Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ồn ào cái gì? Đến đồn công an rồi nói sau.

Tên đồn trưởng Triệu rõ ràng cho thấy mình là người lệch sang một phía, hắn cũng không chờ Liêu An Như nói cho xong, đã dùng giọng mất kiên nhẫn quát lớn.

Tuy trong lòng tràn đầy tức giận thế nhưng Liêu An Như vẫn thật sự có chút e sợ theo bản năng với lực lượng cảnh sát, chỉ là lúc này vì bố bị đánh đến mức tức giận khó thể kiềm chế, thế cho nên mới không chịu bỏ qua.

- Xe cứu thương sắp đến, ít nhất lúc này cũng không thể theo các người đến đồn công an, các người muốn điều tra thì đến bệnh viện đi.

Vương Tử Quân thấy bộ dạng của tên đồn trưởng Triệu, cũng biết có chuyện gì xảy ra, thế cho nên cũng lười nói nhảm. Vương Tử Quân quyết định trước tiên đưa bố của Liêu An Như đến bệnh viện rồi nói sau, còn chuyện này xử lý như thế nào thì sau hẵng nói.

Đồn trưởng Triệu là người có thói quen hoành hành ngang ngược trong vùng quản hạt của mình, lúc này thấy tên thanh niên không phục tùng theo sắp xếp của mình, thế là cảm thấy không thể nhịn được, trong lòng cũng bốc lên vài phần tức giận. Hơn nữa thu tiền của người ta, tất nhiên phải giải quyết ưu phiền cho người ta, một chiếc xe cảnh sát của đồn cong an là do nhà máy Thần Hoa tài trợ, nếu cứ để cho người ta đi như vậy, sau này nhà máy Thần Hoa sẽ chưa chắc tiếp tục tài trợ, như thế được không bù mất, thế cho nên cũng chỉ có thể lớn tiếng hùng hổ mà thôi.

- Đều không cho đi, người này chẳng qua chỉ là trầy da đầu mà thôi, không nên đưa đến bệnh viện để làm chuyện bé xé ra to. Trước tiên nói rõ ràng vấn đề của các người, điều tra cho rõ ràng, đến lúc đó đi băng bó cũng không muộn.

Đồn trưởng Triệu vung tay lên, sau đó nói với hai tên cảnh sát ở bên cạnh:

- Đưa bọn họ lên xe.

Hai tên cảnh sát kia tất nhiên là nghe lời đồn trưởng, sau khi nghe thấy đồn trưởng lên tiếng thì nhanh chóng đi đến bên cạnh Liêu An Như nói:

- Đi thôi, đến đồn công an giải quyết vụ việc, đừng đứng trước cổng xí nghiệp của người ta, làm xấu đi hình tượng của xí nghiệp.

Liêu An Như cắn răng không nói lời nào, mà vẻ mặt bố của Liêu An Như lại có chút cảnh giác, lão ngập ngừng nói:

- Đồng chí...Chưa nói đến chuyện tôi bị thương trên đầu, nhưng đám người này bán máy cho thôn xóm mà lại không quan tâm gì đến chất lượng, máy móc đã rỉ sét cả rồi. Anh nói xem, như vậy tôi biết phải nói thế nào với người trong thôn đây?

- Còn dài dòng cái gì? Còn không mau đưa bọn họ lên xe?

Đồn trưởng Triệu nhìn thấy đám người của nhà máy Thần Hoa đưa mắt nhìn đến, thế là vẻ mặt chợt biến đổi, hắn trầm giọng nói với hai tên cảnh sát đi theo mình.

- Các anh ở đồn công an nào? Các anh thấy có người bị thương mà không đưa đến bệnh viện, như vậy là quy tắc phục vụ nhân dân sao?

Vương Tử Quân nhìn vết thương trên đầu của bố Liêu An Như, hắn có chút căm tức.

- Đồn công an phường Bắc Miếu, có gì sao? Cậu là ai? Chạy đến đây nói gì vậy? Tiểu tử, tôi hoài nghi cậu chính là người khởi xướng chuyện này, đi thôi, theo tôi về đồn công an hỗ trợ điều tra.

Đồn trưởng Triệu cảm thấy mất vui vì hành vi chen ngang của Vương Tử Quân, thế là khẽ cất bước lê thân hình hơi to néo đi về phía Vương Tử Quân, trên mặt là một nụ cười nhạo.

- Tốt, tôi cũng muốn xem đồn công an các anh xử lý như thế nào.

Vương Tử Quân vừa nói vừa nhìn sang gật đầu với Liêu An Như:

- Hai người đưa chú Liêu đến bệnh viện, chuyện nơi đây có tôi lo.

Liêu An Như và Tô Anh đều gật đầu, sau đó bọn họ vươn tay muốn nâng bố của Liêu An Như lên, muốn đỡ đi.

- Thầy Vương, chuyện này không liên quan đến anh, hay là tôi đi thôi, tôi bị thương không nặng, tôi có thể chịu được, nhưng máy móc là người trong thôn góp tiền mua, tôi không thể nào bỏ mặc được.

Bố của Liêu An Như lúc này cũng không muốn đi đến bệnh viện, trong lòng lão chỉ chú tâm vào những chiếc máy ép dầu của nhà máy Thần Hoa.

- Không có gì, chú và An Như cứ đến bệnh viện, cháu đảm bảo sẽ có thể để bọn họ đưa đến những máy móc có chất lượng tốt nhất.

Vương Tử Quân nói xong thì xe cứu thương cũng chạy đến.

Đồn trưởng Triệu thật sự giống như không thể nào đoán được địa vị của Vương Tử Quân ở trong xã hội, trong lòng vốn cũng có chút kiêng kỵ, lúc này nghe thấy bố của Liêu An Như gọi là thầy Vương, thế là trái tim lo lắng cũng được đặt vào trong lồng ngực. Trong tỉnh thành, hắn sợ đối phương là một cán bộ của khối chính quyền tỉnh, nhưng hắn sẽ tuyệt đối không sợ một giáo viên hay giảng viên có tri thức mà không có thực quyền.

- Đi đến bệnh viện cái gì? Đều đi đến đồn công an, đến lừa bịp tống tiền xí nghiệp quốc doanh còn muốn đi sao? Các người muốn tự mình lên xe hay để tôi đẩy lên?

Đồn trưởng Triệu lên tiếng chất vấn, sau đó cũng lấy còng từ bên hông ra.

