Hải Bác vừa thầm suy nghĩ vừa nghe báo có của Hào Đạt Thành.
- Chủ tịch Hải, ngày hôm qua tôi có cùng vài vị cán bộ lão thành đi tìm anh Trần. Ông cụ năm xưa từng nhận chức ở huyện chúng tôi, quê nhà là huyện chúng tôi, thế nên cực kỳ có cảm tình với huyện Trầm Thủy. Chúng tôi căn bản nhờ cậy ông cụ vài vấn đề, ông cụ cũng đã đồng ý sẽ nói chuyện này với chủ tịch Vương, tôi tin tưởng ông cụ chỉ cần ra mặt, vấn đề khó khăn này sẽ được giải quyết. Hào Đạt Thành nói, giống như cực kỳ tin tưởng vào sức mạnh của mình.
Anh Trần là một trong những vị phó chủ tịch mặt trận tổ quốc nhiệm kỳ trước, trước tết Hải Bác còn đi thăm hỏi người này. Bây giờ nghe nói đám Hào Đạt Thành tìm đến gặp chủ tịch Trần, hắn không khỏi đổ mồ hôi thay cho chủ tịch Vương. Trong tỉnh Mật Đông có định luận rõ ràng về lực chấp hành của chủ tịch Vương, dù cho có khó khăn thế nào chỉ cần chủ tịch Vương ra tay thì sẽ không là vấn đề. Vì vậy sự kiện này sẽ sinh ra bao nhiêu mâu thuẫn đây?
Giông như chỉ sau một đêm đã có cực kỳ nhiều người chạy quan hệ vì khu quy hoạch trong địa phương mình. Không ít lãnh đạo huyện chạy đến tìm lão lãnh đạo đã về hưu hay đang giữ chức trên tỉnh có liên quan để hy vọng chủ tịch Vương có thể mở một mặt lưới cho mình, căn bản là cho khu quy hoạch có một đường sống.
Mặc dù khu quy hoạch dưới huyện chủ yếu là gân gà, ăn cũng không có hương vị gì, bỏ lại đáng tiếc, thế nhưng dù thế nào cũng sẽ là một cơ sở thành tích. Mình bây giờ nhận chức không những không phát dương quang đại, ngược lại còn đánh mất đi cơ sở phát triển trong tương lai, người ta không nói nhưng lại thầm chửi chó má sau lưng, nói anh là lãnh đạo vô năng, bại gia tử.
Là một lãnh đạo dù biết chuyện này không thể làm, thế nhưng anh cũng phải bày ra tư thái chính đáng. Hơn nữa nhiều lãnh đạo địa phương căn bản không chịu bó tay chịu trói trong sự kiện này.
Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy, phòng làm việc của lão cũng không được yên tĩnh. Sáng hôm nay lão đã tiếp ba vị cựu chiến binh, ý nghĩa của các vị cán bộ lão thành này chính là mong lão hạ thủ lưu tình ở phương diện liên quan đến khu quy hoạch của địa phương.
Sầm Vật Cương có biểu hiện tương đối nhiệt tình với các vị cán bộ lão thành, thế nhưng khi nói đến phương diện này thì lão không tỏ thái độ, căn bản chỉ nói tuyến tỉnh có ý nghĩ riêng ở phương diện này.
Tất nhiên các cán bộ lão thành cũng hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Sầm Vật Cương, vì vậy bọn họ thở ngắn than dài một phen, cũng không dây dưa quá nhiều. Chỉ là mong sao bí thư Sầm có thể quan tâm đến phương diện này một chút.
Sau khi tiễn chân người biện hộ cuối cùng, Sầm Vật Cương thở dài một hơi, lão nghĩ đến những gì vừa phát sinh trong phòng làm việc của mình. Thầm nghĩ lúc này chỉ sợ ở phòng làm việc của Vương Tử Quân cũng không phải ít người và thoải mái hơn mình.
