- Trưởng ban Dương, vì sao lại có biến hóa lớn như vậy? Tuy cấp bậc hai bên không khác gì nhau thế nhưng Diệp Thừa Dân vẫn bảo trì sự tôn trọng cao độ với Dương Độ Lục, dù sao vị trí của Dương Độ Lục có thực quyền quá lớn.
Dương Độ Lục biết rõ Diệp Thừa Dân nhất định sẽ hỏi điều này, lão nở nụ cười bất đắc dĩ nói: - Tất cả vốn là kết cục đã định, thế nhưng bí thư Lâm không đồng ý, cho rằng cán bộ Nam Giang có tố chất tốt, không thể vì những gì vừa xảy ra và xóa đi thành tích của bọn họ. Anh ấy đề nghị nên thay đổi một chút, cho người có năng lực tiếp nhận công tác, vì vậy mà chuyện của Lý Thừa Uyên được quyết định.
Trong đầu Diệp Thừa Dân liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, sao lão không hiểu đó là ý nghĩ của ai? Lão nhìn Dương Độ Lục định lên tiếng thế nhưng cuối cùng biến lời nói của mình thành một cái thở dài, cố gắng che dấu.
Dương Độ Lục hiểu rõ ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, lão nhìn Diệp Thừa Dân rồi cười nói: - Có một người cấp dưới có khả năng như vậy có phải là áp lực rất nặng nề không?
- Không phải là rất nặng nề, phải là cực kỳ nặng nề. Diệp Thừa Dân lúc này căn bản nói lời thành thật với Dương Độ Lục.
- Điều này không khó hiểu, nếu như tôi có một cấp dưới có khả năng như vậy, tôi cũng cảm thấy cực kỳ có áp lực. Dương Độ Lục lắc đầu rồi khẽ nói: - Lần này sự kiện Chử Ngôn Huy phát sinh ở Nam Giang, tuyến trên có vài phương án với phương diện ổn định đại cục Nam Giang, trong đó phương án chú trọng nhất là đẩy Vương Tử Quân tiến lên làm người đứng đầu ủy ban tỉnh Nam Giang. Vì người này còn trẻ, có năng lực, có sức sống, tư duy nhạy cảm, ý nghĩ khoáng đạt, dũng cảm đổi mới, từng phương diện đều cực kỳ phù hợp.
Diệp Thừa Dân chậm rãi bình tĩnh lại, tuy lão là chư hầu một phương, thế nhưng nếu so với Dương Độ Lục thì căn bản không có được những tin tức sắp xếp quan trọng như vậy của lãnh đạo trung ương.
Diệp Thừa Dân biết Vương Tử Quân là một người được đề cử, nhưng lão không ngờ lại có nhiều lãnh đạo trung ương có khuynh hướng với Vương Tử Quân như vậy. Đến vị trí của bọn họ thì căn cứ nhiều vào kinh nghiệm, thế nhưng phương diện càng được suy xét cao độ chính là năng lực.
Có nhiều lãnh đạo tán thưởng như vậy chứng tỏ năng lực của Vương Tử Quân được đại đa số lãnh đạo trung ương thừa nhận. Trong mắt đại đa số cán bộ trung ương thì Vương Tử Quân hoàn toàn đủ và thậm chí là dư năng lực đảm nhiệm vị trí của Chử Vận Phong ở Nam Giang.
Một người trẻ tuổi như vậy mà được lãnh đạo trung ương thừa nhận như thế, căn bản là không dễ dàng chút nào.
- Vì sao cuối cùng lại không chọn Vương Tử Quân? Diệp Thừa Dân lúc này rất muốn biết nguyên nhân của nó.
- Thượng cấp không muốn nuông chiều sinh hư. Dương Độ Lục vỗ vỗ lên vai Diệp Thừa Dân rồi cười nói: - Nhưng anh cũng không nên hao tổn tinh thần về điều này, Vương Tử Quân cũng không còn ở lại Nam Giang quá lâu, tối đa qua năm sẽ có vị trí mới.
- Vị trí mới, là vị trí gì? Diệp Thừa Dân nghe Dương Độ Lục nói như vậy thì tâm tình thả lỏng hơn, lòng hiếu kỳ lại bùng phát.
Dương Độ Lục cười cười, lão nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Tôi cũng không biết, nhưng không phải là ở Nam Giang.