Người đàn ông trung niên của nhà máy cơ giới Thần Hoa thấy thái độ của đồn trưởng Triệu như vậy thì mừng thầm, xem ra bày đồ cúng với đồn công an cũng là một sách lược đúng, bây giờ người ta há miệng là quyết định ngay sự việc, có thể nói chết thành sống, rất khí thế. Hắn cũng tranh thủ thời gian lên tiếng:

- Đồn trưởng Triệu, không thể cho bọn họ đi được, những người này đến lừa bịp tống tiền nhà máy chúng tôi, còn làm xấu hình tượng của chúng tôi, đây không phải là cố ý gây khó cho chúng tôi sao?

Nhân viên công tác của bệnh viện xuống xe thấy tình huống như vậy thì tiến lên nói với đồn trưởng Triệu hai câu, sau đó xoay người đi về phía xe cứu thương, chỉ hai phút sau xe đã gào thét chạy đi mất.

- Bác sĩ nói các người sẽ không có việc gì, vậy thì đi thôi.

Nụ cười trên mặt đồn trưởng Triệu càng thêm sáng lạn, hắn thấy đùa giỡn hai người nông dân không có bối cảnh và một người thầy giáo căn bản là việc dễ như trở bàn tay.

Vẻ mặt Vương Tử Quân càng thêm khó coi, hắn đưa tay vào trong túi áo, lại chợt phát hiện mình quên mang theo điện thoại. Hắn chợt nổi giận, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đội trưởng Triệu:

- Trương Tùng Niên xem ra có một nhóm binh sĩ rất tốt, tôi sẽ đi một chuyến. An Như, chúng ta đi thôi.

Vương Tử Quân nói xong thì giúp Liêu An Như đỡ bố bước về phía chiếc xe cảnh sát.

Trương Tùng Niên là ai thì tất nhiên đồn trưởng Triệu biết rất rõ, nhưng hắn không quan tâm đến tình huống Vương Tử Quân nhắc đến lãnh đạo của mình. Trong thành phố Giang Thị này có nhiều người đi về phía cục trưởng cục công an, chỉ cần có người ngồi trên vị trí quan trọng thì sẽ tự nhiên xuất hiện thân thích, người nào cũng có thể lấy tên của lãnh đạo ra để tự nhận đó là người thân, thật ra nếu chính thức xem xét thì căn bản chẳng có chút quan hệ nào.

Đồn trưởng Triệu nhìn Vương Tử Quân đang thở hồng hộc lên xe, trong lòng hắn có chút đắc ý, hừ muốn dọa ông sao, chú mày còn non lắm.

- Đi, các người cũng đi theo.

Đồn trưởng Triệu vung tay lên với đám người của nhà máy Thần Hoa, tỏ ý cho bọn họ lên xe cùng.

Tô Anh nhìn thấy Vương Tử Quân và Liêu An Như lên xe, nàng cũng muốn đi theo, thế nhưng Vương Tử Quân lại vung tay lên nói

- Em về gọi điện thoại cho bác cả, nói là anh bị đưa đến đồn công an.

Tô Anh tuy còn trẻ nhưng là người thông minh nhanh nhẹn, nàng biết rõ Vương Tử Quân có ý gì, thế là nhanh chóng xoay người chạy về phía một buồng điện thoại công cộng.

Đồn trưởng Triệu nhìn thấy Tô Anh chạy đi, hắn căn bản không cần quan tâm, hắn biết rõ đối phương đang chạy đi tìm người cầu tình, thế nhưng tìm người cầu tình thì thế nào? Chỉ cần ông đây và người của nhà máy Thần Hoa phối hợp với nhau, sự việc lần này nhất định sẽ được ghép vào tội lừa bịp tống tiền, các người cũng không thể nào chịu nổi.

- Đồn trưởng Triệu, làm một điếu đi.

Đám người của nhà máy Thần Hoa sau khi lên xe thì móc thuốc đưa đến cho đội trưởng Triệu.

Đồn trưởng Triệu cười hì hì, hắn tiếp nhận điếu thuốc, sau đó thản nhiên nói:

- Trưởng khoa Trâu, xem ra những năm gần đây công tác càng ngày càng khó khăn, bây giờ đám chó mèo gà đồng cũng dám chạy đến nhà máy Thần Hoa để giở trò lừa bịp tống tiền.

Người đàn ông được gọi là trưởng khoa Trâu, bây giờ nghe thấy đồn trưởng Triệu nói ra những lời như vậy, trong lòng chợt hiểu rõ tâm tư của đồn trưởng đồn công an. Hắn thầm nghĩ người ta đều nói đồn trưởng Triệu này tuổi lớn nhưng tâm nhỏ, xem ra điều này thật sự không sai, sau này nên cẩn thận với đối phương, nhưng hôm nay được gặp mặt đối phương cũng xem như mình gặp vận may.

- Đúng vậy, đồn trưởng Triệu, bây giờ người nào cũng có, cho rằng chúng tôi là nhà máy lớn, cần phải giữ thể diện, thế cho nên muốn đến lừa bịp kiếm tiền. Những chuyện thế này tôi đã gặp rất nhiều, hy vọng anh có thể giúp đỡ cho công tác của chúng tôi, cho đám côn đồ vô lại này một bài học nhớ đời.

Bố của Liêu An Như thấy hai người kia nói chuyện với nhau vài câu đã biến mình thành kẻ côn đồ vô lại thì trong lòng càng thêm khó chịu, lúc này hai mắt phong sương đã tràn đầy kích động.

Liêu An Như cũng cực kỳ phẫn nộ, nàng vừa an ủi bố mình vừa nhìn về phía Vương Tử Quân. Sau sự kiện Tôn Xương Hạo thì trong lòng nàng đã thầm hiểu năng lượng mạnh mẽ của hắn, thế cho nên nàng cũng không có gì cần lo lắng.

- Không cần lo.

Vương Tử Quân khẽ nhìn bố của Liêu An Như, sau đó thản nhiên nói:

- Trắng vĩnh viễn không thể nào đen được.

- Hì hì, thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không đập đầu vào tường thì không chịu quay lại, lúc này còn cứng mồm. Xem ra thanh niên bây giờ là như vậy, tôi nói cho cậu biết, cậu cần phải có thái độ tốt hơn một chút, nên nói ra những gì mình biết, nếu không đừng nghĩ có thể ra khỏi đồn công an.

