Vương Tử Quân nhìn vào tình cảnh này thì hiểu rõ: Hội nghị thường ủy lần này chính là một hành động lật cổ tay giữa hai nhóm người Sầm Vật Cương và Kim Chính Thiện.
Phân tích trên phương diện cân đối quyền lực thì hành động của Sầm Vật Cương lần này có ý nghĩa không tầm thường. Nếu lão có thể áp chế được Kim Chính Thiện, như vậy có nghĩa là sẽ phổ biến được quyền lực của mình trong thành phố Rừng Mật, như vậy sự cân đối quyền lực ở tỉnh Mật Đông sẽ phát sinh biến hóa. Biết đâu tình hình tài chính của thành phố Rừng Mật thật sự khó khăn, thế nhưng Vương Tử Quân tin tưởng rằng còn chưa đến mức độ như kiểu của Kim Chính Thiện. Lúc này Kim Chính Thiện mở miệng nói thê thảm như vậy chính là một thủ đoạn đối phó với Sầm Vật Cương.
Kim Chính Thiện vừa nói dứt lời thì Cố Tắc Viêm đã cười nói: - Bí thư Kim, ngài nói quá đúng sự thật, tôi nhớ năm ngoái phương diện tài chính thu vào của thành phố Rừng Mật là hơn hai chục tỷ, hơn nữa trong tỉnh còn cho ra mười tỷ để đầu tư vào hạng mục đại hội thể dục thể thao, thế cho nên số tiền mà thành phố Rừng Mật thu vào đã gần đạt được con số một phần ba số tài chính của tỉnh rồi.
Cố Tắc Viêm cũng không nói câu nào công kích Kim Chính Thiện, thế nhưng ý nghĩ của hắn là quá rõ ràng, Kim Chính Thiện không cần giở trò giữ núi vàng mà đi xin xơm, cố gắng bày ra tình cảnh nghèo khó khóc than, thật ra thành phố Rừng Mật là nơi cực kỳ có tiền.
- Chủ tịch Cố quan tâm đến công tác của thành phố Rừng Mật, thật sự làm cho tôi cảm động. Nhưng tính cách của tôi là có sao nói vậy, tuyệt đối không khuếch đại khó khăn. Nếu như chủ tịch Cố cảm thấy phương diện tài chính của tỉnh chúng tôi có vấn đề, hai ngày nữa tôi sẽ đến báo cáo với chủ tịch Cố về tình hình vận hành tài chính của thành phố trong vài năm qua. Kim Chính Thiện cũng không phải là đèn cạn dầu, hắn thản nhiên nói với Cố Tắc Viêm.
Cố Tắc Viêm chỉ khẽ cười mà không tiếp lời, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, hắn chỉ cần châm một mồi lửa, phương diện đổ dầu bỏ củi không cần hắn quan tâm.
- Bí thư Kim, khó khăn thì nơi nào cũng có, hai ngày trước tôi có đi đến thành phố Linh Long, phương diện tài chính của thành phố Linh Long cũng rất khó khăn, hơn nữa những năm gần đây thành phố Linh Long thúc đẩy xây dựng phát triển kinh tế không kém hơn thành phố Rừng Mật, thế nhưng hạng mục mà bọn họ phải gánh vác lại thực hiện đúng với tiến độ, mà lúc này thành phố Rừng Mật mới khởi công được giai đoạn một mà thôi.
Giọng nói của thường ủy tỉnh ủy trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê Hoa căn bản rất dịu dàng, thế nhưng lại sắc bén như dao. Nàng muốn nói đám người Kim Chính Thiện các anh cũng không tận tâm, nếu không thì sự việc sao lại tiến triển thế này?
Kim Chính Thiện đã làm tốt công tác chuẩn bị, hắn sờ lên đầu của mình nói: - Trưởng phòng Xà, nếu như thành phố Rừng Mật chúng tôi chỉ phải xây dựng hai nhà thi đấu, tôi có thể đảm bảo cuối năm nay hoàn công đúng thời hạn.
