính Tu cảm thấy rất vui, hắn không quan tâm che giấu cảm giác vui vẻ, hắn cầm lấy điện thoại định gọi đi, chợt nghe Vu Trường Long nói tiếp: - Bí thư Lỗ, trưởng phòng Vương đang chờ người.
Chờ người, là ai? Lỗ Kính Tu có chút sững sốt, trong lòng có chút thất vọng. Vương Tử Quân gặp mặt người nào đó sao? Đây không phải đã không còn thời gian cùng hắn đi đến khảo sát công tác của cục công an tỉnh sao?
- Đang chờ ai thế? Lỗ Kính Tu đặt điện thoại xuống rồi dùng giọng rầu rĩ không vui hỏi Vu Trường Long.
- Là cục trưởng Chân của cục công an tỉnh. Vu Trường Long dùng ánh mắt chú ý nhìn gương mặt Lỗ Kính Tu rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân đang chờ Chân Hồng Lỗi? Đối phương muốn làm gì? Lỗ Kính Tu chợt kinh hãi, Vương Tử Quân vì Lỗ Kính Tu mình sao? Hắn nghĩ như vậy mà cảm thấy như ngồi đống lửa đứng đống than, hắn nhìn thoáng qua Vu Trường Long, muốn hỏi một câu nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Khi Lỗ Kính Tu đang cực kỳ do dự thì Vu Trường Long đã nói: - Bí thư Lỗ, ngài không phải có chuyện cần tìm trưởng phòng Vương sao? Nếu không ngài đi đến phòng tổ chức một chuyến.
Lỗ Kính Tu có chút do dự, hắn gật đầu nói: - Tôi đến Nam Giang những ngày qua giống như người mù sờ voi kẻ mù cưỡi ngựa, cũng nên tìm bí thư tiền nhiệm của ủy ban tư pháp học tập kinh nghiệm.
Vu Trường Long căn bản chỉ cười nhạt với lời nói của Lỗ Kính Tu, thế nhưng ngoài miệng lại dùng giọng quan tâm nói: - Nếu không thì tôi gọi điện thoại cho Du Giang Vĩ, để cậu ấy thông báo với trưởng phòng Vương nhé?
- Cũng không cần, tôi dứt khoát không mời mà đến, coi như không khách khí. Lỗ Kính Tu nói rồi nhanh chóng xoải bước đi về phía văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy.
Sau khi trở thành thư ký cho Vương Tử Quân thì Du Giang Vĩ căn bản cảm nhận được chức vụ của mình căn bản là chạm tay có thể bỏng, rất nhiều người thấy hắn căn bản cực kỳ khách khí, bình thường cũng là người được người ta chú trọng lôi kéo làm quen. Du Giang Vĩ luôn bảo trì trạng thái cực kỳ tỉnh táo, người ta chắc chắn không thể nào cúng bái anh không không như vậy được, thế nhất anh phải có quyền, thứ hai anh phải có tiền. Vì vậy mặc kệ người ta khen thưởng hắn như thế nào, hắn cũng có gắng tỏ ra chặt chẽ và cực kỳ an phận. Nhưng tư thái này của hắn càng làm cho người ta chú trọng, ai cũng coi hắn là chiếc cầu độc mộc nối liền quan hệ với trưởng phòng Vương, bọn họ dùng trăm phương ngàn kế để chen chân lên chiếc cầu độc mộc của Du Giang Vĩ, căn bản muốn hưởng thụ chút mưa móc từ Vương Tử Quân.
Lỗ Kính Tu là một vị lãnh đạo được điều động từ đơn vị cấp trên, khi đối phương đến Nam Giang thì Du Giang Vĩ biết người ta có quan hệ họ hàng với lãnh đạo của mình, vì vậy trong quá trình tiếp xúc thì luôn coi đối phương như người nhà. Nhưng ngay sau đó hắn chợt phát hiện đối phương căn bản là tâm cao khí ngạo, đừng nói là không coi một thư ký như mình ra gì, thậm chí còn coi thường cả lãnh đạo của mình.
Có một lần hai người cùng tham gia một hoạt động, Lỗ Kính Tu đụng mặt lãnh đạo của Du Giang Vĩ, nhưng đối phương căn bản là cực kỳ ít nói, ít phản ứng với lãnh đạo của hắn. Cho dù là trưởng phòng Vương chủ động đáp lời thì đối phương cũng chỉ ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Vì vậy ấn tượng của Lỗ Kính Tu cho Du Giang Vĩ chính là người này căn bản có ý nghĩ không mặn không nhạt với Vương Tử Quân, giống như coi thường quan hệ thân thích với lãnh đạo của mình.
Vì vậy khi mà Lỗ Kính Tu xuất hiện trước cửa phòng làm việc của mình thì Du Giang Vĩ nhanh chóng tiến lên đón chào, hắn mỉm cười nói: - Chào bí thư Lỗ.
Nếu là dĩ vãng thì Lỗ Kính Tu sẽ không tốn quá nhiều thời gian chú ý đến một tiên tiểu binh tiểu tốt như Du Giang Vĩ, hắn ứng phó với lãnh đạo đã đủ mệt, làm gì còn tâm tư quan tâm đến hạng tiểu tốt như thế này?
Nhưng hôm nay Lỗ Kính Tu cảm thấy mình thiếu nợ Vương Tử Quân rất nhiều. Có câu yêu ai yêu cả đường đi lối về, yêu lãnh đạo thì yêu cả thư ký, thế nên hắn tỏ ra cực kỳ nhiệt tình và khách khí với Du Giang Vĩ, hắn nói: - Tiểu Du, cậu còn trẻ cần phải cố gắng công tác và khẳng định mình, thế nhưng cũng không thể không quan tâm đến vấn đề của bản thân. Lúc này trong phòng của trưởng phòng Vương có ai không?
Du Giang Vĩ chợt trợn mắt há mồm, hắn hoàn toàn không ý thức được thái độ biến hóa của Lỗ Kính Tu. Đối phương gọi mình là gì? Tiểu Du sao? Nghĩ lại xem trước kia đối phương gọi mình là gì? Rõ ràng người này trước nay chưa từng xưng hô với mình như vậy. Ấn tượng của Du Giang Vĩ với Lỗ Kính Tu chính là gặp mặt chỉ khẽ gật đầu, ngoài cười trong không. Hôm nay vì sao đối phương lại nhiệt tình như vậy? Chẳng lẽ mặt trời mọc từ đằng tây?
Du Giang Vĩ thầm cảm khái, thế nhưng hắn vẫn cố gắng lẽ phép nói: - Cám ơn lãnh đạo quan tâm, lúc này cục trưởng Chân đang ở trong phòng làm việc của trưởng phòng Vương, tôi sẽ đi thông báo với trưởng phòng một tiếng.
Chân Hồng Lỗi đang ở trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, đang làm gì vậy? Lỗ Kính Tu căn bản thật sự rất hận với Chân Hồng Lỗi, vì vị cục trưởng mặt đen kia căn bản làm cho hắn rơi vào nhiều trường hợp cực kỳ mất mặt.