Đồn trưởng Triệu càng ngày càng cảm thấy không vừa mắt với Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân lên tiếng như vậy càng làm cho hắn liên tục cười lạnh.

Vương Tử Quân nở nụ cười không cho là đúng, hắn cũng không có hứng thú đấu võ mồm với một tên cảnh sát như đội trưởng Triệu, chỉ dùng ánh mắt kiên định an ủi Liêu An Như mà thôi.

- Đồng chí cảnh sát, tôi cũng không phải là người lừa gạt, thôn của tôi mua máy ép dầu của bọn họ, bọn họ nói đó là máy mới, đợi đến khi thanh toán hóa đơn mới phát hiện máy móc của bọn họ có vấn đề, cũng không phải là máy mới, trên cơ bản còn có nhiều chỗ bị rỉ sét.

Bố của Liêu An Như vừa dùng tay bụm đầu vừa dùng giọng không cam lòng nói.

Gương mặt đồn trưởng Triệu chợt trở nên đen nhẻm, hắn phất tay nói:

- Đừng nói bậy, đừng mở mồm vu oan người khác, Thần Hoa là một nhà máy lớn, vì sao phải lừa chút tiền của người trong thôn các người? Tôi thấy tám phần là các người đổi máy mới thành máy cũ, sau đó chạy đến tống tiền người ta, về đồn thì thành thật khai báo cho rõ ràng.

Trưởng khoa Trâu cũng nở nụ cười tươi sáng, gương mặt càng thêm sáng lạn, nhưng trong lòng hắn cũng không ngừng kêu khổ. Sau khi nhiều lần liên hệ với đồn trưởng Triệu, hắn biết rõ một quy củ, đó chính là đối phương càng nói năng cực kỳ chính nghĩa thì mình càng mất nhiều tiền.

Trưởng khoa Trâu nghĩ đến tình huống mình sắp phải bỏ ra một khoản tiền lớn, hắn chợt cảm thấy căm thù đám người nhà quê kia đến tột đỉnh. Hắn cười lạnh một tiếng rồi dùng giọng oán hận nói:

- Đồn trưởng Triệu nói rất đúng, nếu anh thuận theo đám người vô lại càn quấy này thì càng làm cho bọn họ thêm đắc ý mà làm loạn. Đối với những chuyện thế này thì nên xử phạt thật nặng, như vậy cũng đỡ cho các nhà máy như chúng tôi phải chịu thiệt.

- Trưởng khoa Trâu, chút chuyện thế này anh cứ yên tâm, cục trưởng của chúng tôi từng phát biểu rõ ràng trong các loại hội nghị, đó là phải tạo ra hoành cảnh tuyệt đối cho các xí nghiệp phát triển kinh tế. Chúng tôi sẽ tuyệt đối không nương tay với những thành phần côn đồ bất lương có hành vi làm ảnh hưởng đến công tác của các xí nghiệp, tôi nhất định sẽ biến vụ này thành điển hình, coi như giết một người răn trăm người.

Bố của Liêu An Như nghe những lời của đồn trưởng Triệu thì càng thêm sợ hãi, hai bàn tay đã run rẩy, dù sao lão cũng là người đang ở bên ngoài, hơn nữa đám người kia lại là lực lượng cảnh sát.

- Đừng lo, bọn họ không có bản lĩnh lớn như vậy.

Vương Tử Quân khẽ vỗ tay bố của Liêu An Như rồi thản nhiên nói.

Đồn trưởng Triệu cũng khinh thường không thèm lên tiếng với Vương Tử Quân, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Quân, nhưng ánh mắt của hắn có ý nghĩa như thế nào thì đám người nơi đây đều hiểu rất rõ.

Xe chậm rãi chạy vào trong một khoảng sân, khi xe tiến vào bên trong thì đồn trưởng Triệu cười hì hì nói:

- Tiểu tử, hôm nay tôi cho cậu biết tôi có bản lĩnh như vậy hay không.

- Thầy Vương, người tốt không nên chịu thiệt thòi trước mắt, lát nữa anh cũng đừng nên khăng khăng như vậy.

Bố của Liêu An Như thấy xe dừng lại thì dùng giọng cực kỳ chú ý nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói gì, khi xe dừng lại ở đồn công an thì tiếng còi xe cảnh sát từ phương xa vang đến dồn dập, khi âm thanh vang lên thì một chiếc xe việt dã của cảnh sát đang mở đèn báo hiệu khẩn cấp chạy đến đồn công an phường Bắc Miếu như bay.

Đồn trưởng Triệu không xa lạ gì với chiếc xe kia, khi chiếc xe kia còn chưa kịp dừng lại thì hắn đã nở nụ cười sáng lạn như hoa, cơ thể cũng trở nên linh hoạt hẳn lên, hắn nhanh chóng tiến lên chào đón với tốc độ của một con báo trong rừng.

Nhưng đồn trưởng Triệu còn chưa kịp chạy đến bên chiếc xe cảnh sát thì Trương Tùng Niên đã từ trên xe nhảy xuống với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, hắn căn bản không quan tâm đến vẻ mặt tươi cười của đồn trưởng Triệu mà nói thẳng:

- Tử Quân đang ở đâu?

Tử Quân là ai? Đồn trưởng Triệu cảm thấy ngây cả người, thầm nghĩ lãnh đạo của mình có phải là hồ đồ rồi không? Vì sao chạy đến chỗ của mình hỏi một người tên là Tử Quân? Nhưng chỉ sau nháy mắt thì đầu hắn chợt nổ tung lên, một cảm giác bất an chợt hiện rõ trong lòng và càng ngày càng lớn.

Không lẽ trong số những người mình vừa bắt giữ có một kẻ tên là Tử Quân? Đồn trưởng Triệu vừa nghĩ như vậy, đúng lúc có một người từ trên xe cảnh sát của mình bước xuống.

Trên mặt người kia vẫn mang theo nụ cười làm cho đồn trưởng Triệu cảm thấy chán ghét, nhưng nụ cười của đối phương vào lúc này lại làm cho hắn cảm thấy phát lạnh, hắn còn chưa kịp chạy đến thì Trương Tùng Niên đã vội vàng phóng đến.

- Tử Quân, xem như đã làm cho cậu phải chịu uất ức, chúng ta đến văn phòng ngồi một chút.