- Bí thư Kim, anh so sánh thành phố Rừng Mật với Linh Long, không biết như vậy là ức hiếp người sao? Xà Lê Hoa cũng không nhượng bộ mà lên tiếng với Kim Chính Thiện.
Kim Chính Thiện muốn mở miệng nhưng Sầm Vật Cương đã trầm giọng nói: - Được rồi, chúng ta mở hội nghị thường ủy với mục đích là bày mưu hợp sức làm tốt công tác chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, cũng không phải là cãi nhau trốn tránh trách nhiệm.
Sầm Vật Cương cũng không nói cụ thể là ai trốn tránh trách nhiệm, thế nhưng ai cũng biết bí thư tỉnh ủy nói về Kim Chính Thiện. Lúc này Kim Chính Thiện cũng không mở miệng sau khi bí thư tỉnh ủy nói lời chỉ trích, rõ ràng hắn vẫn có vài phần cố kỵ bí thư Sầm.
- Lúc này chỉ còn lại một năm rưỡi là sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao, thời gian rất khẩn cấp, yêu cầu chúng ta phải nắm chặt thơi gian làm cho thật tốt. Sầm Vật Cương nói đến đây thì dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn mọi người: - Vì đẩy mạnh hạng mục công tác này để làm cho tất cả công trình hoàn công đúng thời hạn, tôi đề nghị thành lập một tổ công tác đặc biệt phụ trách giám sát phối hợp.
Không ai phản đối lời đề nghị này của Sầm Vật Cương, dù sao thì tình huống bây giờ là quá rõ ràng, có thể nói là bắt buộc phải thành lập tổ giám sát.
- Chủ tịch Đường, anh không bằng vất vả một chút, đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ giám sát, là người toàn quyền phụ trách công tác này. Sầm Vật Cương nói rồi đưa mắt nhìn chủ tịch Đường Chấn Huy.
Lúc này trên mặt Đường Chấn Huy vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, lão khẽ động vào micro rồi dùng giọng bình thản nói: - Nếu muốn tăng cường động lực công tác thì tôi cảm thấy bí thư ngài nên tự mình đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ giám sát thì hay hơn, như vậy càng thể hiện sự coi trọng của ban ngành tỉnh ủy chúng ta với hạng mục công tác này.
Đường Chấn Huy nói rất đường hoàng, người không biết chuyện còn tưởng rằng chủ tịch Đường không tranh quyền, toàn lực phối hợp công tác với bí thư Sầm. Thế nhưng thực tế thì đám người nơi đây đều biết Đường Chấn Huy đang đẩy củ khoai lang nóng ra khỏi tay mình, không ai muốn phỏng tay, lão cũng không muốn ngồi cùng một chỗ với Kim Chính Thiện.
Đám người nơi đây đều hiểu rõ tâm tư của Đường Chấn Huy, nhưng hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy lên tiếng trò chuyện với nhau, những người khác cảm thấy khó thể nào chen lọt.
Sầm Vật Cương chủ yếu áp chế Đường Chấn Huy chính là vì muốn phía bên kia không nên tiếp tục giở trò, lúc này lại bị Đường Chấn Huy đẩy ngược trở ra, làm cho gương mặt lão không được tốt đẹp cho lắm. Lão hiểu ý nghĩ của Đường Chấn Huy, thế nhưng lúc này tên đã lên dây, lão không thể làm gì khác hơn được, không những sẽ ném bỏ hết tất cả công tác quan trọng, căn bản cũng sinh ra những ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín của mình.
- Chủ tịch Chấn Huy, anh là người công tác nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, tôi tin tưởng anh lãnh đạo thì tất cả công tác sẽ được thúc đẩy đâu vào đấy, đúng thời hạn sẽ hoàn công.
