Sáng chủ nhật Triệu Hiểu Bạch không tình nguyện chui ra khỏi chăn, hắn đơn giản thủ xếp lại các vật dụng, sau đó xác cặp công văn đi xuống lầu.
Khi Triệu Hiểu Bạch đi xuống dưới lầu thì lái xe Tiểu Lý đã chờ sẵn, hai người cười cười với nhau, sau đó ăn ý chạy xe về phía khu nhà thường ủy tỉnh ủy.
Vương Tử Quân mặc trang phục bình thường đi ra sau khi hai người dừng xe lại ở địa điểm quen thuộc được hai phút. Thế nhưng hắn cũng không lên xe mà nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hôm nay chúng ta đi xe của Tiểu Bắc.
Triệu Hiểu Bạch có chút sững sốt, hắn hiểu ý nghĩa của việc đổi xe. Hắn nhìn vẻ mặt của chủ tịch Vương, thế là có chút do dự, sau đó mới xin chỉ thị: - Chủ tịch, có nên thông báo với thư ký trưởng hay không?
- Không cần, chúng ta chỉ đi xem mà thôi. Vương Tử Quân khoát tay áo rồi leo lên xe của Mạc Tiểu Bắc.
Tiểu Lý lái xe ra khỏi khu nhà thường ủy tỉnh ủy, sau khi chạy ra khỏi thành phố thì Vương Tử Quân nói: - Chúng ta đi một vòng quanh sông Thanh Sa.
Thanh Sa chính là một con sông chủ yếu chảy qua tỉnh Mật Đông, tuy kém với bốn con sông lớn trong nước thế nhưng vẫn là dòng sông chủ đạo ở Mật Đông. Hai thành phố Rừng Mật và Linh Long đều được dòng sông Thanh Sa ưu ái chảy qua.
Chủ tịch Vương muốn xem dòng sông Thanh Sa, là vì cái gì?
Triệu Hiểu Bạch thầm suy đoán như vậy, thế nhưng hắn lại không dám lên tiếng. Lúc này Tiểu Lý luôn giữ đung bản phận của người lái xe, lúc cần lên tiếng thì sẽ lên tiếng, nhưng những lúc không cần lên tiếng thì hắn căn bản không nhiều lời.
Ra khỏi thành phố Rừng Mật chưa bao lâu thì đi đến dòng Thanh Sa, Vương Tử Quân xuống xe nhìn dòng sông Thanh Sa tràn đầy sức sống, thế là không khỏi chỉ vào dòng sông cuồn cuộn nói: - Hiểu Bạch, tôi còn nhớ một câu thơ rất hay về dòng sông Thanh Sa, cậu còn nhớ không?
Triệu Hiểu Bạch là người thành phố Rừng Mật điển hình, hắn sao không biết lịch sử của dòng sông này? Thế nên cười nói: - Chủ tịch ngài nói đến câu "Thần nữ thăm Thanh Sa, núi xanh nước biếc ngàn dặm xa" sao?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì.
Triệu Hiểu Bạch nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy mà không nói thêm điều gì. Bây giờ dòng sông vẫn cuồn cuộn như xưa thế nhưng căn bản không còn được là "nước biếc".
Thế nhưng dòng sông vẫn còn khá tốt, căn bản không có quá nhiều vấn đề.
Vương Tử Quân nhổ một cây cỏ bên bờ sông, hắn khẽ cuốn vào ngón tay rồi nói: - Hiểu Bạch, cậu có biết nước sinh hoạt của vài triệu dân thành phố Rừng Mật đến từ nơi đâu không?
- Chính là nước sông Thanh Sa, dòng sông này thật sự là bảo vật của tỉnh Mật Đông. Vương Tử Quân nói rồi chỉ về phía tây bắc: - Chúng ta đi qua bên kia thôi.
Con đường ven sông cũng không quá tốt, vì vậy lái xe Tiểu Lý chạy không quá nhanh. Triệu Hiểu Bạch vì thích bầu không khí khoan khoái mát lành ven sông, thế nên khi xe chạy thì mở cửa sổ ra.
Lúc này đồng ruộng xanh ngắt ánh vào trong mắt, thỉnh thoảng có thể thấy vài cánh diều tự do bay lượn trên trời.
- Chủ tịch, nếu biết phong cảnh đẹp như thế này, chúng ta không bằng đưa Tiểu Bảo Nhi theo, để cho cậu ấy đến đây một chút, biết đâu sẽ viết ra một bản nhật ký hành trình tuyệt vời? Triệu Hiểu Bạch cảm thấy lúc này tâm tình của chủ tịch Vương nhất định là rất tốt, thế nên không khỏi nhắc đến Tiểu Bảo Nhi.