Trương Tùng Niên lúc này cũng không dám đối đãi với Vương Tử Quân như trưởng bối với vãn bối, chưa nói đến vấn đề địa vị của Vương Quang Vinh đã tăng mạnh, hơn nữa vị trí của Vương Tử Quân vào lúc này cũng làm cho hắn không dám khinh thường. Dù nói về cấp bậc thì hắn vẫn cao vời hơn so với Vương Tử Quân, thế nhưng đối mặt với một vị chủ tịch huyện trẻ tuổi như thế này, hắn nào có thể bày ra tư cách cao cao tại thượng?

- Cám ơn chú Trương, cháu có người quen cần được đưa đến bệnh viện, những chuyện khác chút nữa hãy nói.

vương tử quân khẽ vung tay lên, hắn cùng Liêu An Như dìu chú Liêu xuống xe cảnh sát.

Lúc này đồn trưởng Triệu thật sự há hốc mồm, hắn đưa mắt nhìn lãnh đạo của mình nói lời kính cẩn với tên kia, hắn chợt nhanh chóng ý thức được lần này mình đá vào cửa sắt, không đúng, phải là cửa thép.

- Thầy Vương, tôi...

Đồn trưởng Triệu muốn nói gì đó thì ý thức được chính mình cũng không có nhiều lời để nói, khi hắn không biết phải nói làm sao thì đã thấy Vương Tử Quân không thèm quan tâm đến mình, đối phương đang dìu bố của Liêu An Như đi về phía chiếc xe việt dã của Trương Tùng Niên.

- Chú Trương, lúc này cháu dùng xe của chú, đi xem bệnh rồi nói sau. Hôm nay cháu xem như đã biết được cảnh sát thành phố Giang Thị tài tình như thế nào, bọn họ đổi trắng thay đen, trợn mắt nói lời bịa đặt, cũng không biết là ai dạy bảo cho như vậy.

Trương Tùng Niên nhìn Vương Tử Quân lên xe mà thầm cười khổ, thầm nghĩ người này thật sự còn khó hầu hơn cả bố mình, nếu nói về thủ đoạn thì thật sự lợi hại hơn Vương Quang Vinh rất nhiều, hơn nữa nhìn bộ dạng của đối phương vào lúc này thì thấy rõ ràng đang bất mãn với đội ngũ của mình.

Chiếc xe việt dã gào thét chạy đi, chỉ sau nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng, đám cảnh sát trong đồn công an đều đã chạy ra ngoài, cả đám đứng đó không dám thở mạnh và không dám đi đâu khác, chỉ sợ Trương Tùng Niên nổi giận sẽ xử lý tất cả.

- Cục trưởng Trương, tôi...

Đồn trưởng Triệu lúc này đã hoàn toàn ỉu xìu, hắn do dự một lúc, sau đó mới cẩn thận đi đến bên cạnh Trương Tùng Niên, sau đó dùng giọng ngập ngừng nói.

- Cũng không cần nói gì cả, anh chờ tôi xử lý.

Trương Tùng Niên ném điếu thuốc xuống đất, sau đó hắn đá một cái thật mạnh, lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đồn trưởng Triệu

- Người của ban chính trị sắp đến, anh cứ theo chân bọn họ mà nói chuyện.

Ban chính trị? Đầu đồn trưởng Triệu chợt nổ ầm một tiếng, lúc này hắn thật sự nghe rõ hương vị, để người của ban chính trị kéo đến đây, chẳng lẽ cục trưởng Trương muốn xử lý mình thật?

- Cục trưởng Trương, tôi thật sự không biết đó là người quen của anh, nếu tôi biết thì dù đánh chết cũng không dám động vào.

Những kẻ không biết xấu hổ thật sự là vô địch thiên hạ, lúc này đồn trưởng Triệu cũng bất chấp thể diện, hắn kéo tay Trương Tùng Niên, thậm chí còn có ý muốn quỳ xuống.

- Chỉ là người quen thì thật sự dễ nói, lúc này anh mới biết hối hận? Anh đi qua một bên cho tôi.

Trương Tùng Niên hất tay lên, hắn căn bản không thèm quan tâm đến đồn trưởng Triệu.

- Cục trưởng Trương, lúc này tôi đã đắc tội với ai? Nói không chừng còn có thể nghĩ ra biện pháp?

Đồn trưởng Triệu càng thêm sợ hãi, giọng điệu bắt đầu run rẩy.

- Vương Tử Quân.

Trương Tùng Niên nói ra ba chữ kia thì cũng không thèm quan tâm đến đồn trưởng Triệu, hắn đi về phía một tên cảnh sát khác nói:

- Giữ ba người kia lại, nếu ai để cho bọn họ chạy thoát, tôi sẽ cho người ấy ra ngoài đi tuần cả đời.

Ba chữ Vương Tử Quân lọt vào trong tai làm cho đồn trưởng Triệu cảm thấy tâm tình như vỡ nát, giống như cơ thể bị một cây búa nặng ngàn cân đập xuống. Vương Tử Quân là ai? Hắn tuy chưa từng tiếp xúc qua, không, phải nói là chưa đủ tư cách, thế nhưng hắn lại biết không ít chuyện về Vương Tử Quân. Nghe nói cục trưởng Trương sở dĩ có thể tiến lên nhận chức đứng đầu cục công an thành phố Giang Thị cũng là vì người này, mà tin đồn về cuộc quyết đấu của hai vị đại công tử ở tỉnh Chiết Giang lại càng làm cho tâm thần của hắn chấn động.

Mình sao lại xui xẻo như vậy, sao lại đắc tội với một người như thế? Lúc này tất cả tinh thần của đồn trưởng Triệu đã tan tành như mây khói.

- Con gái, chỉ cần lấy khăn phủ đầu là được, cần gì phải đi kiểm tra?

Bố của Liêu An Như đi đến bệnh viện và được kiểm tra ba bốn lần, bây giờ nhất quyết không chịu kiểm tra thêm cứ đứng ở hành lang bệnh viện, dù nói thế nào cũng không chịu.

Liêu An Như nhìn bộ dạng bố mình được băng bó quá mức, nàng khẽ an ủi:

- Đây là kiểm tra các bộ vị khác trên cơ thể có bị thương hay không, con sẽ đi với bố.

- Không đi, vừa rồi xét nghiêm máu đã mất hai chục đồng, tiền này để tiêu dùng không phải sẽ tốt hơn sao? Bố biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, cũng không có nhiều vấn đề như vậy, thế cho nên miễn cũng được.