Tin tức đột nhiên xuất hiện làm cho chính đàn Nam Giang chấn động, người ta cực kỳ bất ngờ vì Lý Thừa Uyên tiến lên thay thế Chử Vận Phong. Trong mắt nhiều người thì Chử Ngôn Huy gặp chuyện không may đã đạp đổ thế lực của Chử Vận Phong, chỉ sợ thế lực này sẽ bị người ta nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng cũng không ai ngờ khi mà tin tức chủ tịch tỉnh sẽ là cán bộ lãnh đạo đến từ thủ đô được truyền bá rộng rãi trong tỉnh, Lý Thừa Uyên là người không có khả năng tiến lên làm chủ tịch tỉnh, bây giờ lại là quyền chủ tịch tỉnh nắm công tác của ủy ban nhân dân tỉnh.
Một tin tức như sấm sét làm cho người ta rung động, làm cho đám người vốn đang sợ hãi vì ngày tàn của Chử Vận Phong chợt tỉnh lại. Bọn họ vốn cho rằng mình sắp ngã đổ hàng loạt, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện cơ hội chuyển mình.
Lý Thừa Uyên tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh, tuy khí thế kém xa Chử Vận Phong, thế nhưng cây đại thụ sau lưng đám cán bộ trên con thuyền của Chử Vận Phong là không ngã đổ. Bây giờ nếu có người muốn gây phiền cho bọn họ cũng không dễ dàng chút nào.
Lý Thừa Uyên từng là một trong những thủ hạ đắc lực của Chử Vận Phong, bây giờ Chử Vận Phong gặp chuyện không may, hắn vốn là một người bị xa lánh, không ngờ lại được đề bạt.
Khi mọi người đang hoan hô thì Lý Thừa Uyên, Chử Vận Phong, Kim Hành Thuấn đang ngồi trong một phòng của khách sạn Nam Giang. Lý Thừa Uyên nhìn gương mặt vui mừng của Chử Vận Phong, hắn cố gắng bình ổn tâm tình kích động của mình, sau đó dùng giọng trịnh trọng nói với Chử Vận Phong: - Chủ tịch, tôi nhất định sẽ cố gắng nhận trọng trách ở Nam Giang.
Lý Thừa Uyên cực kỳ vui mừng, vì hắn không những tiếp nhận vị trí của Chử Vận Phong ở Nam Giang, còn tiếp nhận nguồn tài nguyên còn sót lại, tất cả sẽ được chuyển lên người hắn.
Trọng trách này là không nhẹ, sau này Chử Vận Phong ở sau lưng cũng cố gắng giúp đỡ, bây giờ Lý Thừa Uyên tuy tiếp nhận tất cả từ Chử Vận Phong thế nhưng con đường sau này là cực kỳ khó khăn.
Chử Vận Phong khẽ gật đầu, lão nhìn gương mặt trịnh trọng của Lý Thừa Uyên, sau đó mới thản nhiên nói: - Thừa Uyên, tôi biết rõ năng lực của anh, sau này anh công tác mà không có anh Kim ở bên cạnh, anh nên học tập nhiều hơn, suy nghĩ rộng hơn.
- Chủ tịch cứ yên tâm, tôi biết mình nên làm thế nào. Lý Thừa Uyên dùng giọng trịnh trọng nói.
Kim Hành Thuấn nghe hai người Chử Vận Phong và Lý Thừa Uyên đối thoại với nhau mà cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Lý Thừa Uyên có thể đảm nhiệm vị trí của Chử Vận Phong làm chủ tịch tỉnh Nam Giang, điều này làm cho hắn cảm thấy vui mừng và có chút thất lạc.
Kim Hành Thuấn và Lý Thừa Uyên là hai người luôn cạnh tranh với nhau, bây giờ cạnh tranh đi đến cuối cùng, Lý Thừa Uyên vốn cho rằng sẽ đi đến cuối con đường làm quan, không ngờ lại nhảy lên làm chủ tịch tỉnh Nam Giang. Còn mình thì sao? Sau này mình chỉ có thể ở trên một vị trí có cấp bậc nhưng không có thực quyền, sau đó nhịn mãi đến khi về hưu, như vậy có ý nghĩa gì?
Vì sao chủ tịch không chọn mình? Lúc này Kim Hành Thuấn không khỏi cảm thấy rất nghi vấn.
- Thừa Uyên, sau này anh có chuyện gì thì nên chú ý đến ý kiến của trưởng phòng Tử Quân, anh ấy là một người có ánh mắt nhìn xa trông rộng, có năng lực mạnh mẽ, là người mưu cầu cho sự phát triển của Nam Giang. Chử Vận Phong khẽ dựa lưng lên ghế, sau đó trịnh trọng nói với Lý Thừa Uyên.