- Bí thư Sầm, ngài tín nhiệm như vậy làm tôi cảm thấy rất cảm động, thế nhưng tôi căn bản không còn quá nhiều tinh lực để chú ý đến công tác này. Những ngày qua tôi mới đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói thời gian tới tôi nên tĩnh dưỡng một chút, nếu bây giờ tôi tiếp nhận trọng trách, chỉ sợ sẽ làm chậm trễ chuyện quan trọng của tỉnh. Đường Chấn Huy nói với gương mặt rất ngưng trọng.
Đường Chấn Huy nói như vậy chẳng khác nào hai vị lãnh đạo đứng đầu một tỉnh đang đối cứng với nhau, bầu không khí trong phòng họp càng thêm ngưng trọng.
Vương Tử Quân căn bản đã có chuẩn bị về chuyện lần này, trước khi họp hắn vẫn muốn nhét hạng mục công tác này vào tay mình. Sau khi suy xét thì hắn cảm thấy hạng mục này chính là một sự kiện bắt đầu của mình ở Mật Đông.
Nhưng việc này có liên lụy khá nhiều, chính mình nếu muốn làm tốt cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu hắn làm không tốt, chỉ sợ sẽ sinh ra hậu quả bắn ngược.
Nhưng bây giờ Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy đang tranh chấp với nhau, điều này có thể nói là một cơ hội cực kỳ tốt cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân là một vị lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, công tác chủ yếu của hắn chính là chủ động cứu vãn sự việc khi mà hai vị lãnh đạo đứng đầu bất đồng ý kiến với nhau. Tình cảnh hiện tại là lúc cần hắn ra tay.
Trong phòng họp không ai lên tiếng, gương mặt các vị lãnh đạo là thường ủy tỉnh ủy đều cực kỳ căng thẳng, nhưng không ai dám mở miệng.
Dù là người bên phía Sầm Vật Cương thì cũng không tiện mở miệng, dù sao thì bây giờ nói không cẩn thận sẽ làm tổn thương chính mình. Hơn nữa Đường Chấn Huy cũng đã nói sức khỏe của mình không được tốt, bọn họ có mở miệng cũng không có tác dụng.
- Khụ khụ. Vương Tử Quân khẽ ho khan một tiếng, xem như chuẩn bị là người đầu tiên lên tiếng.
Tiếng ho khan của Vương Tử Quân thu hút ánh mắt của mọi người. Tuy hắn là người mới ở tỉnh Mật Đông thế nhưng chức vụ lại quyết định ai cũng không thể không chú ý đến. Dưới tình huống này có thể nói hắn lên tiếng giúp đỡ ai thì trên cơ bản sẽ có kết quả hướng về phía người ấy.
Khi chuẩn bị lên tiếng thì Vương Tử Quân đưa mắt nhìn qua gương mặt của Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy, thấy gương mặt của Sầm Vật Cương rất lạnh nhạt, bộ dạng ung dung bình tĩnh. Còn gương mặt của Đường Chấn Huy lại treo nụ cười nhạt.
- Bí thư Sầm, chủ tịch Đường, hai vị đều chú ý đẩy mạnh tiến độ hạng mục, tôi cảm thấy như vậy là rất tốt. Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn thế nhưng căn bản tiến hành khẳng định ý nghĩ của hai vị lãnh đạo. Khi hắn nói ra những lời này thì trên mặt Cố Tắc Viêm đang chú tâm theo dõi có xuất hiện một nụ cười nhạo.
Cố Tắc Viêm vốn cho rằng trong hội nghị thường ủy đầu tiên hôm nay thì Vương Tử Quân sẽ không cho ra bất kỳ câu nói nào, thế nhưng không ngờ cũng là kẻ ba phải.
Đám thường ủy khác nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì không khỏi thở dài một hơi, bọn họ cũng biết chỉ cần có người mở miệng thì sự việc cơ bản có thể hòa hoãn lại một chút.
Để sau này rồi hãy giải quyết cũng không phải là quá tồi.