Bố của Liêu An Như nói bằng giọng cực kỳ kiên quyết.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Chú Liêu, tiền cũng đã trả rồi, nếu chú không kiểm tra thì bệnh viện cũng không đưa lại.

Chú Liêu vừa rồi còn ôm tâm tư không chịu đi kiểm tra, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì chợt mềm lòng, trong miệng còn lẩm bẩm:

- Ôi, tiền đã đưa rồi, không kiểm tra thì lãng phí, thôi thì đi thêm vậy, cũng không nên để cho bệnh viện chiếm tiện nghi.

Liêu An Như và Vương Tử Quân đều nghe được lời nói của chú Liêu, Liêu An Như nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, gương mặt chợt đỏ hồng, lời nói của bố làm cho nàng cảm thấy có chút xấu hổ.

- Không có vấn đề gì, chút nữa anh sẽ sắp xếp cho chú Liêu ở lại, còn chuyện máy ép dầu, có lẽ sẽ được giải quyết nhanh chóng.

Vương Tử Quân nhìn Liêu An Như đang không biết đặt hai tay vào đâu, trong lòng khẽ động. Động tác này của nàng rất quen thuộc với hắn, năm xưa khi nàng thẹn thùng thì không phải cũng có hành động vô thức này sao?

- Cám ơn anh, lại gây phiền toái cho anh rồi.

Liêu An Như nói bằng giọng điệu rất dịu dàng, nàng vừa nói vừa lẳng lặng ngẩng đầu lên, nhìn Vương Tử Quân đang đứng cách đó không xa, sau đó đột nhiên nói:

- Tối hôm nay em có thể không quay về ký túc xá.

Vương Tử Quân gần đây rất kiêu ngạo về khả năng tu dưỡng tâm tính của mình, tuy hắn cảm thấy mình không thể nào đạt đến mức ngàn cân treo sợi tóc mà vẫn không thèm nháy mắt, thế nhưng nếu so với người bình thường thì đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Nhưng lúc này một câu nói của Liêu An Như đã hoàn toàn làm cho Vương Tử Quân đứng ngây người, hắn không ngờ nàng lại nói ra những lời như vậy. Khi nàng nói ra khỏi miệng thì hắn vẫn còn chưa rõ nó có ý gì, thế nhưng khi thấy nàng đang loay hoay hai bàn tay, hắn nào không rõ ý nghĩ lời nói của nàng?

Tối hôm nay nàng có thể không quay về ký túc xá, những lời này thật sự có ẩn giấu ý nghĩa, đồng thời cũng biểu đạt sự quyết đoán của một cô gái.

Làm sao lại như vậy? Vương Tử Quân lúc này thật sự cảm thấy rất mơ hồ, hắn không biết nên nói điều gì, cũng không biết nên nói như thế nào.

Tiếp nhận sao? Như vậy sao được? Từ chối? Điều này nói không hay sợ rằng sẽ để lại vết thương lớn trong lòng Liêu An Như.

Làm sao bây giờ? Phải làm thế nào mới tốt? Text được lấy tại Truyện FULL

Liêu An Như luôn cúi đầu, dù trong lòng nàng đầy cảm giác e lệ, thế nhưng nàng cảm thấy bây giờ mình cũng chỉ có thể dùng phương pháp này để báo đáp hắn mà thôi. Tuy nàng không ghét hắn, không, phải nói rằng nàng rất yêu mến hắn mới đúng, nhưng nàng lại luôn kháng cự với ý nghĩ này của mình.

Là anh ta giúp mình vào đại học; là anh ấy trợ giúp mình nhiều việc; là anh ấy giúp mình bước đi trên một con đường đời hoàn toàn mới. Chính mình khi đó cũng không biết anh ấy, càng không biết anh ấy là ai, anh ấy vì mình mà làm những việc trên, không cần lý do gì cả, lý do mà Liêu An Như nghĩ đến rất có thể là chính mình...

- Em trước tiên cứ chăm sóc cho chú Liêu, sau này có thời gian rồi nói sau.

Vương Tử Quân vốn đã chuẩn bị sẵn những lời nói chính nghĩa, khi chuẩn bị nói ra thì còn cảm thấy rất tốt, nhưng không biết thế nào mở miệng lại đổi lời.

"Mình thật sự là có chút không muốn..."

Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, khi hắn thấy bộ dạng ngại ngùng như nai con của Liêu An Như, hắn thật sự không biết nói sao cho phải.

Một cặp nam nữ đang lâm vào những mối suy nghĩ miên man giống như những cô gái ngốc nghếch, ngay sau đó thì bố của Liêu An Như đi ra, cuối cùng bọn họ mới có phản ứng. Nhưng Vương Tử Quân chợt phát hiện chính mình tuy muốn trở thành chính nhân quân tử, thế nhưng ánh mắt kia lại liên tục hướng về phía cơ thể phát dục hoàn hảo của Liêu An Như.

Vương Tử Quân rất quen thuộc với cơ thể kia, nhưng lúc này nhìn lại thì hắn vẫn cảm thấy có chút biến đổi, ví dụ như những địa điểm cần nhô lên thì có vẻ càng phát triển hơn, mà vòng eo của nàng vào lúc này lại càng thu hẹp lại, thật sự rất đẹp và quyến rũ. Ngoài sự cải biến về ngoại hình, Liêu An Như còn có một làn da trắng nõn cùng với sự biến đổi về khí chất.

Thật sự có khác biệt rất lớn sao? Ý nghĩa này giống như ma quỷ, nó liên tục lóe lên trong lòng Vương Tử Quân, hình ảnh Liêu An Như nằm bên cạnh hắn ở kiếp trước cũng liên tục lấp lánh.

Đúng là cầm thú...

Vương Tử Quân phát hiện mình khó thể nào bình tĩnh lại, nhưng nếu so với hắn thì Liêu An Như càng thêm khó bình tĩnh, giống như Vương Tử Quân mỗi khi nghĩ đến một vấn đề gì đó đều đưa mắt nhìn về phía người nàng, hơn nữa ánh mắt của hắn lại càng làm cho lòng người sôi sục, đặc biệt là những lời nói vừa rồi của hắn thật sự làm cho nàng không biết phải làm sao.

May mà bố của Liêu An Như đang chú tâm cho những cuộc kiểm tra sức khỏe, cũng đang rất không yên lòng về vấn đề máy ép dầu, thế cho nên cũng không phát hiện ra tình huống không đúng giữa hai người Vương Tử Quân và Liêu An Như. Nhưng cũng vì như vậy mà càng làm cho hai người mất tự nhiên.