Triệu Hiểu Bạch đã đi theo Vương Tử Quân một thời gian dài, hầu như hiểu rõ về tình hình gia đình của chủ tịch Vương. Có đôi khi hắn cảm thấy khá khó hiểu, hai vợ chồng Vương Tử Quân là người thông minh hơn người, thế nhưng vì sao lại đối đãi với Tiểu Bảo Nhi như vậy? Căn bản là cực kỳ tinh tế, gần như là sủng ái vô điều kiện, thật sự làm cho người ta khó hiểu. Tiểu Bảo Nhi đi học về nếu có quá nhiều bài tập thì thậm chí Mạc Tiểu Bắc không cần nhìn qua, nó Tiểu Bảo Nhi thích thì làm không thích thì thôi.
Cũng may Tiểu Bảo Nhi xuất thân trong gia đình có hoàn cảnh cực kỳ ưu việt thế nhưng cũng không dưỡng thành thói quen xấu ăn chơi trác táng, lại biểu hiện là một người cực kỳ thông minh, không những là một cậu bé ngoan ngoãn lễ phép, còn là một học sinh rất vĩ đại. Triệu Hiểu Bạch mỗi lần đi đón chủ tịch Vương đều thấy hình bóng vui vẻ tràn đầy tinh lực của Tiểu Bảo Nhi, thật sự làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Nhưng Vương Tử Quân cũng có lúc bất đắc dĩ khi nói về Tiểu Bảo Nhi, đó là phương diện viết nhật ký. Vì bồi dưỡng năng lực quan sát của Tiểu Bảo Nhi, từ đầu năm nhà trường đã yêu cầu học sinh viết nhật ký, yêu cầu cũng không quá cao, chỉ cần học sinh ghi lại những gì mình được thấy là xong. Tiểu Bảo Nhi căn bản cực kỳ căm thù trò này, mỗi lần ghi nhật ký thì căn bản là vò đầu bứt tai, bộ dạng cực kỳ buồn cười.
Hôm nay phong cảnh rất đẹp, quả thật nên đưa Tiểu Bảo Nhi đi theo cho vui.
Khi Triệu Hiểu Bạch thầm nghĩ như vậy, thế là hắn cảm thấy lỗ mũi có hơi khó chịu, giống như có mùi gì đó ngọt ngọt ào vào cánh mũi. Hương vị này không phải chỉ có hương vị ngọt, còn có hơi chua, cũng không phải mùi hương chua ngọt thoải mái như các món thức uống hiện nay, mà là một hương vị làm cho người ta sinh ra cảm giác buồn nôn.
Triệu Hiểu Bạch vươn tay ra định đóng cửa sổ, thế nhưng bị Vương Tử Quân cản lại. Hắn nhìn về phía phát ra mùi hương gay mũi, sau đó lạnh giọng nói với lái xe Tiểu Lý: - Dừng xe.
Vương Tử Quân xuống xe, hắn khẽ đi đến bờ đê cách đó không xa. Đây là một nhánh sông của Thanh Sa, chỉ rộng hơn ba mét, thế nhưng nước sông lúc này lại có một màu sắc rất chướng mắt.
- Chủ tịch Vương, chúng ta hay là... Triệu Hiểu Bạch cảm nhận được mùi hương quá nồng, hắn không khỏi mở miệng khuyên can Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không những không dừng lại mà còn tiếp tục tiến lên phía trước. Khi đi đến bên cạnh nhánh sông, hắn ngồi xổm xuống nhìn nước sông biến hình, vẻ mặt không khỏi càng thêm nhăn nhúm.
Triệu Hiểu Bạch rất muốn lấy tay che mũi, vì hương vị này bây giờ càng thêm tanh tưởi làm cho người ta cực kỳ khó chịu, nhưng biểu hiện của Vương Tử Quân làm hắn không dám cho ra động tác gì khác. Triệu Hiểu Bạch từng nhìn qua tình cảnh này trên báo chí, thế nhưng chưa bao giờ trực tiếp như lúc này, bây giờ rơi vào hoàn cảnh thế này làm cho hắn có ấn tượng rất sâu.
Có vài con cá nhỏ đứng yên trong dòng nước bẩn, vảy cá ảm đạm giống như nói lên điều gì đó.
Vương Tử Quân ngồi ngây người một lúc, sau đó hắn chợt đứng lên đi về phía trước. Triệu Hiểu Bạch theo sát tiến độ của Vương Tử Quân, sau khi hai người đi được hai trăm mét thì thấy một miệng cống xi măng, bên trong chảy ra một dòng nước đục ngàu.