Sầm Vật Cương cảm thấy Vương Tử Quân dù suy nghĩ cho sự phát triển của Mật Đông, thế nhưng tóm lại thì trong sự việc này vẫn thiếu suy xét ổn thỏa. Vì một chuyện như vậy mà làm cho lòng người bàng hoàng, bây giờ lại có quá nhiều người đến cầu tình, có lẽ lúc này Vương Tử Quân đang cảm thấy sứt đầu mẻ trán vì hành vi tưởng chừng là "cao minh" của mình.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký trưởng Phương Anh Hồ đi vào. Khi hắn thấy trong phòng vẫn còn đầy mùi khói thuốc, hắn đi ra mở cửa sổ rồi cười nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư, có phải ngài vừa tiễn chân các vị lão lãnh đạo hay không?
- À, sức khỏe của các lão lãnh đạo là rất tốt. Anh Hồ, anh sắp xếp cho hội cựu chiến binh, để bọn họ tổ chức nhiều hoạt động cho các cựu chiến binh vào thời điểm mùa xuân thế này. Sầm Vật Cương lắc đầu rồi khẽ nói với Phương Anh Hồ.
Phương Anh Hồ đồng ý một tiếng rồi cười nói: - Vừa rồi tôi ra khỏi cửa cũng có vài người đến chờ, mục đích của bọn họ chính là muốn tôi giúp đỡ bọn họ nói vài lời, để cho khu quy hoạch trong huyện của bọn họ được tiếp tục bảo trì.
- Anh đồng ý sao? Sầm Vật Cương xoay người nhìn Phương Anh Hồ rồi hỏi.
Phương Anh Hồ lắc đầu nói: - Bí thư, tôi nào dám đồng ý điều này? Dù sao đây cũng là sự việc mà bên phía chính quyền thúc đẩy, nhưng tôi căn bản là muốn chối cũng không được. Bây giờ người bên dưới đều đã thành tinh, bọn họ dùng đại nghĩa phát triển kinh tế địa phương để kéo các vị lão lãnh đạo ra nói giúp vài lời, các vị lãnh đạo nói tuyến huyện phát triển không dễ dàng, căn bản là tôi không biết dùng đường nào để chối từ.
- Ha ha ha. Sầm Vật Cương chỉ vào Phương Anh Hồ rồi nói: - Tôi nghe nói năm xưa lão chủ tịch huyện thiếu chút nữa đã tuyển anh làm con rể có phải không?
- À, lão chủ tịch rất coi trọng tôi, chỉ là...Đáng tiếc là cô ấy lại không muốn. Phương Anh Hồ nói đến chuyện năm xưa thì không khỏi nở nụ cười tự giễu nói.
Hai người cười vài tiếng, sau đó Sầm Vật Cương cười nói: - Anh cảm thấy chuyện này nên làm thế nào cho tốt?
- Bí thư, tôi cảm thấy ở sự kiện này thì ngài nên tôn trọng ý kiến của chủ tịch Vương, dù sao thì đây cũng là công tác mà chủ tịch Vương chú trọng phổ biến. Phương Anh Hồ nói đến đây thì hạ thấp âm thanh xuống một chút.
Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát, cũng không nhanh chóng lên tiếng. Lão biết rõ câu nói của Phương Anh Hồ là cực kỳ có lợi cho mình, dù sao thì mình cũng không phải là người trực tiếp quản chuyện này, nếu như ném tất cả cho Vương Tử Quân, người ta cũng tuyệt đối không nói gì được. Nhưng bây giờ tình hình có hơi lộn xộn, nếu hoàn toàn giao nó cho Vương Tử Quân, chẳng phải đang muốn làm cho người ta không thoải mái sao?
Trong đầu Sầm Vật Cương chợt lóe lên vài ý nghĩ, lúc này tiếng gõ cửa chợt vang lên. Sầm Vật Cương chần chờ giây lát, Phương Anh Hồ nhìn thấy bí thư Sầm không tỏ thái độ gì, thế là đi ra mở cửa.
Khi Phương Anh Hồ mở cửa ra thì thấy phó bí thư Văn Thành Đồ đang đứng bên ngoài. Sau vài phen giao thủ thì Văn Thành Đồ bây giờ có vẻ đứng càng ngày càng vững hơn, khi thấy Phương Anh Hồ thì khẽ cười rồi chào hỏi Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi không quấy rầy ngài đấy chứ?