Cũng may nửa giờ sau tin tức đến từ lãnh đạo nhà máy Thần Hoa đã chính thức phá vỡ bầu không khí xấu hổ giữa hai người Vương Tử Quân và Liêu An Như. Đám lãnh đạo nhà máy Thần Hoa vốn cũng không quan tâm đến chuyện này, thế nhưng nghe nói người nọ là thân quen của thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, cả đám lãnh đạo chợt giống như đang ngồi trên đống than, sinh ra cảm giác đứng ngồi không yên, có thể nói là cố gắng hoạt động để chữa cháy.

Giám đốc nhà máy Thần Hoa họ Mục nhưng không phải là loại đầu gỗ hay gỗ mục, tuy là một người mập mạp nhưng lại khá nhanh nhạy và có phương pháp giải quyết vấn đề rất tốt. Khi thấy được bố của Liêu An Như thì đã há miệng gọi anh xưng em, càng tỏ ra xấu hổ, liên tục nói nhà máy Thần Hoa đã phát sinh ra một lỗ hổng ở khâu tiêu thụ, đã làm cho anh phải chịu uất ức. Đến khi quay về thì lên tiếng nhất định sẽ xử lý đám công nhân viên chức chuyên gia làm xằng làm bậy kia, sẽ chỉnh đốn tác phong công tác trong nhà má.v.v.

Bố của Liêu An Như bị viên giám đốc kia tay bắt mặt mừng nói những lời hối lỗi mà không biết phải làm sao cho phải. Giám đốc Mục vỗ ngực đảm bảo sẽ đổi tất cả máy ép dầu mà chú Liêu đã mua, chẳng những như vậy còn muốn đền bù tổn thất.

Giám đốc Mục dù mở miệng đảm bảo với chú Liêu nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Vương Tử Quân, lăn lộn trong quan trường tỉnh Chiết Giang thì cũng phải có một số việc cần phải biết, hắn là một lãnh đạo xí nghiệp quốc hữu, tất nhiên sẽ quan hệ rất rộng, đồng thời cũng hiểu rõ về những người có danh tiếng trong thành phố Giang Thị.

May mà Vương Tử Quân là một người nổi tiếng ở thành phố Giang Thị, hơn nữa còn là một người vừa có danh vừa có lực, trong từ điển quan hệ của giám đốc Mục, những người có liên quan đến Vương Tử Quân hầu như là những tồn tại không thể nào chọc vào.

Giám đốc Mục thấy Vương Tử Quân khẽ nhíu mày thì không khỏi kinh hoảng, hắn biết rõ nếu hôm nay mình không nói ra những lời làm cho Vương công tử thỏa mãn, chỉ sợ tương lai của mình sẽ có thêm nhiều trở ngại.

Trong đầu giám đốc Mục chợt sinh ra nhiều ý nghĩ, hắn cắn răng cắn môi nói:

- Anh à, nhà máy chúng tôi kinh doanh lấy thành tín làm gốc, lấy phẩm chất để đảm bảo, dựa theo quy tắc của chúng tôi trước đó thì một giả phải bồi thường mười. Dù lần này chỉ là mưu đồ không tuân theo quy củ của vài nhân viên biến chất, không liên quan đến nhà máy, thế nhưng sự việc đã phát ra, nhà máy chúng tôi cũng phải có trách nhiệm.

Đám phó giám đốc đi theo sau lưng của giám đốc Mục cũng cảm thấy rất mơ hồ, cái gì mà một bồi mười, sao bọn họ không biết đến lý niệm kinh doanh này? Nhưng nghĩ đến tình huống cục trưởng cục công an thành phố phải tự mình xuống đồn công an để thẩm vấn, bọn họ lập tức đặt nghi vấn vào sâu trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy kính ngưỡng vì quyết sách quyết đoán của giám đốc Mục. Hèn gì người ta có thể tiến lên làm giám đốc, ánh mắt rõ ràng là nhìn xa trông rộng, ánh mắt sáng chói như vậy mình có được sao? Tất nhiên là không, nếu mình so sánh với giám đốc thì thật sự giống như nông dân và tri thức, ánh mắt quá hạn hẹp.

- Anh trai, để tỏ lòng thành ý và giữ gìn chứng thực danh dự của nhà máy, chúng tôi sẽ áp dụng phương pháp một bồi thường mười đối với chiếc máy ép dầu mà anh đã mua.

Giám đốc Mục nói ra từng chữ từng chữ một, rất rõ ràng.

Bố của Liêu An Như thật sự ngây người, lão dùng ánh mắt không thể tin nhìn giám đốc Mục, thậm chí là không dám tin vào tai mình. Bây giờ giám đốc Mục nói sẽ bồi thường gấp mười lần, có nghĩa là một máy sẽ là mười máy, nhưng chỉ bỏ ra hai trăm ngàn. Nghĩ đến tình huống trước đó mình đến muốn đổi lại máy cũng không được, lão nhanh chóng hiểu ra vấn đề, thầy Vương kia sao lại có uy tín cao như vậy?

Một bồi mười? Liêu An Như đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, nàng biết rõ những chuyện thế này không phải là những người phụ nữ như bọn họ có thể quyết định.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy chính nghĩa của giám đốc Mục, hắn thầm nghĩ người này đúng là biết cách làm người, nhưng mình cũng không nên ép người như vậy. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó thản nhiên nói:

- Tôi thấy một bồi mười có hơi quá mức, thôi thì một bồi một thì hay hơn.

Một bồi một thì chính mình chỉ bỏ ra một chiếc máy ép dầu mà thôi, giám đốc Mục nãy giờ nói mạnh miệng nhưng trong lòng cũng rất đau xót, bây giờ nghe thấy lời nói của Vương Tử Quân thì lập tức vớ được bậc thang leo xuống, dù thế nào thì đây cũng là kết quả không tệ. Xem ra vị công tử Vương Tử Quân trong truyền thuyết của thành phố Giang Thị này thật sự rất có phong độ, có lòng khoan dung độ lượng với người, khí độ cao vời.

