Khi không có Vương Tử Quân ở bên cạnh thì Liêu An Như cảm thấy mình có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói với hắn, vì phần tình cảm của nàng chôn vùi trong lòng quá lâu, lúc này nàng hầu như cảm thấy tâm lý thừa nhận của mình căn bản là sắp đổ sập xuống, giống như một cơn hồng thủy bành trướng muốn tìm một lỗ hổng. Lúc này Vương Tử Quân đến giống như khơi ra một lỗ hổng, tất cả giống như sắp sụp đổ, nhưng nàng không biết khi tất cả sụp đổ thì sẽ có kết quả gì.
Vương Tử Quân nhìn người phụ nữ kiếp trước từng đồng cam cộng khổ với mình hơn nửa đời người, trong lòng cũng bùng sóng. Nhưng hắn biết rõ bây giờ khoảng cách giữa hai người là một hào sâu khó thể đo đạc được, thế nên hắn luôn khắc chế chính mình phải bảo trì trạng thái này.
- Liêu tiểu thư là người phát ngôn, là hình tượng của thành phố La Nam chúng tôi. Lúc này cô xảy ra chuyện ở thành phố La Nam, tất nhiên phía thành phố La Nam chúng tôi cũng cần phải xử lý sự việc thật sự công bình công chính.
Vương Tử Quân nói xong những lời này thì cảm thấy căn bản không còn gì để nói. Hắn đến đây vốn muốn hỏi Liêu An Như về chuyện trốn thuế, nhưng lúc này hắn căn bản không nói nên lời.
- Liêu tiểu thư ở chỗ này có thấy thoải mái không?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng khô cằn hỏi thăm.
- Bí thư Vương, từ khi nào chúng ta trở nên lạnh nhạt như vậy?
Liêu An Như cắn môi rồi đột nhiên nói.
Lời nói của Liêu An Như làm cho Vương Tử Quân cảm khái, đúng vậy, hai bên lạnh nhạt với nhau từ khi nào? Hắn nhìn lên gương mặt của nàng, cảm thấy giống như đã quay ngược thời gian.
Khoảnh khắc này gương mặt vui mừng trước đó ba mươi năm ở kiếp trước chợt tràn ngập trong lòng Vương Tử Quân, một cảm xúc không nói nên lời lấy đầy đáy lòng hắn. Thế nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế trái tim của mình không làm loạn giữa con sóng xúc động tràn trề, hắn biết rõ là mình không thể.
- Có thể là do thiếu tiếp xúc.
Vương Tử Quân cảm khái nói một câu, sau đó hắn nâng ly trà đã nguội lên uống một ngụm rồi nói:
- Viện kiểm sát thành phố Hàn Vũ nói rằng cô tình nghi trốn thuế, cô có gì biện hộ cho mình không?
Liêu An Như có chút chần chờ, rõ ràng nàng cũng không phải quá quen thuộc với cái tên thành phố Hàn Vũ.
- Tôi chỉ đi qua đó một lần duy nhất, hình như đó là lần diễn xuất đầu tiên, khi đó phương diện thuế là do phía khách mời giải quyết.
Liêu An Như nhớ lại tình cảnh khi đó, nàng chợt khẽ nói.
Vương Tử Quân chợt cau mày, tuy đáp án cũng không khá lắm, thế nhưng nằm trong dự đoán của hắn. Dù sao thì Tào gia muốn nắm bắt chuyện này để đối phó với Liêu An Như, nếu như không nắm chắc thì bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay.
- Khi đó có hợp đồng gì không?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Liêu An Như rồi dùng giọng vội vàng nói.
- Điều này...Tất cả là do anh Lưu xử lý, tôi không nhớ rõ...
Liêu An Như xoa trán rồi khẽ nói.
Sự việc do người đại diện xử lý, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn bộ dạng trong trắng xinh đẹp của Liêu An Như, hắn biết nàng thật sự không hiểu rõ vụ này. Lúc này tên trợ lý kia đã bị cảnh sát bắt giữ, nhưng trên sự kiện liên quan đến Liêu An Như thì hầu như đã cùng phía với Tào gia, nếu như để đối phương ra làm chứng, chỉ sợ sẽ càng bất lợi cho Liêu An Như.
- Có phải nghiêm trọng lắm không?
Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân khoát tay áo rồi cực lực an ủi:
- Không có chuyện gì lớn.
Bầu không khí trong phòng lại trở nên xấu hổ.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị cáo từ thì Liêu An Như chợt nghĩ đến chuyện gì đó, nàng do dự một chút, sau đó khẽ nói:
- Tôi còn có vài thứ, không biết có tác dụng gì không?
Dưới cái nhìn soi mói của Vương Tử Quân,Liêu An Như lấy từ trong hành lý của mình ra một chiếc hộp nhỏ, nhìn qua giống như một hộp trang điểm, đặt trong rương hành lý cũng không chút thu hút.
Liêu An Như lấy một chồng giấy đưa cho Vương Tử Quân, sau khi hắn nhìn qua thì thật sự bị nội dung của nó thu hút. Hắn xem xong thì nhịn không được phải mở miệng nói:
- Nhiều như thế này thì rõ ràng là thu nhập của cô cũng không kém.
- Cuộc sống của tôi cũng không cần nhiều tiền như vậy.
Liêu An Như khẽ vuốt mái tóc của mình, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân nhìn người phụ nữ kiếp trước chung giường chung gối với mình, thế là ánh mắt có chút nóng lên. Hắn cẩn thận trả những thứ kia lại cho nàng, sau đó thản nhiên nói:
- An Như, những thứ này căn bản không có vấn đề gì lớn.
- Thật vậy sao?
Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng có chút chần chờ nói.
- Đúng vậy.
Vương Tử Quân gật đầu thật mạnh rồi trầm giọng nói.
Sau khi nói thêm vài lời tâm sự, Vương Tử Quân nhanh chóng nói lời cáo từ. Liêu An Như mỉm cười che giấu cảm giác của lòng mình. Nàng đã có thời gian tương kiến với Vương Tử Quân, bỏ qua những lời đối thoại của ngày hôm nay, Vương Tử Quân hầu như căn bản chưa từng hỏi đến tình hình cuộc sống của nàng. Chỉ cần nhìn vào lời nói và biểu hiện của hắnn, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được người đàn ông này có một gia đình hạnh phúc. Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt tốt đẹp của hắn là biết, điều này không khỏi làm cho Liêu An Như cảm thấy ê ẩm trong lòng.
"Người này cuối cùng lại là chồng của người khác, nhưng vì sao hắn lại tốt với mình như vậy?"
Liêu An Như nghĩ đến những gì phát sinh giữa mình và Vương Tử Quân, nàng chợt cảm thấy mình như một đứa bé suy yếu, thế là rơi nước mắt dúi đầu vào gối. Mặc dù nàng cố gắng khắc chế chính mình, thế nhưng cũng không kìm được phải chảy nước mắt.
Lúc này Liêu An Như đã không còn là cô gái nông thôn đi học đại học năm xưa. Nàng đã trải qua nhiều tôi luyện, đã có cái nhìn của mình ở nhiều sự kiện.
Nếu như Vương Tử Quân nói muốn mình, chính mình có đồng ý không?
Liêu An Như nghĩ đến điều này, thế là trong lòng giống như có một âm thanh đang hò hét cho nàng biết, nàng sẽ đồng ý, hơn nữa là đồng ý không chú do dự. Nhưng Vương Tử Quân sẽ nói như vậy sao?
Vương Tử Quân rời đi và cảm thấy rất thoải mái, trong đầu hắn vẫn là hình bóng của Liêu An Như. Cho tới nay hắn căn bản đều rất quan tâm ưu ái đến nàng, một cảm giác thân tình luôn cố hữu trong người hắn, thế nhưng bây giờ hắn lại căn bản có thêm cảm giác bội phục với người vợ kiếp trước của mình.
- Đây chính là giấy tờ của chúng tôi, tôi có quyền lợi được gặp mặt Liêu An Như, mời các anh không nên gây cản trở chúng tôi chấp pháp.
Một âm thanh vang lên bên cạnh truyền vào trong tai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy bốn người đàn ông mặc tây trang đang đứng can thiệp với nhân viên công an ở ngoài cổng. Người đưa ra giấy chứng nhận hơn ba mươi tuổi, là một đàn ông khá gầy.
- Thật sự xin lỗi, sự việc liên quan đến Liêu An Như, mong ngài có thể liên lạc với lãnh đạo của chúng tôi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Viên công an nhìn thoáng qua giấy tờ của người đàn ông kia, sau đó trầm giọng nói.
Tống Ích Dân mặc dù không cùng đi với Vương Tử Quân vào trong gặp Liêu An Như, thế nhưng hắn luôn đứng bên ngoài chờ, khi Vương Tử Quân đi ra thì hắn cũng đi theo sau lưng.
Lúc này thấy Vương Tử Quân chú ý đến phía bên kia, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, đây là người của viện kiểm sát thành phố Hàn Vũ, bọn họ yêu cầu đưa Liêu An Như đến thành phố Hàn Vũ tiếp nhận điều tra.
Vương Tử Quân lạnh mặt nhìn tất cả tình huống đang diễn ra, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bí thư Tống, bây giờ không phải có rất nhiều phóng viên đang chú ý đến sự việc này sao? Anh tổ chức một cuộc họp báo cho Liêu An Như là được.
Mở họp báo, có ý nghĩa gì? Ngôi sao diễn viên sẽ không ít lần mở họp báo, thế nhưng bây giờ mà Liêu An Như mở họp báo sẽ không thích hợp.