Khi làm việc chừa cho người ta một đường thì sau này sẽ vui vẻ gặp mặt nhau, Vương công tử không những không tham lam, hơn nữa xử lý sự việc lại cực kỳ cẩn thận, hèn gì có thể đẩy ngã Tôn Xương Hạo. Người có thủ đoạn mạnh, có bối cảnh cao, sau này sẽ nhất định có tương lai tươi sáng, nếu như bây giờ mình kéo quan hệ với đối phương, sẽ có lợi rất lớn cho con đường làm quan sau này của mình.

Giám đốc Mục có ý nghĩ như vậy, thế là không còn cảm giác đau xót vì bỏ ra ôột chiếc máy ép dầu, hắn cảm thấy bây giờ dù là Vương công tử có nhận mười cái máy ép dầu thì mới tốt.

- Vương công tử, đây chính là quy đinh của nhà máy chúng tôi, chủ yếu là làm cho người tiêu thụ an tâm, mà hành động của chúng tôi lần này cũng chính là một phương pháp quảng cáo cho nhà máy Thần Hoa. Biểu hiện thì có vẻ là nhà máy chúng tôi phải chịu thiệt, thế nhưng thực tế thì dưới tình huống thị trường cạnh tranh kịch liệt và lợi nhuận bùng nổ như lúc này thì danh dự của một xí nghiệp thật sự nặng như núi Thái Sơn.

Giám đốc Mục dùng những lời lẽ cực kỳ chính nghĩa, đám phó giám đốc còn lại đều tỏ ra bừng bừng khí khái, bọn họ yêu cầu Vương Tử Quân thông cảm cho mình, nên tiếp nhận mười chiếc máy ép dầu, đừng làm ảnh hưởng đến danh dự và thành tín của nhà máy.

Bố của Liêu An Như chợt ngây cả người, lão chưa từng thấy tình huống thế này, nhưng trong lòng lại thật sự rất thoải mái, hơn nữa còn mơ hồ có chút chờ mong, vì sự việc diễn biến đến mức này chủ yếu là vì mình.

Một viên phó giám đốc cơ trí thấy Vương Tử Quân còn tỏ ra không chịu, thế là trực tiếp kéo mọi người đi đến, liên tục mở miệng yêu cầu hắn tiếp nhận bồi thường.

Khuyên can mãi cuối cùng Vương Tử Quân mới đồng ý một bồi ba, hơn nữa dù thế nào cũng không tiếp nhận thêm những điều kiện khác, điều này làm cho giám đốc Mục có chút thất vọng. Hắn nói ra những lời cảm tạ chân thành, sau đó cả đám người lục tục kéo đi. Nhưng trước khi đám lãnh đạo của nhà máy Thần Hoa bỏ đi, Vương Tử Quân dùng giọng không quan tâm để nói:

- Coi như mọi người có quen biết, sau này nếu gặp lại sẽ cùng ngồi chung một bàn.

Những lời này giống như ban ân cho đám lãnh đạo nhà máy Thần Hoa, cả đám nở nụ cười mỹ mãn, cẩn thận vẫy tay tạm biệt, sau đó vui vẻ bỏ đi.

Một trời đầy mây cuối cùng cũng tiêu tán, lúc này chú Liêu cũng không muốn tiếp tục ở lại trong bệnh viện, đợi đến khi đám người của công ty nhà máy Thần Hoa bỏ đi, lão muốn nhanh chóng xuất viện, muốn vận chuyển những chiếc máy ép dầu về thôn, để còn nhanh chóng sản xuất.

- Chú Liêu, chú nên nghỉ ngơi thêm một chút, người ta đã trả tiền viện phí, chú đi vội làm gì? Mặt khác chú cũng không cần quan tâm đến những chiếc máy ép dầu, giám đốc Mục nhất định sẽ đưa hàng đến cho chúng ta.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt phấn chấn của bố vợ kiếp trước mà không khỏi cảm thấy vui vẻ, hắn vừa gọt táo vừa cười nói.

Chú Liêu nghe nói đối phương sẽ đưa hàng đến mà trong lòng thầm buông lỏng, nhưng lão vẫn không muốn ở lại trong bệnh viện:

- Thầy Vương, lần này thật sự làm phiền anh, nếu như không có anh, sợ rằng thôn chúng tôi sẽ vì chiếc máy ép dầu mà không xong mất. Hai chục ngàn chính là tiền vốn của cả thôn, nếu như mất đi thì tôi cũng không thể nào gánh chịu được. Nhưng nói đi cũng nên nói lại, bọn họ đền ba chiếc máy thì cũng phải có hai cái để không, vì chúng tôi không có vốn, cũng không thể nào sử dụng được tất cả.

Ba cái máy ép dầu, Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ, hắn chợt nhớ đến những xí nghiệp ép dầu vào đời sau, có ai mà không kiếm được nhiều tiền? Bây giờ dầu ăn đang ở vào thời đại bán từng thùng lớn, nếu như nắm bắt thời cơ này, biết đâu sẽ có tương lai tươi sáng? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu thật sự làm cho hắn cảm thấy động tâm.

- Chú Liêu, nếu chú thấy mình không đủ tài chính, cháu tìm đối tác cho chú nhé?

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân ngồi trên xe đang chạy như bay mà khẽ nhíu mày, lúc này trong lòng hắn vẫn lóe lên hình bóng quen thuộc của Liêu An Như, mà hình bóng đó lại đang dần nhạt nhòa.

Vương Tử Quân nói ra những tình huống mà mình biết về công ty dầu ăn vào kiếp trước, thế là chú Liêu càng tỏ ra quyết đoán, Vương Tử Quân và Liêu An Như căn bản không thể nào cản được, lão nhất quyết phải quay về thôn ngay.

Chú Liêu xem ra đã động tâm, đã muốn làm việc lớn. Vương Tử Quân biết rất rõ tính nết của bố vợ mình, đây là một người có tâm tư nhanh nhạy, chẳng qua không có bất kỳ cơ hội và cũng không có không gian thi triển khả năng mà thôi.

Vương Tử Quân cũng không còn cách nào khi đối mặt với quyết đoán của bố vợ kiếp trước, thế là liên hệ với Tần Hồng Cẩm, cuối cùng bỏ ra một triệu để đầu tư vào nhà máy ép dầu ở thôn Yên Chi Nam, chủ yếu là sản xuất dầu ăn.

- Chồng, em thật sự muốn mổ đầu anh ra xem bên trong rốt cuộc có thứ gì, ngay cả biện pháp này anh cũng có thể nghĩ ra được, đúng là em chịu phục anh.

Tần Hồng Cẩm nghe rõ lời đề nghị của Vương Tử Quân thì dùng giọng dịu dàng vô hạn nói, nhưng những lời này của nàng lại tràn đầy tình thâm, cũng làm cho bí thư Vương cảm thấy mặt nóng lên hừng hực.

Sau khi dùng những lời nói ngon ngọt để dỗ Tần Hồng Cẩm, Vương Tử Quân mới cúp máy. Nhưng khi tiễn chân bố của Liêu An Như đi về thôn, hắn chợt nghĩ đến vấn đề vì sao mà Tô Anh lại đi cùng với Liêu An Như.

Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống nha đầu Tô Anh vung bàn tay nhỏ nhắn và gào lên tự do hôn nhân, còn nói em sẽ giúp đỡ anh, Vương Tử Quân thầm cảm thấy buồn cười.

Nha đầu Tô Anh kia xem ra cũng vì vấn đề này mà chạy đến bên cạnh Liêu An Như.

Vương Tử Quân vốn định về thành phố Giang Thị dạo chơi một vòng, thế nhưng việc đời không theo như ý muốn. Tuy hắn bây giờ là chủ tịch huyện, không ai gọi tên của hắn, cũng không ai đánh dấu lên người hắn mỗi ngày, thế nhưng phó chủ tịch thường vụ tỉnh là Tề Chính Hồng sẽ đến huyện Lô Bắc kiểm tra nghiên cứu, điều này đã làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Bây giờ huyện Lô Bắc đã là một thành viên của mái nhà thành phố Sơn Nam, phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tề Chính Hồng rõ ràng là vị cán bộ cấp cao nhất mà gần đây huyện Lô Bắc từng tiếp đãi. Bây giờ dù là thành phố An Dịch hay là huyện Lô Bắc đều cần phải chuẩn bị cẩn thận tất cả các hạng mục công tác để chào đón đồng chí Tề Chính Hồng.

Vương Tử Quân là một chủ tịch huyện, hắn không thể không quay về huyện làm công tác chuẩn bị. Đối với các cán bộ cấp dưới, ấn tượng đối với lãnh đạo là cực kỳ quan trọng, vì vậy mỗi lần lãnh đạo xuống kiểm tra công tác sẽ chính là thời điểm mà tuyến dưới bận rộn nhất.

Vương Tử Quân chỉ có chút ấn tượng về cái tên của phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tề Chính Hồng, sau khi huyện Lô Bắc sát nhập vào thành phố An Dịch tỉnh Sơn Nam, hắn đã nghiên cứu sơ qua lý lịch của các vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam.

Tuy chỉ là sơ yếu lý lịch, nhìn qua cũng không có gì quá lưu ý, thế nhưng Vương Tử Quân cũng tìm ra được chút thông tin trong đó.

Ví dụ như mười năm trước thì vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tề Chính Hồng này chỉ mới là một vị phó chủ tịch thành phố cấp tỉnh, nhưng sau khi bố của Dương Quân Tài là Dương Độ Lục đến tỉnh Sơn Nam công tác thì hắn liên tục phát triển, tử phó chủ tịch đến chủ tịch thành phố, sau đó là bí thư thị ủy, cuối cùng chính là phó chủ tịch thường vụ tỉnh vào lúc bây giờ, khoảng thời gian đi một chặng đường như vậy là mười năm.

Mười năm tuy cũng là một thời gian dài thế nhưng đối với kế hoạch phát triển của Tề Chính Hồng thì đó là một khoảng thời gian cực kỳ tốt đẹp, hắn tiến lên từng bước từng bước, có thể nói là nhảy vọt theo đúng quy trình. Thời gian mười năm mà hắn đã đi được một đoạn đường người khác dùng cả đời chưa chắc đã có thể vượt qua.

Tề Chính Hồng có thể tiến bước một cách manh mẽ như vậy, ngoài năng lực chấp chính một phương cực mạnh, điều quan trọng nhất chính là sự giúp đỡ của Dương Độ Lục. Có thể nói nếu không có Dương Độ Lục thì căn bản không có Tề Chính Hồng ngày hôm nay.

Tề Chính Hồng là một đại biểu đáng tin của Dương phái ở trong hệ thống chính trị tỉnh Sơn Nam, lúc này một nhân vật có quyền lực hùng mạnh như vậy đến huyện Lô Bắc, ý nghĩa của nó là thế nào thì ai cũng hiểu.

Xem ra gió bão sắp kéo đến, Vương Tử Quân khẽ gõ tay xuống cửa sổ xe nhưng trong lòng đang quay cuồng, hắn không thể nào chủ quan với tình huống tiếp đãi phó chủ tịch thường vụ Tề Chính Hồng lần này cho được.

- Thần Bân, trong huyện có nghị luận gì đối với chuyến kiểm tra công tác của phó chủ tịch thường vụ hay không?

Vương Tử Quân thoải mái dựa lưng lên ghế rồi thản nhiên nói.

Thái Thần Bân tất nhiên hiểu ý của chủ tịch Vương, hắn dùng giọng không chút do dự nói:

- Bí thư Dương chưa nói gì cả, thế nhưng những ngày này lái xe của bí thư Trần lại rất hưng phấn, nói rằng phó chủ tịch thường vụ tỉnh sở dĩ đến huyện Lô Bắc cũng là vì muốn làm chỗ dựa động viên cho bí thư Dương.

- Chỗ dựa động viên?

Vương Tử Quân khẽ nhắc lại bốn chữ này mà không nói thêm điều gì, nhưng trên khóe miệng lại lộ ra nụ cười vụi vẻ.

- Chủ tịch Vương, lúc này phòng làm việc của bí thư Dương rất sinh động, nghe nói có rất nhiều lãnh đạo ban ngành đi đến tụ tập, còn kém tình huống thiết lập phòng làm việc ở văn phòng huyện ủy, ngay cả chủ tịch Trần bây giờ cũng đi rất gần với bí thư Dương.

Vương Tử Quân nghe những lời của Vương Tử Quân mà không nói gì, thế nhưng trong lòng lại lóe lên hình ảnh cười tủm tỉm thân ái dễ gần của Trần Tiến Đường. Trần Tiến Đường này chính là phó chủ tịch huyện được đề bạt cùng với Lý Cẩm Hồ, nhưng người này cũng không phải là cán bộ từ trên thành phố xuống tuyến dưới rèn luyện, chính là một vị bí thư đảng ủy xã được đề bạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK